Đúng lúc nàng tuyệt vọng nhất thì có một người ngư dân bình thường đi đánh cá vớt được. Người ngư dân cảm thông với câu chuyện của nàng, cũng mê luyến sắc đẹp của nàng, Tuyệt Âm tiên tử lúc đó đã chẳng còn lại gì, cảm kích người ngư dân nên đồng ý làm bạn với ông đến cuối đời.
Qua thời gian, Tuyệt Âm mang thai, qua 9 tháng thì sinh ra một bé gái đặt tên là Nhạc Huyền Cầm, sau đó đợi khi cô bé được 5 tuổi thì truyền thụ công pháp tu chân, mong nàng có thể tự bảo vệ mình.
Đến năm Huyền Cầm 8 tuổi, Tuyệt Âm vì thân thể sau khi sinh ốm yếu, bệnh lâu phát ra nên qua đời, người ngư dân họ Nhạc cũng vì thương nhớ mà bệnh chết không lâu sau đó. Chỉ còn mình Huyền Cầm nhỏ bé tự mình lo cho mình.
Nàng dựa vào thân phận tu chân giả của mình, từng nhiều lần làm mấy việc lấy trộm tiền hay lẻn vào tửu quán ăn trộm thức ăn. Cho đến năm Huyền Cầm 16 tuổi, tình cờ nàng nghe được tin một môn phái tu chân nhỏ đã từng cúi đầu xưng thần với Tiên Hạc quốc tuyển môn nhân, nàng cũng tham gia, với tư chất được thừa kế từ Tuyệt Âm tiên tử cùng với căn cơ vững vàng, nàng được tuyển không hề nghi ngờ.
Thời gian trôi qua, Huyền Cầm ở trong môn phái vẫn yên lặng tu luyện, người ta cũng chỉ biết Huyền Cầm tiên tử xinh đẹp chứ không mấy ai nhắc đến tu vi của nàng, không ai biết rằng chỉ trong vòng hơn 200 năm, nàng đã có tu vi độ kiếp kỳ với 2 lần độ kiếp.
Nàng bất ngờ tham gia một lần tỷ thí để tuyển chọn môn hạ của Tiên Thiên môn, vốn là môn phái đại diện của thiên đình tại Tiên Linh đại lục, nhiệm vụ là dạy dỗ môn nhân để họ sau khi phi thăng biết trước quy tắc của thiên đình, đồng thời nắm trước được khả năng của mỗi người. Người trong tiên thiên môn chắc chắn đều sẽ phi thăng, không ở lại đại lục.
Nàng thắng, từ đó nàng là môn hạ của Tiên Thiên môn, không lâu sau đó thì đạt tu vi chân tiên, phi thăng lên thiên đình, trở thành Huyền Cầm tiên tử, phụ trách về việc ca múa, âm nhạc trên thiên đình. Nàng chơi nhạc rất hay, vì thế nên Thánh mẫu rất thích nàng, nhiều lần được phục dụng tiên đan, mặc dù chỉ là tiên đan loại kém nhất nhưng cũng làm Huyền Cầm tăng tiến tu vi rất nhanh.
Vì thế sau 600 năm, nàng từ một cô bé 8 tuổi phải đi ăn trộm vặt sống qua ngày đã trở thành một tiên tử có tu vi kim tiên, cũng không uổng khi mẹ nàng sinh ra nàng năm xưa.
Cũng vì đạt được tu vi kim tiên, nàng càng được Thánh mẫu yêu thích, cho nàng đi theo bên người, thỉnh thoảng sẽ được ra tấu cầm để giúp vui.
Cũng vì thường xuyên xuất hiện bên người của Thánh mẫu, nhiều người cũng chú ý tới nàng hơn, và trong một lần dự hội bàn đào, một tiên nhân gọi là Tuần thiên tiên sứ, là người phụ trách mọi việc về sự ổn định của thiên đình đứng ra xin Thánh mẫu se duyên cho nàng và hắn, trở thành đạo lữ.
Thánh mẫu đồng ý.
Nhưng nàng lại không muốn. Vì người kia chưởng quản việc ổn định của thiên đình, cũng giống như là lực lượng "cơ động", vì vậy có rất nhiều việc hắn lấy việc công trả thù riêng, vu oan giá họa, trên thiên đình cũng có rất nhiều tiên nữ từ chối hắn mà bị đổ oan, chịu hình phạt của Thánh mẫu.
Một người như thế làm cho Huyền Cầm không chịu được.
Nàng kiên quyết từ chối, nhưng Thánh mẫu đã đáp ứng, không thể thu lại. Hơn nữa tên kia lại dùng vị tỷ muội năm xưa cùng nàng phi thăng, cùng trong đội nhạc ra uy hiếp nàng, nếu nàng không đồng ý thì chờ xem vị tỷ muội ấy ra đoạn đầu đài.
Bất đắc dĩ, nàng giả vờ đáp ứng nhưng sau đó lại âm thầm lẻn vào dẫn vị tỷ muội kia bỏ trốn, nhưng giữa đường lại bị phát hiện, vị tỷ muội kia mới có tu vi chân tiên trung giai, không chịu nổi kiếm của hắn mà bỏ mình, còn nàng bị trúng một kiếm nhưng cũng chỉ còn lại nửa cái mạng mà bỏ trốn. Tên kia vu cho 2 nàng tội tự ý bỏ trốn rồi theo đó mà báo lên Thánh mẫu.
Nhớ năm xưa, mẹ nàng vì người thân mà chịu tủi nhục, bây giờ nàng quyết định khác mẹ nàng, nhưng vẫn là một tấn bi kịch mà thôi.
Khi đến được Tiên Hạc quốc, nàng tìm về vị trí năm xưa mà cha chôn cất mẹ nàng. Nhưng bia mộ đã không còn đó nữa. Thời gian trôi đi quá lâu, đã 600 năm, nghĩa trang năm xưa được mở rộng ra, nhiều hài cốt cũ cũng đã mục nát, nơi đây đã không còn mộ mẹ nàng.
Cảnh còn mộ mất, lại đang thương tâm về cái chết của tỷ muội, nàng gạt đổ hết bia mộ, đắp cho mẹ nàng một cái gò đất, ở đó khóc liền 3 ngày rồi tuyệt khí bỏ mình.
Nếu không gặp được Trần Hạo Minh thì nàng bây giờ đang là một xác chết xinh đẹp rồi.
Trần Hạo Minh nghe xong cũng có chút thương cảm. Năm xưa hắn đi vào trần thế cũng gặp không ít chuyện như thế này, chuyện gì giúp được thì hắn cũng giúp, không giúp được thì cũng chỉ cảm thán số mệnh trớ trêu mà thôi.
- Sau này, nàng tính làm gì?
- Sau này sao? - Huyền Cầm cũng ngơ ngác
- Ta cũng không biết phải làm gì bây giờ. - Nàng khẽ đáp.
- Thôi được rồi, nàng hãy cứ ở đây tĩnh dưỡng. Nguyên thần của nàng chưa phục hồi hoàn toàn, hãy cố gắng điều tức đi. Đến khi nàng hồi phục mà cũng không biết làm gì thì hãy đến hỏi ta, ta sẽ cho nàng một câu trả lời. Cũng đừng có nghĩ đi tìm chết, nàng có chết ta lại dựng nàng từ địa ngục lên đấy.
Khẽ cười nói đùa một tiếng, Trần Hạo Minh mở cửa đi ra, nhìn thoáng qua 2 thân ảnh vừa biến mất nơi góc tường, hắn biết, 2 nha đầu kia lại nghe lén rồi. Nhưng hắn cũng chẳng quan tâm, chuyện như vậy các nàng không nghe hắn cũng nói cho các nàng. Dù sao cuộc cách mạng "giải cứu mỹ nữ" cũng phải được "thê tử tỷ tỷ" chấp nhận thì mới thành công mỹ mãn được.