Chúng hộ vệ Tiên Loan quốc hôm nay rất lấy làm kỳ lạ.
Sáng sớm lục hoàng tử nói cùng thê tử đi viếng mộ mẫu thân nàng, lại không cho ai đi theo, sau nửa ngày trời đến nghĩa trang thì lại đem về một "thi thể". Chúng hộ vệ đều là võ giả tuyệt đỉnh, có một số còn là tu sĩ cho nên việc cảm nhận "thi thể" kia không còn sinh cơ là rất dễ dàng.
Mặc dù là thi thể của mỹ nữ thì cũng vẫn là thi thể, lập cho nàng một cái mộ là được chứ mang về đây làm gì? Không phải là lục hoàng tử có sở thích đặc biệt với thi thể chứ?
Nghĩ đến đấy chúng hộ vệ toàn thân da gà da vịt nổi lên, trán vã mồ hôi lạnh. Nhưng ngay lập tức đã loại bỏ ngay ý nghĩ này vì thấy Bình vương phi cũng không nói gì.
Sau khi đưa "thi thể" kia vào trong một căn phòng, Trần Hạo Minh đuổi bé con Lạc Hoàng Yến kia ra ngoài. Tính tình con bé này bộp chộp, cũng không quá thân với mình, có một số bí mật không thể cho nàng biết được. Hắn chỉ nói là quá trình chữa bệnh sẽ hơi kinh khủng, chỉ cho Lạc Tuyết Nhan ở lại hỗ trợ, còn nàng thì "còn nhỏ" đi chỗ khác chơi.
Điều này làm Lạc Hoàng Yến không phục, Trần Hạo Minh dù là "anh rể" nhưng cũng kém nàng 2 tuổi, thế mà dám nói nàng còn nhỏ, nếu không phải trên mông nàng đêm qua nở hoa còn chưa hết thì đã nhảy đến lý luận với hắn một phen rồi.
Nhìn Trần Hạo Minh với ánh mắt nghi hoặc, Lạc Tuyết Nhan cất tiếng:
- Chàng không phải nói nàng sinh cơ đã tuyệt sao? Thiếp thấy cũng đúng là như vậy, bây giờ chàng muốn cứu nàng dậy như thế nào?
- Nàng cứ xem ta là được, lát nữa ta làm gì dù có khó hiểu đến đâu, kinh ngạc đến đâu cũng không được làm phiền ta. Có một số việc, ta không muốn dấu d iếm nàng, chúng ta ở bên nhau cần nhất là sự tin tưởng.
Lạc Tuyết Nhan nghe thế thì cảm động vô cùng. Trước đây nàng cũng rất tò mò về năng lực của hắn nhưng cũng không dám hỏi, nhưng nàng biết có một ngày hắn sẽ nói với nàng, ngày này cuối cùng cũng đến làm nàng thấy vô cùng kích động. Nàng nhu thuận gật gật đầu rồi đứng sang một bên, chờ xem hắn làm cách nào cứu cô gái kia.
Trần Hạo Minh cũng chưa cứu cô gái kia ngay lập tức, mà cúi xuống quan sát cơ thể nàng. Muốn cứu bệnh thì trước hết phải khám bệnh, hắn đưa tay cởi áo ngoài đẫm ấu của nàng, bên trong chỉ mặc một cái áo yếm nhỏ màu trắng có thêu hình một cái cổ cầm, hắn cũng chẳng để ý nhiều mà nhìn chằm chằm vào vết thương rộng bằng cái miệng chén nhỏ trên bụng nàng.
Kiếm khí thật sắc bén, người động thủ với nàng ít nhất cũng phải có tu vi kim tiên thượng giai, kiếm khí xuất ra cũng phải tích tụ 10 thành lực lượng của hắn chứ chẳng chơi. Không trách khi kiếm khí nhập thể, kinh mạch của nàng bị kiếm khí làm tổn thương, nội tạng cũng chấn động, nguyên thần bị chấn đến gần tan vỡ, nếu không chết thì một thân tu vi cũng bị phế đi.
Nhưng điều này đối với Trần Hạo Minh thì không là gì, nếu gặp nàng sớm hơn thì hắn có thể đã chữa tốt cho nàng, hồn lực của hắn có thể dẫn động thiên địa linh khí để cải tạo thân thể thì cũng có thể từ đó mà chữa trị cho kinh mạch. Huống chi bây giờ hắn sở hữu hỗn nguyên lực, còn lợi hại hơn hồn lực năm xưa nhiều.
Không hề do dự, Trần Hạo Minh cởi hết quần áo trên người của nàng ra, hay tay tích tụ hỗn nguyên lực lướt khắp cơ thể nàng, linh khí thiên địa cũng theo sự dẫn dắt của hỗn nguyên lực tràn vào kinh mạch, chữa trị lại cho nàng.
Lạc Tuyết Nhan cũng nghi hoặc không thôi, một người sinh cơ đã mất thì việc chữa trị cơ thể như vậy cũng đâu có tác dụng gì, chẳng lẽ hắn có sở thích dị thường... Lắc lắc đầu, nàng bỏ ngay ý tưởng không lành mạnh này ra khỏi đầu, phu quân nàng tuy có chút lưu manh nhưng cũng chưa biến thái đến mức như thế.
Nhưng hành động tiếp theo của hắn làm Lạc Tuyết Nhan thất kinh.
Nàng thấy hắn xuất ra một thanh kiếm, một thanh trường kiếm, chính xác hơn là một thanh cương kiếm sáng ngời. Ánh sáng sắc lạnh mang theo uy áp vô thượng từ thanh kiếm trên tay hắn phát ra làm nàng cảm thấy khó thở, cũng may là uy áp đó chỉ là chút uy áp tản mát ra nên nàng vẫn chịu đựng được. Kiếm trên tay, hắn chẳng hề do dự đâm thẳng vào vết thương trên bụng cô gái, không hề có kiếm khí phát ra mà trên thân mình hình ảnh cô gái có hai cánh trên chuôi kiếm lại xuất ra một vòng xoáy. Vòng xoáy ngày càng mạnh, thiên địa linh khí trong 30 dặm xung quanh dịch quán điên cuồng tích tụ vào vòng xoáy đó, dần dần hình thành một nhân ảnh mờ ảo nhỏ bằng ngón tay cái, sao đó dần dần lớn lên bằng bàn tay, đến khi nhân ảnh lớn bằng một phần ba thân người thì dừng lại.
Trần Hạo Minh sắc mặt nhợt nhạt, trán lấm tấm mồ hôi, rút thanh kiếm ra khỏi thân mình cô gái, nhân ảnh kia cũng theo vết thương trên bụng nàng mà nhập vào thân thể, vết thương cũng theo đó mà liền lại bằng tốc độ mắt thường cũng thấy được. Khi vết thương lành lại hoàn toàn thì cô gái cũng mờ mịt mở mắt ra.
Trần Hạo Minh cũng không ngờ cứu cô gái này lại tốn sức lực như thế, dùng tiên thiên chí bảo "Thiên sinh" đúng là có thể một lúc cứu mạng cả ngàn người đã chết, nhưng là người thường, cô gái này trước khi chết đi lại mang một thân tu vi kim tiên sơ kỳ, linh hồn, mà không, là nguyên thần của nàng mạnh mẽ vô cùng, hắn dù tổn hao khí lực cũng chỉ làm nguyên thần của nàng hồi phục được 2 phần thực lực, muốn khôi phục lại hoàn toàn thì còn cần thêm thời gian.
Lạc Tuyết Nhan cũng vô cùng kích động, phu quân nàng lại có thể cứu sống người đã chết, đúng là có thể cứu được, điều này làm nàng thấy vô cùng kinh ngạc, lại càng thêm khâm phục hắn, cũng cảm thán vận may mình quá tốt, tưởng đâu số mệnh sẽ bi thảm cả đời nhưng từ khi lấy hắn, nàng cứ dần dần thoát khỏi gánh nặng, cảm nhận được nhiều niềm vui bất ngờ khi biết được phu quân của nàng lợi hại thế nào.
Hắn trong lòng nàng giờ đây đã trở thành một vị thần không gì không làm được.
Thấy việc cứu người đã hoàn thành, Lạc Tuyết Nhan chạy lại bên người phu quân, lấy tay lau mồ hôi cho hắn. Trần Hạo Minh cũng không sao, chỉ bảo nàng để ý cho cô gái kia, đến tối hắn sẽ tới hỏi nàng một số chuyện.