Hoàng Gia Hồn Giả Tại Tu Chân Giới

Chương 20: Thăm mộ nhạc mẫu






Khi Trần Hạo Minh về tới dịch quán thì thời gian cũng đã là gian cũng đã là giữa canh tư.



Lẳng lặng lẻn vào phòng của Tuyết Nhan thì thấy nàng đang ôm Lạc Hoàng Yến ngủ. Cô bé rúc vào lòng Tuyết Nhan giống như một con chim non tìm được về bên chim mẹ vậy.



Thấy thế, Trần Hạo Minh cũng chỉ cười khổ một tiếng, đi sang một căn phòng khác, nghỉ ngơi một chút sau khi chiến đấu rồi suy ngẫm về cuộc chiến vừa nãy.



Rõ ràng những chiêu thức công kích thẳng vào linh hồn của hắn trước kia không hề tác dụng với thánh nhân, điều này làm hắn cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.



Ngược lại những chiêu thức sở học trước kia hắn ít dùng như kiếm pháp, chưởng, quyền pháp và các đại thần thông hủy thiên diệt địa mới lĩnh ngộ được mới có thể tác động mạnh đến thánh nhân được.



Vì thế hắn biết được con đường mà hắn đi trước kia, có lẽ chỉ có tác dụng mạnh và khắc chế địch thủ cao khi chưa có thành tựu hỗn nguyên mà thôi. Cũng may trước khi trở thành hồn giả, hắn cũng đã từng là một tu chân giả, vì thế những chuyện chiêu thức cũng không làm khó được hắn, chỉ cần chút thời gian, hắn có thể cải tiến được những chiêu thức trước kia của mình sang sử dụng hỗn độn lực, sẽ có khắc chế nhất định với hỗn độn thể của thánh nhân.




Đặc biệt hắn còn ba kiện tiên thiên chí bảo chưa dùng, mặc dù chỉ có 2 kiện có thể chiến đấu.



Không nghĩ nhiều nữa, hắn ngồi xếp bằng điều tức một chút chờ trời sáng, sẽ cùng 2 chị em Tuyết Nhan đi thăm mộ của nhạc mẫu.



Sáng hôm sau, theo như kế hoạch, hai chị em Lạc Tuyết Nhan tỉnh dậy khá sớm. Hai mắt của Lạc Hoàng Yến hơi đỏ, có lẽ hôm qua nàng khóc khá nhiều. Ánh mắt của nàng nhìn Trần Hạo Minh vẫn cực kỳ giận dữ, nhưng lại không dám mở miệng ra, hôm qua hắn "dạy dỗ" nàng làm cho mông nàng bây giờ vẫn còn rất đau.



Nghĩa trang ở kinh đô Tiên Hạc quốc cũng không phải chỉ dành cho hoàng gia và quý tộc. Nghĩa trang rất lớn, theo ước tính của Trần Hạo Minh thì nghĩa trang này cũng phải rộng bằng nửa đảo Hải Nam kiếp trước. Nghĩa trang chia làm 3 khu, khu bình dân, khu quý tộc, và khu hoàng thất, theo thứ tự từ ngoài vào trong của nghĩa trang.



Khu bình dân là rộng nhất, phải chiếm đến 7 phần diện tích nghĩa trang, khi 3 người đi qua đó thì thấy một chuyện khá kỳ lạ.



Ở giữa khu đất đầy rẫy bia mộ này, xuất hiện một cái gò đất cao khoảng gần 2m, có dấu hiệu mới đắp, xung quanh đó có mấy bia mộ bị đổ rạp, trông như một mớ lộn xộn. Hai chị em Lạc Tuyết Nhan đang vừa đi vừa nói chuyện với nhau, nào là mẹ hồi trước thế này thế nọ, xinh đẹp ra sao, những chuyện này hai nàng đã nói với nhau không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn muốn nói lại, vì thế mà cả hai nàng đều không chú ý đến cái gò đất kỳ lạ kia. Trần Hạo Minh cũng chẳng quan tâm lắm, hắn không phải là mấy tên hay tuyên dương đạo đức, làm mấy chuyện không ảnh hưởng tới mình.



3 người vẫn tiếp tục đi, khi đến trước mộ của mẹ, hai nàng lập tức quỳ xuống, khấu đầu 3 cái, Trần Hạo Minh cũng chẳng hề khó chịu mà cũng quỳ xuống, vái bia mộ đơn giản trước mặt 3 cái theo. Dù gì thì người ta cũng sinh cho ngươi một lão bà rất là nhu thuận,... mặc dù ban đầu hơi lãnh đạm nhưng mà sống với nhau lâu như vậy, Tuyết Nhan ở bên người hắn đúng là cực kỳ nhu thuận, đáng yêu.



Hai nàng cũng khóc sướt mướt, Lạc Tuyết Nhan càng khóc thương tâm hơn, từ nhỏ, cũng chỉ có mẹ chăm sóc, yêu thương nàng, lại cho nàng công pháp tu chân, từ khi mẹ mất, nàng toàn sống trong sự ghẻ lạnh của những người gọi là "thân thích".



Tuyết Nhan cũng kéo Trần Hạo Minh lại, nói với mẹ nàng đây là phu quân của nàng, hắn đối với nàng rất tốt, nàng đang rất hạnh phúc rồi.



Còn Lạc Hoàng Yến thì vừa khóc vừa nghiến răng lợi, thầm cầu khẩn mẹ làm cho tên này sớm bị người ta đập cho thành đầu heo, nàng cũng không dám nghĩ quá độc ác, dù sao hắn cũng là "tỷ phu" của nàng.



Sau một hồi khóc lóc, Trần Hạo Minh cũng 2 chị em Lạc Tuyết Nhan thắp cho mẫu thân vài nén hương, đốt chút tiền vàng, lại khấn vái một lúc rồi ra về.




Khi đi qua, cái gò đất kia, Trần Hạo Minh vốn muốn đi thẳng nhưng Lạc Hoàng Yến lại thấy rất tò mò, mấy tháng trước nàng cũng đi con đường này tới tế bái mẫu thân mà không hề thấy nó ở đây. Vì thế Trần Hạo Minh cũng đành chiều nàng, đi qua đó xem sao.



Nhưng đến khi lại gần cái gò, Trần Hạo Minh lại sửng sốt.



Ở đằng sau cái gò đất ấy, có một cô gái mặc áo màu hồng nhạt đang nằm trên mặt đất run rẩy, khí tức trong người nàng làm Trần Hạo Minh biết nàng có thể là tu chân giả nhưng khí tức ấy đang tán loạn, có thể đứt sinh cơ bất cứ lúc nào.



Lạc Hoàng Yến chạy lại đỡ nàng dậy, lắc lắc nàng một chút, nhưng không có phản ứng gì. Lạc Hoàng Yến cuống lên, truyền vào người nàng một chút chân nguyên, Trần Hạo Minh định ngăn cản nhưng cũng không kịp. Sau một lúc, người con gái áo hồng tỉnh lại, mở đôi mắt mờ mịt ra, khi nhìn thấy 3 người Trần Hạo Minh thì hơi ngạc nhiên, sau đó cất giọng nói:



- Là 3 người cứu tỉnh tôi?



Trần Hạo Minh lắc lắc đầu, chỉ chỉ vào Lạc Hoàng Yến:



- Là nàng ta.



Cô gái nhìn Lạc Hoàng Yến cất giọng:



- Cám ơn! Nhưng cũng vô dụng thôi, nếu các người có lòng tốt thì giúp tôi 1 việc.



- Cô nói đi! - Lạc Hoàng Yến hơi thương cảm cho cô gái trước mặt, có vẻ nàng đang rất thương tâm.



- Sau khi tôi chết, chôn tôi ở cạnh cái gò đất này, cái tên trên gò đất là của mẹ tôi, trên mộ của tôi ghi con gái bà là được rồi.




- Cố gắng lên! Cô sẽ không chết!



- Vô ích! - Nói đoạn, cô gái áo hồng nhắm mắt lại, sinh cơ đã dứt.



- Này! Này! - Lạc Hoàng Yến lay lay, nàng thấy thương cảm cho cô gái trước mặt, hồng nhan thường bạc mệnh hay sao, chị nàng cũng vậy, cô gái kia cũng vậy.



- Đừng lay nữa! Cô ta chết rồi! Lúc nãy khi cô ta khí tức tán loạn, nếu như ta giúp tụ lại khí lực thì còn sống được, mấy thứ công lực bé tý xíu của tiểu di tử ngươi mà cũng học đòi, miễn cưỡng tụ lại cho cô ta chút sinh cơ rồi lại tiêu tán ngay lập tức. Đúng là kiến thức ngắn hại chết người a. - Trần Hạo Minh không thương tiếc cất giọng châm chọc.



- Ngươi... giờ là lúc nào rồi còn châm chọc ta, ta chỉ có lòng tốt thôi mà. - Vừa nói, mắt nàng lại rưng rưng. Nàng muốn khóc quá, cứu người không được lại còn bị châm chọc, nàng cũng chỉ là có lòng tốt mà thôi.



- Ặc! Thôi được rồi, đừng khóc, đừng khóc, ta sợ nhất là con gái khóc. Hoàng Yến ngoan, đừng khóc, nghe lời anh rể, nín đi thì anh rể cứu cô ta giúp muội là được chứ gì?



Trần Hạo Minh thực ra ngay cả cầm thú cũng không bằng. Khi vừa nhìn thấy cô gái kia, hắn thấy nàng tuy chật vật nhưng khuôn mặt xinh đẹp vẫn không bị che dấu đi, khuôn mặt trái xoan, môi anh đào, mắt phượng mày ngài, mái tóc đen nhánh dài đến chấm lưng, đặc biệt là dáng người của nàng có phần tuyệt hơn cả Lạc Tuyết Nhan, nói máu cầm thú của hắn không nổi lên là nói dối.



Cũng vì Trần Hạo Minh còn còn quá thiếu kinh nghiệm, tuy kiếp trước cũng hiểu khá thấu đáo về nhân tình, bây giờ vừa mới dung hợp nên tính cách vô ưu vô lo của lục hoàng tử vẫn là chủ đạo, vì vậy thấy mỹ nữ là hắn rất khó kiềm chế nổi mình, hơn nữa cô gái trước mặt trông cũng rất đáng thương, hắn chưa thấy nàng có gì nguy hiểm nên máu cầm thú mới hơi át đi lý trí.



Nghe thế, Lạc Hoàng Yến chưa nín khóc mà nhìn hắn với ánh mắt nghi ngờ, hắn vừa nói cô gái kia đã chết, sao giờ lại dám nói là cứu được. Nhưng nàng cũng không giúp được gì nên chỉ đành tạm tin hắn, giúp hắn đưa cô gái kia về dịch quán.