Trần Hạo Minh lách qua hai người đàn bà, vung kiếm lên cắm một nhát vào vùng đan điền của người bị thương, người kia chẳng còn sức mà phản kháng nữa, hơn nữa thần trí cũng dần mơ hồ nên đành trơ mắt nhìn thanh kiếm cắm vào người mình.
Kỳ lạ là ban đầu hắn chẳng có cảm giác gì, nhưng sau đó thì từ tứ chi tới toàn thân đều bắt đầu có cảm giác ê ẩm, sau đó là đau đớn đến cùng cực. Trên trán của một chân tiên như hắn đã dần dần chảy ra từng giọt mồ hôi lạnh, da mặt cũng biến đổi từ tái nhợt sang đỏ bừng, sau đó thì lại vàng ủng, giống như một con tắc kè hoa vậy.
Người bên cạnh nhìn thấy trạng thái của người bị thương thì cảm thấy lo lắng, nhưng mà họ đều là người có hiểu biết, biết rằng đau đớn lại được chứng tỏ là đã có thêm sinh cơ, nếu cứ như lúc nãy, một chút cảm giác cũng không có thì mới là nguy kịch đó.
Thực sự là lúc này Trần Hạo Minh đang sử dụng thần thông tán tử khí tụ sinh khí, sinh khí bổ hồn của “Thiên Sinh”, cũng còn may là tên này chỉ bị nhiễm tà khí vào cơ thể nên được những người kia giải trừ hết rồi, nếu mà các cơ quan nội tạng của hắn mà bị tổn thương thì Trần Hạo Minh cũng hết cách.
Sinh khí chảy trong cơ thể dần dần đem lại cảm giác đau đớn từ những chỗ chưa bình phục của người kia, sau khoảng một khắc, Trần Hạo Minh rút kiếm ra, ngắm nghía một chút rồi tra trở lại vỏ. Cúi người xuống hỏi kẻ vừa trở về từ cõi chết:
- Ngươi tên là gì? Bao nhiêu tuổi?
Câu hỏi này chỉ là để thử xem hắn có thanh tỉnh lại hay chưa, cũng qua đó để đoán tình hình sức khỏe của hắn hiện tại. Người kia biết được Trần Hạo Minh vừa cứu mình nên cố nén đau đớn trong người mà yếu ớt đáp:
- Ta tên là Kiếm Hữu Độ, tuổi thì ta cũng không nhớ rõ chi tiết nữa, hình như là hơn bốn trăm rồi. Cảm tạ ân công vừa rồi đã cứu mạng, sau này nếu ân công có gì cần đến Hữu Độ thì dù có nhảy vào biển lửa tại hạ cũng chẳng từ nan.
Trần Hạo Minh còn chưa kịp nói gì thì hai người đàn bà kia đã lao vào ôm lấy Kiếm Hữu Độ mà khóc lóc, hắn bây giờ đang cần hỏi việc tên kia nhưng cũng không muốn thô bạo ném hai người này ra ngoài nên đành cười khổ nói:
- Lão phu nhân, thiếu phu nhân, bây giờ hắn không có sao đâu. Để ta hỏi hắn một chút chuyện rồi hai người đem hắn về nhà tĩnh dưỡng là được, còn sợ không đủ thời gian khóc hay sao?
Hai người kia cũng biết mình thất thố, còn chưa cảm tạ ân cứu mạng của người ta mà đã quýnh cả lên. Vì thế nên sắc mặt của hai nàng có vẻ hơi xấu hổ, quay người lại hành lễ với hắn:
- Cảm tạ ân cứu mạng của ân công, xin người cứ hỏi phu quân của tiện thiếp. Mà vừa rồi ân công gọi lão phu nhân là gọi ai vậy? Tiện thiếp hình như cũng chưa già như vậy.
Trả lời là người phụ nữ thành thục hơn, nhưng mà lời của nàng lại làm cho Trần Hạo Minh trợn tròn mắt. Hóa ra nàng ta mới là vợ của tên kia! Ách, vậy thì cô gái trẻ hơn là con dâu của Kiếm Hữu Độ rồi,… Nãy giờ hắn thấy tên nằm trên giường kia chỉ khoảng chưa đến hai mươi tuổi, về vụ diện mạo thì nhìn qua xứng đôi với cô gái trẻ kia hơn, ai mà biết hắn lại thích thục nữ nên để vợ mình nhìn qua lớn hơn mình cả chục tuổi chứ. Lần sau có lẽ không thể nhìn mặt mà bắt hình dong thế này được a.
Mặc dù hơi xấu hổ nhưng Trần Hạo Minh chẳng biểu hiện gì ra ngoài, mặt vẫn rất bình thản tiến lại bên cạnh Kiếm Hữu Độ, âm thanh không phát ra ngoài mà truyền thẳng vào tai hắn:
- Nói cho ta biết tất cả những thứ ngươi nhận được về Ma môn!
Sắc mặt của Kiếm Hữu Độ biến đổi, đây là bí mật quốc gia chứ không phải là chuyện đùa, người trước mặt tuy cứu mạng hắn nhưng thân phận còn chưa rõ ràng, hắn cũng biết người có thể tiến vào nơi này chắc chắn có thân phận không bình thường, nhưng bảo hắn tùy tiện nói chuyện này cho một người mà mình chưa rõ thì không thể được.
Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Kiếm Hữu Độ, Trần Hạo Minh hiểu ngay lý do, hắn vẫy vẫy Mộc Diệp đang đứng đằng sau để hắn giải thích thân phận của mình. Tất nhiên thân phận mà hắn đang sắm là lục công tử của Loan chưởng giáo, không phải là Trần tôn giả, nhưng thân phận ấy cũng đã đủ để Kiếm Hữu Độ nói ra tất cả những điều mình biết rồi.
Kiếm Hữu Độ sau khi biết thân phận của Trần Hạo Minh, lại biết hắn là người được Trần tôn giả phái đi xử lý chuyện này thì đã yên tâm hẳn, không hề dấu diếm mà kể lại những chuyện này từ đầu tới cuối.
Mặc dù đã biết được gần hết nội dung qua bức thư bằng máu kia nhưng Trần Hạo Minh vẫn chăm chú nghe từng chi tiết, nghe đến đoạn mà mọi người bị tập kích bất ngờ thì hắn chợt ngắt lời:
- Khoan đã, những kẻ đã tấn công các ngươi, ngươi có ấn tượng gì về những kẻ đó hay không? Ví dụ như vẻ mặt, nếu không thì là chiêu thức, hoặc là khí tức, trước đây ngươi đã từng gặp những thứ gì tương tự như trên người chúng hay không?
Đây đúng là một điểm quan trọng mà trong thư chưa nhắc tới, có lẽ lúc đó chỉ chăm chăm chạy trốn nên Kiếm Hữu Độ cũng không để ý, đến khi Trần Hạo Minh nhắc lại thì hắn mới chú ý đến những thứ này.
Cố gắng lục lọi những ký ức kinh hoàng trong đầu mình, Trần Hữu Độ cố nén cảm giác tức giận mà sợ hãi xuống, hơi thở của hắn đã trở nên bất ổn. Cũng phải thôi, một người gặp phải cảnh tàn sát mà những người ngã xuống lại là những người rất thân thuộc với mình, hơn nữa chính bản thân cũng rơi vào tình cảnh đó mà lại chỉ có thể bất lực mà trốn tránh, không thể làm gì hơn, cái cảm giác đó thật tồi tệ và kinh khủng.
Trần Hạo Minh nhìn thấy trạng thái khác lạ của hắn nên cũng đành thở dài, vỗ nhẹ lên đầu làm cho Kiếm Hữu Độ lâm vào trạng thái ngủ say, Trần Hạo Minh đứng dậy chắp tay ra ngoài, trước khi đi hắn dặn dò Mộc Diệp:
- Nếu hắn tỉnh dậy thì cũng không cần hỏi vội, để cho hắn bình tĩnh đã. Nếu hắn tự nghĩ ra thì tốt, nếu không thì trong thời gian tới ta sẽ tìm cách khác để biết được những việc này.
Nói xong câu đó Trần Hạo Minh lại vứt chuyện đó ra khỏi đầu, tiêu sái bỏ đi. Hắn chẳng cần lo lắng nhiều bởi vì trong đầu hắn đã có cách rồi. Nếu lúc đó mà Kiếm Hữu Độ vẫn không nói được thì Trần Hạo Minh sẽ sử dụng hồn thuật lấy đi ký ức của hắn, cái công pháp cắt xén linh hồn này thì không phải ai cũng biết nhưng đối với một người chuyên về khống chế linh hồn như Trần Hạo Minh thì không khó. Tuy làm như thế có thể làm cho Kiếm Hữu Độ kiệt sức nhưng chắc chắn sau này sẽ không bị ảnh hưởng gì nhiều, bỏ đi một phần ký ức kinh khủng dường này đối với hắn có lẽ cũng là một chuyện tốt.
Không nghĩ nhiều nữa, Trần Hạo Minh quyết định về phòng để làm chuyện tốt với tiểu Huyền Cầm của hắn.
Tháng trước Lạc Tuyết Nhan đã bế quan để trùng phá cảnh giới chân tiên. Ba năm ăn tiên đan cùng thường xuyên song tu hồn thể, hấp thụ hỗn nguyên lực từ Trần Hạo Minh mà bây giờ mới có thể trùng kích cảnh giới chân tiên thì thực sự không phải là quá xuất sắc. Trên đời này có thể song tu để giao hòa cũng hỗn nguyên lực thì chỉ có nàng cùng với Huyền Cầm mà thôi. Ngay cả Thủy Linh Vũ cũng chỉ được hắn ôm hôn nên hấp thụ được rất ít, không tính là hưởng thụ chân chính.
Cũng không trách được Tuyết Nhan, tư chất của nàng vốn không phải là quá tốt, đề thăng tu vi hoàn toàn bằng đan dược và lực lượng bên ngoài nên tốc độ nhìn qua có vẻ nhanh, nhưng thực chất thì nếu người khác được hưởng đãi ngộ như nàng thì đã tấn giai chân tiên từ lâu rồi. Hơn nữa nàng tấn giai nhanh như thế thì cảm ngộ được cái quái gì chứ, con đường của nàng chính là đại nghịch của tiên giới, sớm muộn cũng bị ngũ lôi oanh đỉnh mà tan xác. May mắn là ở bên cạnh nàng có một tên quái thai ăn thiên kiếp mà lớn lên nên cũng không lo lắng nhiều.
Chính vì Tuyết Nhan đã bế quan nên bây giờ Trần Hạo Minh nếu muốn làm ấm giường thì chỉ còn cách tìm Huyền Cầm mà thôi, Thủy tiên tử xinh đẹp thì hắn có chưa ăn được. Nói đi nói lại cũng không phải do Trần Hạo Minh nhát gái, ba năm nay hầu như ngày nào hắn cũng tìm Thủy Linh Vũ để giở trò khinh bạc, nàng cũng dần dần tiếp nhận hắn. Tất nhiên là hắn muốn sờ mó ba lăng nhăng nàng cũng có thể cho phép, nhưng chỉ cần hắn động đến cúc áo hoặc dây lưng của nàng là Thủy Linh Vũ sẽ trở nên hờn dỗi, đẩy hắn ra ngoài. Trần Hạo Minh cũng không muốn dùng cách cưỡng chế đoạt tình nên đành phải ngậm ngùi tạm thời thỏa mãn như thế đã.
Khi hắn trở về phòng thì khối ôn hương nhuyễn ngọc kia đã nằm trên giường chờ hắn từ lúc nào, Trần Hạo Minh cười hì hì nhảy tót lên giường ôm nàng vào lòng, sau đó thì hôn một cái thật mạnh:
- Chờ ta có lâu không? - Trần Hạo Minh trìu mến hỏi.
- Không lâu! Nếu là Hạo Minh ca ca thì thiếp chờ lâu hơn cũng được! - Nhạc Huyền Cầm cũng cất thanh âm êm ái của mình lên ôn nhu nói với hắn.
Trần Hạo Minh mỉm cười vui sướng, đàn ông mà, nghe những lời êm ái tình cảm của đàn bà thì luôn luôn cảm thấy thỏa mãn, huống chi lời nói đó còn phát ra từ miệng của một tiên tử tuyệt đại nhân gian.
Hắn không nói gì mà dùng hành động để trả lời, bóng đèn ngủ thô sơ mới được chế tạo vẫn đang tỏa ra từng đợt ánh sáng le lói, Trần Hạo Minh khẽ lật tấm chăn trắng muốt lên bỏ sang một bên. Hôm nay hắn muốn có một “tình yêu trong sáng” (yêu trong ánh sáng ý, hé hé).
Vừa nhìn thấy tình hình hiện tại, Trần Hạo Minh bắt đầu trợn tròn mắt, cái bộ phận vốn đã không an phận lại càng biểu tình kịch liệt.
Nhạc Huyền Cầm hôm nay thật sự là muốn dụ dỗ chết chồng nàng mà, bây giờ trên người nàng không phải là bộ đồ ngủ cổ trang hay là không có quần áo mà là một bộ đồ lót gợi tình.
Quần chữ T, áo cũng toàn là “dây vải” chứ rất ít thấy “miếng vải”, họa chăng cũng chỉ có hai miếng rất nhỏ che đi chỗ màu phớt hồng trên thân thể nàng mà thôi.
Sắc lang Trần Hạo Minh sắp chảy máu mũi rồi, thú huyết của hắn đã sôi trào mạnh nhưng lại cố kiềm chế lại để hưởng thụ cái cảm giác bóc quà, dần dần hưởng thụ món quà nhỏ bên trong những món đồ gợi cảm kia.
….
Cuối cùng vẫn là một tràng đại chiến kéo dài đến gần sáng, tối nay Huyền Cầm đặc biệt nhiệt tình, bởi vì chính buổi chiều nàng đã biết được tâm ý trong lòng hắn. Chỉ cần hắn nói hắn yêu nàng, vậy là đủ rồi. Hắn muốn nàng chiến đấu, làm chính bản thân mình, điều này lại càng làm nàng cảm động hơn. Mấy năm nay không hề giết chóc, có lẽ sự bực mình khi đối mặt với những tên rác rưởi cũng làm nàng khá khó chịu, nhưng bây giờ chồng nàng đã nói thế, để nàng có thể thoải mái sống với chính con người của mình, nàng thật sự rất vui.
Mấy ngày sau đó, Trần Hạo Minh dành ra để dẫn Huyền Cầm đi chơi, tất nhiên là còn để cho nàng xử lý mấy thằng công tử phế vật hay đi làm chuyện khi nam phách nữ giết người cưỡng dâm, để cho nàng dần dần lấy lại cái cảm giác cao ngạo của chính mình.
Sau ba ngày, Trần Hạo Minh quyết định một lần nữa đi hỏi Kiếm Hữu Độ, việc Thử đường tuy rằng vẫn chưa ra khỏi tầm tay hắn nhưng mà để lâu quá thì chắc chắn sẽ không khống chế được, hắn cần phải biết tường tận chuyện này càng sớm càng tốt.