Không nghĩ nhiều nữa, Trần Hạo Minh quyết định gọi Huyền Cầm và Mộc Diệp vào để nói chuyện.
Lần này chắc chắn phải cho hai người ra tỷ đấu rồi, họ là hai người có thực lực kim tiên duy nhất bên cạnh hắn. Còn việc Mộc Diệp là một ma võ song tu mang theo đấu khí và ma pháp thần lực thì hắn chẳng lo sẽ bị lộ. Bây giờ có lộ ra thì kẻ nào dám làm gì hắn, Trần Hạo Minh đã nói giáo của hắn có đủ loại công pháp, đủ loại đạo pháp, đủ loại sức mạnh, từ tu chân đến luyện võ, có thêm một kẻ tu luyện đấu khí cũng chẳng có cái gì lạ cả.
Tiên Linh đại lục vốn không cấm người của Thần Linh đại lục đến, chẳng qua các thánh nhân đều không thích, sợ dân chúng bị tuyên truyền tư tưởng của giáo phái phương tây, sau đó thì cấm trong quốc gia của mình, vậy là dần dần hình thành tâm lý cấm đoán mà thôi, nếu bây giờ một người như hắn muốn đứng ra làm khác đi thì cũng chẳng ai có lý do xen vào việc của hắn.
Trong ba năm này, Huyền Cầm gần như hàng ngày đều song tu với hắn, hỗn nguyên lực đã dần dần thấm nhuần vào cơ thể nàng, đưa nàng đi trên con đường vô đạo cũng là đạo của hắn. Tu vi của Huyền Cầm đã tăng lên một giai, trở thành một kim tiên thượng giai chân chính. Tất nhiên là sức mạnh tăng lên nhưng cảm ngộ không tăng nhiều làm cho thiên kiếp của nàng giáng xuống rất bá đạo nhưng mỗi lần đều bị Trần Hạo Minh hời hợt phá giải, chính vì thế mà nàng cũng chẳng phải lo nữa, cứ thoải mái mà hưởng thụ khoái cảm cùng lực lượng mà chồng yêu mang đến cho mình.
Còn Mộc Diệp thì lại không có tiến bộ gì nhiều về mặt tu vi, nhưng hắn lại có tiến bộ rất lớn về mặt kỹ năng chiến đấu. Võ Phong lão tổ đã từng rất nhiều lần giao đấu cùng hắn, cả hai cùng chỉ điểm cho nhau những tâm đắc trong cận chiến, dần dần mà xóa bỏ được khoảng cách, trở thành bằng hữu của nhau. Thường xuyên cùng uống rượu, so tài và chia sẻ tâm đắc.
Sự kết hợp của đấu khí và kỹ năng của võ giả làm cho hắn bây giờ trở nên lợi hại hơn rất nhiều, có thể nói rằng hắn gần như không cần phải e ngại bất cứ một kim tiên trung giai nào nữa rồi.
Hai người tiến vào phòng, Trần Hạo Minh chẳng hề khách khí mà ôm lấy thân thể mềm mại của Huyền Cầm, đặt nàng ngồi lên đùi mình ngay trước mắt Mộc Diệp làm cho sắc mặt nàng thoáng chốc đỏ bừng:
- Hạo Minh ca ca, chàng làm gì thế? Mau bỏ thiếp ra đi.
Trần Hạo Minh không những không bỏ còn hung hăng hôn cho nàng một cái làm cho Huyền Cầm xấu hổ tới mức giấu mặt vào ngực hắn, hờn dỗi véo cho hắn mấy cái vào hông.
- Lần này Nguyên Thủy Thiên Tôn đưa ra lời khiêu chiến, muốn làm một lần tiên chiến hội, ta muốn hai người tham gia bởi vì tiên chiến lần này không chấp nhập những người vượt quá tu vi huyền tiên sơ giai. Bên cạnh ta lúc này chỉ có tiểu Huyền Cầm ngoan và tên đầu gỗ kia là thích hợp.
Gọi là cùng cử đi nhưng chắc chắn là sẽ có thiên vị, Huyền Cầm ngoan thì phải xếp cho đối thủ cùi bắp, nếu để nàng tổn thương thì hắn chẳng phải là đau lòng muốn chết sao? Còn thằng đầu gỗ kia thì cứ cho đối đầu tên nào mạnh mạnh một chút, làm sao cho hắn chắc thắng nhưng cũng không dễ dàng là được.
Hai người nghe được điều hắn nói thì đều gật đầu, Mộc Diệp còn nổi lên chiến ý hừng hực. Hắn tới Tiên Linh đã lâu rồi nhưng chiến đấu với cao thủ lại rất ít, Võ Phong lão tổ là bạn nên ít khi đấu toàn lực, có một lần gặp phải cao thủ chân chính là Trần Hạo Minh thì chưa kịp làm gì đã ăn hành cả đống, thế nên khao khát chiến đấu học hỏi khi mới đến Tiên Linh đại lục của hắn lại một lần nữa được kích khởi vào lúc này.
Mà Huyền Cầm chỉ lặng lẽ ngước đôi mắt ôn nhu lên nhìn hắn, khẽ gật đầu rồi lại ôm chặt lấy hắn không rời. Nàng biết rằng cơ hội báo đáp cho chồng yêu đã đến rồi, mấy năm nay ở bên hắn ngoài việc đánh đàn và làm hắn vui khi ở trên giường ra thì nàng chưa làm được gì cả, có lẽ bây giờ chính là một cơ hội tốt để nàng thể hiện mình.
Sau khi đã thông báo cho hai người về việc thi đấu lần này, Trần Hạo Minh tàn nhẫn đuổi Mộc Diệp ra ngoài, chỉ cho Nhạc Huyền Cầm ở lại. Tất nhiên là việc ở lại này cũng chẳng tốt đẹp gì, vẫn chỉ là việc con sói nhấm nháp chú cừu non Huyền Cầm một chút mà thôi.
- Huyền Cầm, ba năm nay tu vi của nàng đã có bước tiến lớn nhưng lại không giao đấu nhiều, vì thế kinh nghiệm thực chiến của nàng thực ra rất ít. Hơn nữa khi nàng ra tay thì đều chùn lại, không hề phát hết lực, ra tay như thế thì làm sao khống chế được kẻ địch chứ?
- Thiếp biết, nhưng mà,… Huyền Cầm không muốn đánh giết người nữa!
Nhạc Huyền Cầm lí nhí nói:
- Hả? Nàng không muốn giết người nữa? Chẳng phải nàng nói với ta trước đây trên Thiên Đình dù một kẻ bất kính với nàng là nàng đã cho hắn đi đời nhà ma rồi, bây giờ nàng thay đổi rồi sao?
Trần Hạo Minh nói thế cũng chẳng có ý gì bất mãn cả, cũng tốt, Huyền Cầm không còn lạnh lùng và mang sát tính như hồi trước nữa thì cứ để nàng như vậy đi, hắn cũng không muốn bắt ép nàng làm gì cả.
Nhạc Huyền Cầm lắc lắc đầu:
- Không phải, Huyền Cầm không muốn đánh đánh giết giết trước mặt Hạo Minh ca ca, thiếp muốn làm một người vợ hiền thục nhất ôn nhu nhất của chàng. Thiếp không muốn chàng có một cô vợ lúc nào cũng hô đánh hô giết cả.
Trần Hạo Minh nhất thời ngẩn người, nhưng sau đó lại trở nên cảm động, đàn ông thời phong kiến thì thích mẫu phụ nữ hiền thục nhu mì chứ không thích mẫu đàn bà quá cường hãn hoặc là mẫu bạo long. Nhạc Huyền Cầm tuy đã thành tiên tử nhưng quan niệm này vẫn tồn tại trong đầu nàng nên khi mà nàng quyết định đi theo hắn thì vẫn luôn cố tiêu trừ cái cảm giác muốn chém giết mấy tên rác rưởi ở trong lòng. Chứ thực sự bản tính giết chóc chẳng ghê tay của một tiên nhân đích thực trong con người Huyền Cầm từ trước tới nay chưa từng biến mất.
- Bé ngốc của ta, ta yêu nàng không phải vì nàng nhu mì hay hiền thục, dù nàng có như thế nào đi nữa thì ta vẫn yêu nàng. Ta yêu nàng đầu tiên là vì nàng xinh đẹp, sau đó là vì nàng đối tốt với ta, điều quan trọng nhất, cũng là lý do làm cho ta thực sự tiếp nhận nàng đó là ta yêu nàng bởi vì nàng đã hết lòng yêu ta. Vì thế những việc mà nàng thấy mình không sai thì cứ làm, không cần sợ ta sẽ cảm thấy thế nào, bởi vì trong lòng của Trần Hạo Minh, một ngày nàng còn nguyện ý làm vợ của ta thì nàng vẫn là cô gái tốt nhất trong lòng ta.
Nhạc Huyền Cầm nhìn thẳng vào mắt hắn, ánh mắt thật thâm tình, nàng không nói gì mà dâng lên đôi môi hồng của mình. Trần Hạo Minh cũng nhiệt tình đáp lại, áo ngoài của Huyền Cầm cũng đã dần dần được cởi ra, chuẩn bị làm một hồi chiến đấu trong phòng sách.
Đúng lúc này thì tiếng gõ cửa dè dặt vang lên, đứng bên ngoài là Mộc Diệp, lúc nãy hắn vừa bị đuổi đi thì đã biết người ở lại bị xử lý thế nào rồi. Nhưng việc này khá quan trọng, hắn không thể không báo cho Trần Hạo Minh được.
Tâm tình bực bội, Trần Hạo Minh không cam lòng mà xoay người Huyền Cầm lại, không cho nàng mặc lại áo, tay của hắn vẫn đang đặt lên ngọn đồi tròn trịa kia, giọng nói với ra bên ngoài:
- Có gì thì nói nhanh lên, không cần đi vào có lão tử ở đây làm gì có kẻ nào nghe lén được.
Sự thực là Trần Hạo Minh tuy bất mãn nhưng vẫn thi triển pháp lực của mình bao trùm cả khu vực này lại không cho âm thanh lọt ra ngoài:
- Chủ công, việc người giao cho ta đã có manh mối rồi!
Trần Hạo Minh sửng sốt, gần đây hắn có giao cho Mộc Diệp việc gì đâu? Hắn nghi ngờ hỏi lại:
- Việc gì nói nhanh nhanh lên xem nào.
- Là việc của Ma môn, có lẽ tin tức này chính là của Thử Đường Ma môn, chủ công đã từng nói có tin gì phải báo ngay cho người, đây là tin tức cực kỳ quan trọng mà.
Trần Hạo Minh nhất thời vỗ trán, con mẹ nó, ba năm trôi qua hắn tí nữa thì đã quên mất cái bọn khốn nạn này rồi. Hơn nữa lúc nãy đang nóng đầu, đúng lúc chuẩn bị ăn được mỹ nhân thì cái tên kia đến làm cho hắn chỉ nghĩ thoáng sơ sơ chứ không nghĩ đến việc của ba năm trước.
- Mau vào đi? Đưa tin tức cho ta xem.
Không cam lòng mút thêm một cái, Trần Hạo Minh mặc lại áo cho Huyền Cầm rồi gọi Mộc Diệp vào.
Dâng lên trước mặt hắn là một miếng da dê có chữ viết bằng máu. Trần Hạo Minh nhanh chóng mở ra xem, càng xuống dưới thì ánh mắt hắn càng trở nên âm trầm, không khí dần dần đã trở nên lạnh đến đáng sợ.
Trong phong thư kia nói rằng gần đây phát hiện vài con cá nhỏ Ma môn ở vùng đất của Phượng quận, Kiếm quận và Long quận, khi mà tra hỏi chúng đủ kiểu thì mới nhận được đáp án mơ hồ rằng chúng đều đi ra từ Võ quận.
Nhưng khi mà nhân viên tình báo ở ba quận này giao nộp tin tức lên trên thì lại bị cao thủ Ma môn tìm đến, có lẽ là do truy theo tung tích của mấy con cá nhỏ kia mà đến. Bị tập kích bất ngờ, mọi người gần như chết hết, chỉ còn kẻ phụ trách tình báo cấp cao nhất có tu vi chân tiên mới có thể bảo toàn nửa cái mạng mà đào thoát. Sau khi hắn giao được tình báo này lên trên thì đã chuyển sang hấp hối, bây giờ đang được cứu trị, không biết có cứu sống được không.
Trần Hạo Minh đọc miếng da dê, lại kết hợp với lời kể của Mộc Diệp đã dần dần tưởng tượng ra tình hình lúc này. Thời điểm này là lúc mà hắn khá tập trung để chuẩn bị cho Tiên chiến, có thể sẽ rất lơ là tình hình khắp nơi. Ma môn có thể muốn lợi dụng cái cơ hội này để mở rộng thế lực của Thử Đường, thậm chí thành lập lại Xà Đường.
Đó chỉ là suy đoán của hắn, việc mà Ma môn chủ biết được tiên chiến sắp diễn ra chẳng có gì lạ cả, việc này hầu hết các tiên nhân các giáo đều biết, với thế lực của Ma môn thì việc nắm được tin tức này không khó.
Trần Hạo Minh cười lạnh, bọn khốn này lại dám ngo ngoe ngóc đầu dậy, ba năm nay bọn chúng không quậy nên Trần Hạo Minh cũng tý thì quên mất. May mà hắn đã đặc biệt dặn dò Mộc Diệp từ trước nên mới nhận được tin này kịp thời.
Võ quận, cũng chính là Võ Phong quốc trước đây, Trần Hạo Minh không ngờ được là Thử Đường lại nằm ở đó. Tuy rằng chắc chắn không phải gia tộc chưởng giáo giống như Xà Đường vì mọi thành viên gia tộc của các chưởng giáo đều đã được kiểm tra xem có tà khí trong người không, kết quả làm cho hắn rất hài lòng, trường hợp hi hữu như Xà Đường không xảy ra.
Nhớ lại việc ba năm trước mà Trần Hạo Minh lại bực mình, sau lần đó hắn đã phải tuyên bố với bên ngoài rằng gia tộc Nhật Quang chưởng giáo đi truyền giáo ở Tiên Nho quốc nhưng khi đặt chân tới biên giới thì lại bị Ma môn lợi dụng sự hỗn loạn nơi đây để tập kích. Cuối cùng hình thành sự căm phẫn và sợ hãi Ma môn một thời gian nhưng Trần Hạo Minh lại chẳng được lợi ích gì, Tiên Nho quốc cũng chẳng bị thiệt hại gì vì hai bên đều cố ỉm đi chuyện Ma môn là ở đâu ra.
Không nghĩ miên man nữa, Trần Hạo Minh quyết định đi thăm tên nhân viên tình báo kia một chút, nhất thiết phải cứu hắn lại, nghe hắn nói trực tiếp chắc chắn phải hơn là thư tín rồi. Trần Hạo Minh nói:
- Đưa ta đi xem tên thủ hạ của ngươi, ta có việc muốn hỏi hắn.
Mộc Diệp không hề suy nghĩ nhiều, khẽ gật đầu rồi đi ra ngoài trước dẫn đường, Trần Hạo Minh thì thầm vào tai Huyền Cầm:
- Về phòng trước đợi Hạo Minh ca ca đi nhé!
Sau đó không để ý đến sắc mặt đỏ hồng của Huyền Cầm, hắn cũng nối bước của Mộc Diệp bước ra bên ngoài.
Đến gian phòng của tên kia, Trần Hạo Minh chứng kiến được không khí khẩn trương nơi đây. Nhiều người đang cố dùng thảo dược, đan dược, vận công,… đủ cách nhưng vẫn không mang lại nhiều tác dụng. Ở bên ngoài phòng có hai cô gái chỉ khoảng hai ba mươi tuổi đang đứng khóc, Trần Hạo Minh đoán chắc là người nhà của tên kia. Còn việc đó là vợ, con hay mẹ, thậm chí bà nội của nạn nhân thì hắn không biết.
Mộc Diệp đến bên cạnh một trong những người tham gia cứu chữa vừa mới ra nghỉ ngơi mà hỏi:
- Sao rồi? Có cứu được hắn không?
Người kia lắc lắc đầu:
- Rất khó, công pháp của Ma môn rất hiểm độc, bọn chúng thường có xu hướng hấp thu nguyên thần của đối phương để tăng cường sức mạnh cho mình. Huynh đệ kia tuy chạy thoát nhưng nguyên thần đã không còn toàn vẹn mà bị hấp thu mất một phần. Bây giờ bọn ta không có cách gì để cứu hắn cả.
Mộc Diệp thầm tiếc nuối trong lòng, tên thủ hạ này thực ra trước đây cũng là một người thuộc hoàng thất của Tiên Kiếm quốc nhưng lại lựa chọn đảm nhiệm chức vụ tình báo này. Tu vi của hắn khá cao, cũng đã đến chân tiên nhưng không lựa chọn tiềm tu cùng các vị lão tổ mà lại lựa chọn tiếp tục công việc của mình. Hắn tin rằng khi hắn biết được càng nhiều bí mật đằng sau sự tranh đấu của thế gian thì tu vi hắn sẽ lại càng tăng tiến.
- Chủ công, người xem,…
Quay đầu lại thì đã không thấy Trần Hạo Minh đâu, nhìn kỹ lại mới thấy hắn đã đến bên người đang chờ cứu trị. Mọi người ở đây hầu như không biết hắn là ai nhưng thấy Mộc Diệp vẫn luôn cung kính với hắn từ nãy đến giờ thì cũng không nói gì, lùi sang một bên nhường chỗ cho hắn.
Trần Hạo Minh vươn tay đặt lên đầu của tên kia rồi cảm thụ một chút. Khoảng vài giây sau hắn đã bỏ tay ra, lắc lắc đầu mỉm cười nhẹ nhàng.
Thương thế của tên này là do ma công mà thành, vì thế nên sẽ có dấu hiệu bị tà khí xâm nhập, sau đó sẽ là thần trí hơi bất bình thường do nguyên thần bị tổn thương nặng.
Việc tà khí xâm nhập thì những người kia cố gắng thì cũng đã loại bỏ được, nhưng việc nguyên thần bị ăn mòn lại không có cách nào cả. Họ là tu chân giả, thậm chí có là tiên nhân thì nữa thì cũng không có cách cứu trị nguyên thần, bởi vì đó chính là linh hồn của tiên nhân, chỉ khác ở chỗ linh hồn này mang theo lực lượng cường đại mà thôi.
Trần Hạo Minh mỉm cười rút thanh kiếm sáng loáng bên hông ra, mọi người đều hoảng hồn. Hai người phụ nữ đang khóc lóc kia thì đã động thân đứng chắn trước mặt hắn, ánh mắt đề phòng chằm chằm dán lên người hắn:
- Ngươi muốn làm gì? - Lên tiếng là cô gái thành thục hơn, nhìn qua khoảng gần ba mươi tuổi.
- To gan! - Trần Hạo Minh chưa nói thì Mộc Diệp đã quát lớn, tâm trạng hoảng hốt vô cùng.
Hai cô gái kia vẫn vô cùng quật cường đứng chắn trước mặt hắn, Trần Hạo Minh lắc lắc đầu phất phất tay với Mộc Diệp. Mọi người còn đang chờ xem hắn làm gì thì thanh kiếm đã nhanh như chớp đâm phập một cái vào trái tim cô gái trẻ hơn đứng bên cạnh.
Mọi người thất kinh, không ngờ hắn lại có hành động hung ác như vậy, cô gái thành thục thì đã tái nhợt mặt mày, miệng lắp bắp không nói nên lời.
Trần Hạo Minh rút thanh kiếm ra như không có chuyện gì, thanh kiếm vẫn sáng loáng, kỳ lạ là trên thân không có một vết máu nào cả.
- Ngươi… ngươi đã giết con dâu ta, ta liều mạng với ngươi.
Nói rồi nàng lao thẳng về phía hắn, Trần Hạo Minh vừa né tránh, vừa thầm nhủ trong đầu: “quả nhiên là mẹ con mà”. Đòn thứ hai của người phụ nữ còn chưa tung ra thì một giọng nói ngạc nhiên đã vang lên sau lưng nàng:
- Mẹ, con không sao đâu! Mẹ, đừng như vậy!
Đúng là tiếng nói của cô gái kia, Trần Hạo Minh làm thế cũng để cho hai nàng biết hắn không làm gì xấu cả, thanh kiếm kia có đâm thẳng vào tim cũng chẳng có thương tích, cơ bản vì nó là “Thiên Sinh”.
- Bây giờ thì hiểu rồi chứ? Thanh kiếm này để cứu người chứ không giết người được đâu. Bây giờ thì bà có thể tránh ra để ta cứu con trai bà được rồi chứ? - Trần Hạo Minh vẫn giữ bộ dáng rất nho nhã nhắc nhở.
- Ta,… ta… - Người phụ nữ kia lắp bắp cả nửa ngày không nói được một câu, Trần Hạo Minh mặc kệ nàng mà tiến lại bên cạnh người đàn ông đang hấp hối từng hơi thở ở trên giường