Thời gian thấm thoắt đã trôi qua ba năm.
Ba năm này, tình hình Đông Tiên quốc đã dần dần trở nên ổn định. Những chính sách cực kỳ tiến bộ của chính quyền đưa ra đã làm cho nền kinh tế đi lên. Quan trọng là nhà nước rất coi trọng dân ý, mỗi chính sách đều được phái người tra hỏi ý dân từ trước mấy tháng, sau đó mới dựa theo ý dân mà thực thi. Chính vì thế mới không gây ra bất mãn trong lòng dân chúng, gây nên sự bất ổn.
Trong ba năm này Đông Tiên quốc không hề đánh thuế, hơn nữa lại có rất nhiều thứ kích thích nền kinh tế phát triển. Giống như việc chú trọng khai hoang, phân phát nhiều thứ rất hữu dụng như máy cày và xe động cơ hơi nước, dân chúng thấy được trong thời gian này chính là cơ hội để cho họ có thể thoát khỏi tình trạng nghèo đói trước đây nên lại càng ra sức làm hết năng suất có thể.
Nhà máy thủy điện thì nhờ điều động rất nhiều tiên nhân thi pháp để xây dựng nhưng cũng phải mất hơn hai năm mới có thể hoàn công, bắt đầu phát điện. Nhưng trên cơ bản thì đồ dùng điện sản xuất ra cũng không nhiều, cũng không quá hiện đại gì, chỉ có bóng đèn điện và quạt máy mà thôi. Đó cũng là do nguyên lý của những thứ này khá đơn giản, Trần Hạo Minh có thể nhớ và giao cho Cơ Quan nghiên cứu chi tiết, chứ những thứ công nghệ cao thì hắn chịu, hắn chưa phải là vạn năng.
Những thứ này đối với tiên nhân thì chẳng đáng gì cả nhưng lại cực kỳ có ích đối với người thường. Nói đi cũng phải nói lại, lý do Tiên Linh đại lục kém phát triển về công nghệ cũng là do có tiên nhân tồn tại rất nhiều. Người ta lúc nào cũng có ước vọng là tu tiên thì lấy đâu ra nhiều người nghiên cứu phát triển cơ chứ. Hơn nữa tiên nhân chế ra pháp bảo lợi hại thì lợi hại thật nhưng mà lại cần pháp lực mới có thể sử dụng, không thể để cho người thường dùng. Vì thế xã hội này lạc hậu y như thời phong kiến, chẳng có cái quái gì tiến bộ cả.
Chính vì thế mà những đồ dùng tưởng như đơn giản của Trần Hạo Minh lại trở thành những thứ thật kỳ diệu trong lòng dân chúng, càng làm cho tâm lý của họ thêm tin tưởng vào nhà nước Đông Tiên quốc.
Các nước xung quanh như Tiên Nho quốc và Tiên Đạo quốc cũng thấy tình hình của Đông Tiên quốc, cũng muốn nhúng tay vào nhưng các gián điệp thì lại bị Mộc Diệp xử đẹp từ trong trứng nước, rất khó để chọc ngoáy.
Các thánh nhân cũng phát động chiến tranh phàm nhân để quấy nhiễu nhưng mà Đông Tiên quốc cũng không hề thua kém trong việc này, chiến tranh kể như lâm vào trạng thái giằng co. Nhưng Đông Tiên quốc lại đưa ra nhưng thứ vũ khí thật kinh khủng, chỉ một quả đen đen nhỏ nhỏ mà có thể làm nổ tung vùng đất khoảng năm trượng. Khi các tiên nhân lược trận định xen vào thì lại nhận thấy những thứ đó không hề có dấu hiệu thi pháp, hoàn toàn do người thường điều khiển thì kinh hãi, điều đó chẳng phải là từ nay cách sử dụng chiến tranh người thường để tranh đoạt đất đai với Đông Tiên quốc là vô nghĩa hay sao?
Trần Hạo Minh nghe việc này cũng chỉ cười nhạt, Cơ Quan đúng là nhân tài, trước đây hắn đã chế được cả súng đơn giản, loại thuốc nổ này với hắn đúng là không xa lạ gì. Một trận chiến chỉ cần khoảng mười khối như thế là đã đủ gây rối loạn trận thế của địch rồi, lúc đó chẳng phải là quân mình có thể thừa thắng xông lên sao?
Việc chọc ngoáy này đã không còn thực hiện được nữa, các thánh nhân lại áp dụng cách bắt chước Trần Hạo Minh cải tổ đất nước, nhưng họ lại sai lầm ở chỗ không chưng cầu dân ý, làm cho dân chúng bất mãn vô cùng, miễn thuế cũng thực hiện, sau đó lại làm việc xá miễn nô lệ. Nhưng mà nho giáo và đạo giáo thì thành phần nhận được giáo lý chính tông hầu hết lại là quý tộc, nho sinh thì đều ít nhất là tầng lớp trung lưu. Việc xá miễn nô lệ này thực sự làm cho họ vô cùng bất mãn, tình hình lại càng nguy kịch.
Trong lúc đó thì Đông Tiên quốc lại âm thầm dùng những thứ cực kỳ đặc biệt của quốc gia mình, sau đó thông qua thương nghiệp để phổ biến tiền giấy ra các quốc gia kia. Âm thầm khống chế một phần kinh tế của Tiên Nho quốc và Tiên Đạo quốc mà họ không hề hay biết.
Dân chúng bần cùng bỏ nho giáo đi theo Đông Tiên quốc ngày một nhiều. Nguyên Thủy Thiên Tôn thấy không thể để như vậy được nữa nên đã bàn với sư huynh đưa ra một quyết định để cứu vãn tình trạng lần này.
Tiên chiến.
Sử dụng trận chiến của Tiên Nhân để tranh đoạt khí vận, việc này được công nhận là một trong những cách cực kỳ phổ biến trong tranh đoạt của các giáo phái. Chỉ đứng sau chiến tranh phàm nhân và tôn giáo chiến. Còn thánh chiến, là cuộc chiến của các thánh nhân được xếp là cuộc chiến bất đắc dĩ nhất mới phải diễn ra trong những cuộc tranh đoạt khí vận như thế này.
Lúc này Trần Hạo Minh đang ngồi cùng Thông Thiên Giáo Chủ và Nữ Oa nương nương để bàn về lần Tiên chiến này, lời khiêu chiến được đưa ra từ phía Nguyên Thủy Thiên Tôn, điều kiện đưa ra cũng vô cùng hấp dẫn làm hai người động tâm vô cùng. Chính vì thế mà cuộc gặp mặt giữa ba đồng minh mới diễn ra.
Vấn đề bây giờ là phe của Trần Hạo Minh cực kỳ nghèo nàn về thủ hạ. Nói về cao thủ thì hắn chỉ có Nhạc Huyền Cầm tu vi kim tiên trung giai, tên Mộc Diệp cũng là một trung vị thần trung giai, và tu vi cao nhất là Thủy Linh Vũ, huyền tiên trung giai.
Nhưng điều kiện lần này mà Nguyên Thủy Thiên Tôn đưa ra đó là tiên chiến dưới huyền tiên, tất nhiên là huyền tiên sơ giai vẫn được thi đấu.
Có thể nói điều kiện này cực kỳ giảo hoạt và ngặt nghèo, ai chẳng biết là đồ đệ của Nguyên Thủy Thiên Tôn có năm tên huyền tiên sơ giai, còn Nữ Oa thì không có một tên sơ giai nào, Thông Thiên Giáo Chủ lại chỉ có một đồ đệ huyền tiên sơ giai.
Nếu đồng ý với điều kiện này thì tỉ lệ thua cuộc là rất lớn, nhưng điều kiện đặt cược mà Nguyên Thủy đưa ra lại quá hấp dẫn, làm cho cả hai thánh nhân đều không thể không động tâm.
Hắn đưa ra một vùng đất duyên hải rộng lớn phía cực tây, giáp với biển, đây có thể nói là một miếng bánh ngọt mà ai cũng muốn. Không những có thể có được những thuận lợi tự nhiên, vùng đất ở gần biển cũng là nơi linh khí giao thoa giữa đất liền và biển rộng nên cực kỳ thích hợp để tu luyện. Quan trọng là nơi đây ở gần biển, chiếm được vùng đất này sẽ có cơ hội rất lớn giao tiếp với Hải Mẫu, nên nhớ Hải Mẫu là người sở hữu thế lực không thua gì chúng thánh, hơn nữa lại không thuộc về Thần Linh hay Tiên Linh đại lục mà được tự do cai quản cả đại dương bao la. Trong cuộc chiến cuối cùng để dành lấy sức mạnh, Hải Mẫu sẽ là một quân bài quyết định, bà ta tập kích bên nào thì chắc chắn bên còn lại sẽ có lợi thế rất lớn. Vì thế mà việc giao tiếp với bà là một việc không nên bỏ qua.
Và thứ Nguyên Thủy Thiên Tôn muốn lại vô cùng hiểm độc: Hạn thành và vùng đất mới khai hoang. Có lẽ hai thánh nhân kia chưa nhìn được giá trị của vùng đất này nhưng đối với một người chứng kiến sự kỳ diệu của kỹ thuật thì Nguyên Thủy Thiên Tôn lại biết. Hắn đã nhìn thấy những thứ máy móc kia đi vào đời sống thế nào, hắn đã thấy những thứ đó kinh khủng thế nào trong đối chiến của phàm nhân. Hắn muốn những thứ đó để sau này không phải lo lắng về việc tranh đoạt khí vận trong phàm giới nữa.
Và Hạn thành chính là nơi tập trung nhiều công nghệ nhất ngoài kinh đô, bắt Đông Tiên quốc cược kinh đô thì đúng là khinh người quá đáng nên hắn đã chọn Hạn thành.
Trần Hạo Minh nghe thấy tất cả thì chỉ cười nhạt, hừ, muốn sử dụng những thứ này để chiến thắng và đả kích ta à, ngươi còn non lắm:
- Được thôi, Nguyên Thủy Thiên Tôn muốn như vậy cũng được nhưng ta cũng có điều kiện. Nhờ Thông Thiên đại ca nói lại với hắn, ta đồng ý tất cả hai điều kiện của hắn nhưng hắn cũng phải đồng ý với việc sắp xếp trận đấu và việc số tiên nhân tham dự đều do ta quyết định. Nói chung là lần thi đấu này do bên ta định luật, điều kiện thứ hai là ngoài vùng duyên hải kia ta muốn thanh kiếm cắm trên người Loan và Phượng của Nguyên Thủy.
Thanh kiếm cắm trên người Loan và Phượng không phải là một thanh kiếm theo nghĩa đen mà là một vùng đất nhỏ hẹp mà Tiên Nho quốc đã đánh chiếm của Loan Phượng quốc trước đây nhờ vào phàm nhân chiến. Chính vùng đất đó đã chia cắt Tiên Loan quốc và Tiên Phượng quốc thành hai quốc gia nên người ta gọi đó là thanh kiếm trên người Loan và Phượng.
Nguyên Thủy Thiên Tôn hàng năm đều phái rất nhiều quân đội đóng ở vùng đất này, hơn nữa đó lại là vùng núi dễ thủ khó công nên Trần Hạo Minh biết rằng không thể dùng phàm nhân chiến lấy lại. Nhưng nếu để thanh kiếm đó trong người thì đến một lúc cũng sẽ bị nhiễm trùng mà chết, điển hình là rất nhiều gián điệp đã đột nhập vào Đông Tiên quốc từ thanh kiếm ấy. Và lần tiên chiến này chính là một cơ hội để Trần Hạo Minh rút thanh kiếm ấy ra.
Hai người Nữ Oa nương nương và Thông Thiên Giáo Chủ đều gật đầu, điều kiện này cũng không hề quá đáng một chút nào mà rất công bằng rồi. Cũng phải nói lại đó là vùng Hạn thành và vùng duyên hải kia cũng chỉ là phần chính, còn có khá nhiều thứ nhỏ hơn được đem ra làm điều kiện. Chẳng qua do thế lực Trần Hạo Minh nhỏ nhất cho nên hắn phải là người bỏ ra tiền cược lớn nhất trong chuyện này mà thôi.
- Cứ quyết định như thế đi, ta sẽ nói lại với nhị sư huynh. Nhưng Trần lão đệ nói bên ta sẽ đứng ra quy định từng trận tỷ đấu, nghĩa là sẽ đấu đơn từng cặp tiên nhân. Vậy thì mỗi bên sẽ cử ra bao nhiêu người?
- Mười một người! Ta nghe nói rằng Vô Tiếu Đồng Tử của Bát Cảnh Cung đã tấn giai lên Huyền Tiên trung giai, vậy thì đẳng cấp Huyền Tiên trong lần này chắc chắn sẽ là năm tên nhân lễ nghĩa chí tín của Nho giáo. Cũng may trước đây có một tên Bắc Cẩu Tiên Ông đã bị ta xử đẹp, nếu không thì cũng khá là phiền phức. Bọn chúng có năm huyền tiên, đại biểu cho cơ hội năm trận có khả năng rất cao là sẽ thắng. Vậy thì chúng ta cần sáu trận thắng để có thể thắng toàn cục.
- Nhưng tại sao lại không phái nhiều người hơn? - Nữ Oa nương nương khó hiểu
- Nhiều người hơn? Nương nương đang đùa ta phải không? Nên nhớ Bát Cảnh Cung của Lão Tử ít Huyền Tiên nhất trong các cung nhưng lại là nơi tập trung cực nhiều kim tiên trung giai và sơ giai. Phái ít người thì chúng ta còn có thể mang tinh nhuệ ra so đọ chứ phái đông người thì thua chắc.
- Nhưng,… rốt cuộc tôn giả làm thế nào để thắng? - Nữ Oa nhắc đến vấn đề quan trọng nhất.
- Thượng đấu trung, trung đấu hạ, hạ đấu thượng! - Trần Hạo Minh cười gian nói nhỏ.
Thông Thiên Giáo Chủ sửng sốt: “Nghĩa là sao?”
- Mang người mạnh nhất của mình đối phó với người trung tầm của địch, trung tầm của chúng ta đối phó với những người yếu nhất. Còn người yếu nhất của chúng ta đối phó với huyền tiên, lúc đó thì chắc chắn sớm bỏ cuộc để bảo mạng, chấp nhận thua năm trận mà thôi.
Nhị thánh đều trợn tròn mắt, xưa nay chúng thánh đối đầu đều là cứng đối cứng, mấy lần tiên chiến cũng đều phái những người có đẳng cấp xấp xỉ nhau ra thi đấu, vừa là thi đấu, vừa là học hỏi khả năng lẫn nhau, có bao giờ nghĩ đến chuyện ăn thua thế này đâu. Chính vì thế mà ban đầu nghe Trần Hạo Minh nói cần quyền sắp xếp trận đấu, Thông Thiên chỉ nghĩ rằng hắn muốn làm thế nào cho mọi người có thể lĩnh ngộ được nhiều nhất chứ không nghĩ hắn muốn chơi cái trò tiểu xảo này.
- Tiểu xảo nhưng rất hiệu quả! Các người có thể nói ta nhỏ mọn bỉ ổi cũng được, ta không quan tâm, quan trọng là ta có thể thắng là được.
Thông Thiên Giáo Chủ nhíu nhíu mày nhưng không nói gì, ông hơi khó chịu với cách Trần Hạo Minh làm. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì ông lại chẳng có cách gì tốt hơn chiến thắng cả, nên đành phải thở dài buông bỏ chủ nghĩa quân tử mà thôi.
Vì lợi ích của giáo phái, không có gì là không thể buông bỏ cả.
Bàn chuyện xong với hai thánh nhân, Trần Hạo Minh đứng dậy vươn vai, sau đó thì chắp tay sau lưng đi vào trong phòng sách. Chuyện lần này có mấy phần thành công thì phải xem xem người mà Nguyên Thủy đưa ra có đẳng cấp như thế nào. Theo hắn biết thì kim tiên thượng giai ở thời điểm này còn hiếm hơn cả huyền tiên, tất nhiên là chỉ tính theo thế lực các giáo chứ chưa tính đến Thiên Đình, bởi vì trên Thiên Đình thì kim tiên thượng giai lại khá đông đảo.