Hoàng Gia Hồn Giả Tại Tu Chân Giới

Chương 120






- Khoan đã, ngươi không được đi. Nói cho rõ ràng đã nào.



Thủy Linh Vũ vội vàng giữ hắn lại.



- Tại nàng bảo ta đi mà… - Trần Hạo Minh bắt đầu khoa trương, ra vẻ ủy khuất vô cùng.



- Quà của ta đâu? Ta không biết, ngươi nói là có quà cho ta mà. - Thủy Linh Vũ như một cô bé đòi quà, Trần Hạo Minh thấy dung nhan tuyệt mĩ của nàng lúc này mà cảm thấy trìu mến, vô thức đưa tay lên vuốt nhẹ vào đôi má hồng của nàng.




Hắn cũng không trêu đùa nàng nữa, lấy trong người ra một cái vòng tay màu bạc và nói:



- Đây là của nàng, cái vòng tay này trên đó có khảm ba viên ngọc màu trắng, màu xanh và màu đỏ, tương ứng với hàn khí, ôn khí và nhiệt khí (lạnh, nóng và ôn hòa đó). Bây giờ nàng có thể đem ba thanh kiếm của mình dung nhập vào trong ba viên ngọc này, lúc bình thường ba viên ngọc này sẽ hấp thụ tinh hoa để bồi dưỡng cho kiếm, đến lúc giao chiến thì lại có tác dụng tăng uy lực của kiếm lên gấp mười lần. Hơn nữa do thường ngày đều được cái vòng bạc liên kết lại với nhau nên ba thanh kiếm càng ngày sẽ càng có mối liên hệ kì diệu, sẽ giúp nàng rất nhiều khi đối đầu với kẻ khác.



Nói xong Trần Hạo Minh dịu dàng nâng tay của Thủy Linh Vũ lên trực tiếp đeo cho nàng. Hành động này của hắn thực sự đã làm cho Thủy Linh Vũ cảm động, cái vòng kia cũng vô cùng độc đáo làm nàng yêu thích không nỡ rời tay.



- Thôi nhé, ta về đây, chúc nàng ngủ ngon. - Hắn hôn nàng thêm một cái rồi xoay người rời đi. Bỏ lại sau lưng một ánh mắt nhu mì và nụ cười tủm tỉm hạnh phúc của Thủy Linh Vũ.



Khi Trần Hạo Minh về đến phòng thì nước nóng cũng đã chuẩn bị xong, các nữ tỳ đang cùng nhau rút ra ngoài, để lại không gian cho hai vị chủ tử tình tứ.



Hài lòng về độ ấm của nước và kích thước cái bồn, Trần Hạo Minh nhanh chóng trút bỏ quần áo rồi nhảy vào trước. Tối nay chỉ có Lạc Tuyết Nhan ở cùng với hắn, Huyền Cầm cũng đã tự mình sang một gian phòng khác để nghỉ ngơi rồi, Trần Hạo Minh nhảy vào bồn tắm rồi gọi:



- Tuyết Nhan tỷ tỷ, lại đây cùng tắm với ta nào.



Lạc Tuyết Nhan có chút ngượng ngùng, thân thể của nàng dù đã bị hắn biết đến từng ngõ ngách, hắn cũng đã từng tắm cho nàng nhưng cái việc tắm chung thế này nàng vẫn thấy rất xấu hổ. Hơn nữa cái tên này làm gì có lúc nào an phận, gọi là tắm chung không bằng nói toẹt ra là uyên ương hí thủy cho rồi.




Mặc dù như thế nhưng cảm giác xấu hổ này cũng không thể át đi cảm xúc vui vẻ và hạnh phúc của nàng trong ngày hôm nay. Vì tình cảm mà hắn dành cho nàng thì dù bảo nàng làm những thứ tệ hại hơn nàng cũng chịu chứ đừng nói đến việc tắm chung thế này.



Nhưng thật kỳ lạ, Trần Hạo Minh hôm nay lại thành thật hơn mọi khi rất nhiều, hắn chỉ giúp nàng tắm thật sạch, tay sờ mó lung tung một chút chứ không hề làm chuyện kia. Lạc Tuyết Nhan đang tự hỏi rằng chồng nàng phải chăng hôm nay bị kiệt sức rồi à?



Nhưng ý nghĩ này chẳng giữ được bao lâu khi mà nụ cười thật là bỉ ổi của Trần Hạo Minh bị nàng thấy được, ánh mắt đầy dâm quang của hắn đang quét đi quét lại trên thân thể của Lạc Tuyết Nhan làm cho nàng càng cảm thấy xấu hổ, nhỏ giọng lí nhí nói:



- Chàng,… chàng nhìn cái gì? Không cho nhìn. - Nói rồi nàng lấy tay che đi mấy chỗ trên thân thể, nhưng rất tiếc là càng che lại càng kích thích tên sắc lang đang bị máu nóng chạy qua thận kia.



- Hhm, ai bảo Tuyết Nhan tỷ tỷ đẹp vậy chứ. Bây giờ ta có một món đồ muốn nàng mặc, nàng sẽ mặc cho ta xem chứ?



Lạc Tuyết Nhan tuy ngượng ngùng nhưng vẫn gật gật đầu, nàng đã quyết định hôm nay dù hắn có muốn cái gì thì nàng cũng chiều.



Trần Hạo Minh càng cười đắc ý, lấy từ trong người ra cái ấn “Ức Biến”, khẽ nắm tay lại thì pháp bảo đã biến thành một đống vải màu đen, nhưng kỳ lạ là loại vải này gần như có thể nhìn thấu qua nó.



Cái “Ức Biến” kia may mà không có ý thức riêng giống như Thiên Sinh, nếu không nó đã chửi ầm lên rồi. Mẹ kiếp, mang bảo vật gần mạnh bằng tiên thiên chí bảo ra để làm nội y tình thú, trên đời chắc chỉ có duy nhất tên biến thái Trần Hạo Minh mà thôi.




Lạc Tuyết Nhan đỏ mặt cầm lấy bộ đồ kia, nàng muốn vào trong phòng nhưng Trần Hạo Minh lại cứ khăng khăng muốn nàng mặc vào ngay trước mắt hắn. Hết cách, nàng đành phải cắn răng mà mặc thứ đồ đáng xấu hổ kia vào.



Món đồ này Lạc Tuyết Nhan thấy có mặc cũng như không, chỗ cần lộ thì vẫn lộ ra gần hết nhưng mà Trần Hạo Minh thì lại cảm thấy như thế mới là nghệ thuật. Cái cảm giác che lại nhưng vẫn có thể cố hết sức nhìn thấy bên trong này càng làm cho hắn cảm thấy kích thích vô cùng.



Ngắm không mãi cũng không thể đủ được. Tối hôm đó Trần Hạo Minh thoải mái hưởng thụ khoái cảm của mọi giai đoạn: ngắm nhìn, ham muốn, tiếp cận, sờ xoạng, “bóc vỏ” và cuối cùng hưởng thụ khối ôn hương bên trong lớp vỏ đó.



Cảnh xuân mĩ kéo dài gần tới sáng, Lạc Tuyết Nhan hạnh phúc ôm chặt lấy hắn đi vào giấc ngủ. Trần Hạo Minh cũng mỉm cười, nhìn thấy vợ mình hạnh phúc vì những thứ mình đem đến đúng là một khoái cảm, có lẽ sau này cần làm thêm nhiều mấy chuyện như thế.



…….



.