Hai ngày sau hai người mới trở về Đông Tiên quốc.
Hai ngày này Trần Hạo Minh dành ra để ở bên cạnh Thủy Linh Vũ, hắn cùng nàng cưỡi trên thiên mã vừa đi vừa du ngoạn. Hắn lúc nào cũng ngồi ở phía sau, hai tay rảnh rỗi vươn ra phía trước ôm lấy nàng, cái miệng thì ở sát bên tai Thủy Linh Vũ nói cái này nói cái kia, thỉnh thoảng lại kể chuyện cười, kể ra vài truyền thuyết kỳ lạ về mấy loại hoa cỏ mà ít người để ý. Dần dần Thủy Linh Vũ cũng thấy thích cảm giác này, thật thoải mái, tiêu dao tự tại.
Nếu không phải vì Trần Hạo Minh không hề quên ngày sinh nhật của Lạc Tuyết Nhan thì cuộc sống như vậy có thể kéo dài thêm nữa rồi. Hắn không phải là kẻ vì người này mà quên mất người kia, muốn lấy nhiều vợ thì lúc nào cũng phải công bằng nếu không thì khác gì mấy thằng đàn ông rách nát trong xã hội phong kiến này cơ chứ.
Nhưng ít ra thì miệng của hắn cũng rất ngọt, nói cái gì mà “sau này còn cơ hội, ta sẽ lại đưa nàng đi, sẽ lại kể chuyện cho nàng,…”, Thủy Linh Vũ dù cảm thấy không thoải mái lắm nhưng cũng thôi không nói thêm điều gì nữa.
Hai ngày sau là sinh nhật của Lạc Tuyết Nhan rồi, hắn còn hai ngày để chuẩn bị, lần này hắn không cần làm quá rùm beng mà chỉ cần làm nàng bất ngờ là được. Bởi vì hắn biết bản tính của Lạc Tuyết Nhan không thích chỗ đông người.
Sống trong sự ghẻ lạnh từ nhỏ làm nàng căm ghét sự giả dối của tầng lớp nắm quyền, Trần Hạo Minh biết điều này nên không làm lớn lên để những kẻ như thế kiếm cớ tới nịnh nọt hắn vào cái thời gian vui vẻ như thế này.
Hai nàng Tuyết Nhan và Huyền Cầm mấy ngày nay cảm thấy rất lo lắng.
Trần Hạo Minh đã nói với hai nàng rằng hắn chỉ đi nghe giảng đạo, mất khoảng một ngày, cùng lắm là hai ngày sẽ về nhưng đã năm ngày trôi qua mà vẫn chưa có tin tức gì của hắn cả. Mặc dù hai nàng đều biết Trần Hạo Minh rất lợi hại nhưng trên đời này không phải không có ai lợi hại hơn hắn, thậm chí là còn có mấy người chứ không phải một, vì thế mà sự lo lắng trong lòng hai nàng không thể kiềm chế lại mà phát sinh.
May mắn là sang đến ngày thứ sáu, Trần Hạo Minh đã cùng Thủy Linh Vũ trở lại, nhìn thấy hai người đều không có chuyện gì mà bình an trở về, hai nàng đều thở phào ra một hơi, nhưng sau đó lại bắt đầu suy nghĩ linh tinh về việc hắn đi đâu, làm gì,… con gái mà, mấy chuyện nhỏ nhặt thế này rất hay bị để ý. Thần thái của Thủy Linh Vũ lại còn hơi kỳ quái, có chút vui vui cười trộm vài tiếng, sau đó vẻ mặt lại hơi tiếc nuối mất mát, rất giống thần thái của chính hai nàng lúc trước.
Nhạc Huyền Cầm thì chẳng sao nhưng mà Lạc Tuyết Nhan lại bắt đầu thấy không vui, hắn đã đi gần một tuần lại không nói gì với nàng, trong suy nghĩ của nàng thì tên quỷ háo sắc này chắc chắn đã làm chuyện không hề đứng đắn gì rồi. Nhưng quan trọng là nàng lo lắng Trần Hạo Minh đã dần dần không còn quan tâm nàng nữa hay không? Lạc Tuyết Nhan trước đây không chỉ một lần lo lắng chuyện này sẽ xảy ra bởi vì nàng biết bản tính của hắn rất phong lưu háo sắc, bây giờ thấy biểu hiện của Trần Hạo Minh thì nỗi lo trong lòng nàng càng trỗi lên mãnh liệt.
Thái độ của Trần Hạo Minh sau khi trở về lại càng làm cho nàng thêm âu sầu, hắn chạy tới ôm nàng và Huyền Cầm mỗi người một cái, sau đó thì khinh bạc đủ kiểu một lúc rồi lại lên tiếng đòi “bế quan”.
Hắn chưa bao giờ bế quan nhiều như vậy, trước đây hắn lúc nào cũng dành thời gian để quan tâm đến nàng, dù có việc để làm thì cái trước hết mà hắn quan tâm vẫn là vợ, nhưng lần này thì lại khác, hắn vội vã bế quan mà chẳng cần quan tâm nhiều đến các nàng. Lạc Tuyết Nhan càng trở nên lo lắng:
- Có lẽ hắn thực sự có việc gấp, chỉ là mình quá mẫn cảm mà thôi. - Tự ức chế sự lo lắng trong lòng xuống, Lạc Tuyết Nhan cố gắng không để mình trở thành một cô gái hay ghen trước mặt mọi người. Mặc dù là nàng biết trong tâm khảm của mình chưa bao giờ yên tâm về hạnh phúc trước mắt mình nhưng trước mắt người khác thì nàng vẫn phải tỏ ra lạnh lùng và điềm tĩnh.
Sau đó thì Thủy Linh Vũ kể lại chuyện xảy ra trong mấy ngày này, nghe thấy hắn đã đối chiến với Bồ Đề Đạt Ma tới mức kiệt sức, hai nàng đều trở nên lo lắng, nhưng sau đó lại bình tĩnh trở lại, hơn nữa lại tự giải thích cho bản thân rằng hắn đi nhiều ngày như vậy chẳng qua là có sự cố ngoài ý muốn mà thôi. Tất nhiên là do hai nàng không biết mấy chuyện khi Trần Hạo Minh được Thủy Linh Vũ chăm sóc, nếu không thì đã nghĩ khác đi rồi.
Trần Hạo Minh cũng không bế quan lâu, đến tối ngày hôm sau hắn đã xuất quan rồi. Lạc Tuyết Nhan cho đến lúc này vẫn đang suy nghĩ rất nhiều về thái độ của hắn, nhưng nghe tin hắn vừa xuất quan đã gọi mọi người đến thì cũng đành bỏ chuyện đó ra sau đầu và chạy tới.
Lúc nàng đến nơi thì mọi người gần như đã đến đông đủ, có Huyền Cầm, Thủy Linh Vũ, Hoa Vĩnh Ái và sáu đứa nhỏ, riêng Khổ Trường thì bận thực hiện những chuyện Trần Hạo Minh giao cho nên không có ở đây, vì thế nên không thể đến được.
Cửa phòng tự động mở ra, bên trong là một màu tối đen hun hút lạnh lẽo, cùng với đó là âm thanh âm trầm của Trần Hạo Minh từ trong phòng truyền ra:
- Vào hết đi.
Ở đây chỉ có Thủy Linh Vũ và Nhạc Huyền Cầm bĩu môi khinh thường vì mấy trò mèo bên trong hai nàng đều đã nhìn thấu, nhưng mấy người còn lại thì gần như lạnh toát sống lưng, Lạc Tuyết Nhan càng có cảm giác xa lạ trong giọng nói kia, tâm trạng càng trở nên nặng nề.
Sau khi mọi người tiến vào thì rầm một tiếng, cánh cửa đã tự động đóng chặt lại, kể cả ánh trăng le lói đem lại cho người ta sự an tâm cũng theo đó mà biến mất, cảm giác ghê rợn như đối mặt với ma đầu càng nổi lên mãnh liệt trong lòng mọi người. Thậm chí hai chân của Trịnh Bảo Vũ đã run lên cầm cập, sắp sụp đổ tới nơi rồi.
- Khặc khặc, có phải các người đều đang kỳ lạ tại sao ta lại gọi các người đến đây phải không.
Tiếng nói gần như đã gằn từng chữ, kết hợp với tiếng cười ghê rợn làm cảm giác sợ sệt trong lòng mọi người càng trở nên mãnh liệt, mặc dù biết người phát ra âm thanh là Trần Hạo Minh nhưng ai mà biết được hắn có đột nhiên tẩu hỏa nhập ma thành cái dạng gì rồi hay không.
- Hạo Minh ca ca, đừng có dọa muội, huynh mau ra đây đi. - Hoa Vĩnh Ái sắp không chịu nổi nữa rồi, Hạo Minh ca ca mà nàng biết luôn luôn cười cười nói nói chứ đâu có ghê rợn như thế này chứ.
“Ác ma” vẫn nấp trong bóng tối, không thèm để ý đến Hoa Vĩnh Ái mà cất giọng ra lệnh:
- Lạc Tuyết Nhan, cô tiến lên phía trước cho ta.
Tâm tình của Lạc Tuyết Nhan càng ngày càng xấu, cảm giác lo lắng càng trở nên mãnh liệt, cái sự sợ sệt trong lòng nàng dồn nén mấy ngày nay sắp trở nên quá đà làm cho con tim nàng sắp bước đến cảnh giới tan vỡ rồi.
- Đưa tay phải lên phía trước,… cứ tiến lên đừng có dừng lại.
Lạc Tuyết Nhan vẫn tuân theo những lời đó, không hề có một tia phản kháng, trong lòng nàng thì dù hắn có muốn nàng làm gì nàng cũng đồng ý, dù cho đó có là điều tệ hại nhất trên thế gian này.
Cứ tiến lên, cho đến khi tay nàng đụng phải một thứ, đẩy đổ nó thì nàng cũng vô thức dừng lại, chờ đợi điều sẽ xảy ra.
Cạch, cạch, xèo, xèo…. Những âm thanh va đập vang lên liên tiếp, sau đó thì tiếng lửa cháy vang lên, căn phòng dần dần được thắp sáng bằng những ngọn nến thật le lói. Dần dần hiện lên trong bóng tối là một vật màu trắng có hình trái tim, trên đó đang cắm hai mươi tám ngọn nến xếp thành chữ “sinh nhật vui vẻ”. Khuôn mặt của Trần Hạo Minh cũng dần dần hiện lên ở trong khoảng sáng giữa căn phòng, hắn vừa dần dần tiến lại với một nụ cười thật ấm áp, vừa vỗ tay và hát:
- Chúc mừng sinh nhật vui vẻ, chúc mừng sinh nhật vui vẻ, chúc Tuyết Nhan sinh nhật vui vẻ,…
Sau khi hát xong trong sự ngỡ ngàng của mọi người, Trần Hạo Minh hắng giọng:
- E hèm. Hôm nay là ngày kỷ niệm hai mươi tám năm ngày mà Tuyết Nhan tỷ tỷ, vợ yêu của Trần Hạo Minh được sinh ra. Vì thế hôm nay bản công tử sẽ làm một bữa tiệc nhỏ để chúc mừng vợ yêu lại lớn thêm một tuổi, chúc tỷ tỷ hay ăn chóng lớn, ý không phải, là luôn luôn tươi cười, mãi mãi hạnh phúc. Thêm nữa là tu vi nhanh chóng tăng tiến để hưởng niềm vui cuộc sống bên cạnh Hạo Minh dài dài.
Mọi người đều sững sờ, nãy giờ làm tất cả sợ muốn chết hóa ra là để làm cái này. Lạc Tuyết Nhan lại càng không kịp thích ứng với tình hình, cái cảm giác từ khủng hoảng trầm trọng chuyển sang vui mừng cực độ này làm nàng không kịp thích ứng. Dù Trần Hạo Minh đã nói xong thì nàng vẫn trân trân đứng đó giống như một pho tượng vậy.
Trần Hạo Minh tiến lại bên cạnh nàng, hôn nàng một cái rồi ôm thân hình đang cứng ngắc của nàng vào lòng thì thầm nói:
- Sao thế? Hôm nay là sinh nhật của nàng mà, phải vui lên chứ.
- Híc híc, hu hu,…
Đáp lại hắn là tiếng khóc nức nở của Lạc Tuyết Nhan, tâm trạng của nàng lúc này đang vô cùng rối loạn, cách phát tiết hiệu quả nhất chính là khóc. Trần Hạo Minh không biết rằng trò đùa trước đó của hắn đã đả kích nàng nặng nề như thế nào nên thấy cực kỳ khó hiểu, nhưng vẫn không cản lại mà đứng im mang quần áo ra làm khăn lau cho nàng.
Khóc được một lúc, Lạc Tuyết Nhan đã bình ổn lại được tâm tình của mình, đây cũng là lần đầu tiên nàng khóc trước mắt người khác, nghĩ lại thì cảm thấy thật xấu hổ, nàng không dám nhìn mặt những người khác mà chỉ dám dấu mặt sâu vào lồng ngực của Trần Hạo Minh.
- Hôm nay mới biết Tuyết Nhan tỷ tỷ khóc rất xấu xí nha, ta thích nàng cười hơn. Thôi nào, lại đây thổi nến rồi ước một điều đi, điều ước của nàng sẽ thành sự thật.
- Thật sao? Điều ước của thiếp sẽ thành sự thật? - Lạc Tuyết Nhan ngẩng đầu lên hỏi, nàng có một điều ước, có lẽ là trong tâm khảm của nàng thì lúc nào điều ước đó cũng thường trực.
- Tất nhiên là thật, nếu mà nàng ước xong mà nó không thành sự thật thì cứ bảo chồng nàng một tiếng, chồng nàng sẽ đi đập cho cái tên thần tiên tiếp nhận điều ước rồi không làm kia một trận, bắt hắn phải thực hiện cho nàng.
Hai mắt của Lạc Tuyết Nhan lóe lên, cho dù chuyện ước nguyện này có là lừa bịp đi nữa thì nàng vẫn nguyện ý tin đó là thật, niềm tin ấy sẽ làm cho nàng yên tâm hơn, cảm thấy tin tưởng hơn vào cuộc sống này bởi vì điều ước đó có thể cho nàng được hi vọng.