Hoàng Gia Hồn Giả Tại Tu Chân Giới

Chương 118






Hắn gọi nàng là tỷ tỷ, nhưng nàng thấy hắn như một người anh trai, bởi vì nhiều lúc là hắn nói, nàng ngoan ngoãn nghe theo, hắn dạy bảo, nàng chăm chú học tập, giống như hôm nay, nàng như một cô bé làm không được việc anh trai giao cho và cuối cùng vẫn là hắn đứng ra trước mặt nàng để giải quyết hậu quả.



Bảo nàng thích hắn, nàng không biết nữa. Nàng cả đời chưa biết thích một người như thế nào, nhưng mà cảm giác của nàng với hắn là không ghét, nàng không cảm thấy giận hắn khi hắn hôn nàng, ừhm, còn có một phần chờ mong cái chuyện đó (tất cả là do ảnh hưởng hỗn nguyên lực, thiện tai, thiện tai). Khi hắn ôm nàng, nàng cũng không thấy có cái gì lạ cả bởi vì hắn làm chuyện này không phải lần một lần hai, nếu là người khác thì nàng đã giết chết kẻ đó ngay lập tức nhưng còn hắn thì dù nàng có muốn giết cũng không được, thay vì buồn bực vì bị chiếm tiện nghi thì nàng hình thành thói quen, nhiều lần đâm ra chai rồi, không để ý nhiều nữa.



Cảm giác phức tạp trong lòng, Thủy Linh Vũ vừa lau mặt cho hắn vừa suy nghĩ miên man quan hệ giữa nàng và hắn sau này sẽ là cái gì khi hết thời hạn ba mươi năm đi theo hắn, bảo nàng quên hắn đi ư? Nàng làm không được, bảo nàng tiếp tục đi theo hắn với thân phận là thủ hạ, nàng lại cảm thấy không ổn, còn không ổn ở chỗ nào thì chính nàng cũng không biết, nói chung là vì nàng không thích mà thôi.



Lau mặt xong, Thủy Linh Vũ bắt đầu thi một cái pháp thuật nhỏ gột rửa thân thể cho hắn. Làm như thế thì cảm giác sẽ không thể so với đi tắm nhưng mà hắn đang ngủ li bì có biết cái gì đâu mà thấy thích hay không. Bảo nàng đi tắm cho hắn á, có mà mơ đi.



Tối xuống Thủy Linh Vũ quyết định ở lại bên trong động để kiểm soát trận pháp, điều này cũng là do trận pháp của nàng vào buổi tối bị âm khí ảnh hưởng, uy lực có thể bị giảm sút, thậm chí là tan vỡ.



Đang ngồi tĩnh tọa để duy trì sự tỉnh táo, Thủy Linh Vũ chợt cảm thấy vòng eo lại bị siết lại, quay mặt ra thì đã thấy tên kia từ lúc nào đã gối đầu trên chân nàng, hai tay ôm lấy vòng eo nàng, còn đầu thì rúc vào lòng nàng mà ngủ.



Thủy Linh Vũ rất bất đắc dĩ, cái tên dở hơi này không ôm người khác không ngủ được hay sao? Nàng cũng chẳng thèm nói nhiều nữa, cái này cũng chẳng là gì so với cái chuyện hồi chiều, thế là Trần Hạo Minh trong cơn mơ màng mà hưởng thụ diễm phúc mà chính hắn cũng không biết, thật là bi ai, bi ai quá rồi.







Ba ngày trôi qua, Thủy Linh Vũ cũng không phải chỉ ngồi im một chỗ, ban ngày khi kết giới hoạt động ổn định thì nàng đi ra ngoài, xem xét nhân tình thế thái khắp nơi sau bốn trăm năm như thế nào, hơn nữa lại giúp đỡ các con cháu của thủy tộc đang gặp khó khăn, v.v… Ban ngày đi làm, đến tối lại trở về kiểm soát kết giới rồi để tên kia ôm ấp một lúc, cuộc sống kỳ lạ như thế cứ lặp đi lặp lại trong mấy ngày này.



Đến chiều ngày thứ ba, Trần Hạo Minh mới mơ mơ màng màng tỉnh lại, lần này là lần hắn ngủ say nhất, cũng là lần duy nhất mà hắn ngủ đến mức không biết tình huống xung quanh như thế nào.



Khi hắn tỉnh dậy thì hắn vẫn cảm nhận giống như trong mơ, hắn đang nằm bên cạnh một mỹ nhân, ôm nàng vào lòng và nghe nàng ỷ ôi nũng nịu, sau đó thì rúc vào ngực nàng mà hưởng thụ, cảm giác thật là tuyệt vời. Cảm giác ấy không vì hắn tỉnh dậy mà biến mất, thậm chí còn có chút êm ái hơn, hắn không thèm để ý mà lẩm bẩm trong miệng:



- Cục cưng à, ta phải dậy rồi, nàng cứ ngủ tiếp đi nhé!




Nói rồi hắn rời khỏi lồng ngực của “mỹ nhân”, hôn lên môi “nàng” một cái rồi ngồi dậy vươn vai.



Tỉnh táo lại, Trần Hạo Minh bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng.



Mùi vị lúc nãy, môi của “mỹ nhân” làm sao lại có mùi hơi hôi thối nhỉ? Trong giấc mơ của hắn thì “mỹ nhân” mặc áo lông nên cảm giác cũng rất là phù hợp, nhưng tại sao khi hôn “nàng” thì kể cả mặt nàng cũng có lông là sao?



Dè dặt quay đầu lại, rất từ tốn giống như đang sợ hãi điều mình sắp chứng kiến, Trần Hạo Minh nuốt ực nước miếng một cái mà vẫn không ức chế lại cảm giác trong lòng mình được.



“Mỹ nhân” vẫn nằm đó, đôi mắt “nàng” to như chuông đồng, bộ áo lông màu vàng có vằn vện màu đen, nàng có một cái đuôi thật to và dài, khuôn mặt giống như mèo mặt lớn, trên trán có một chữ “vương” to tổ đùng như khẳng định đẳng cấp “mỹ nữ” của nàng.



- A a a a a a a….



- Grao rao rao…



- A a a a Á á ạ.



Trần Hạo Minh khóc không ra nước mắt, hắn gào thét trong vô vọng vì sự trong sạch của một đời nam nhi. Tiếng kêu gào thê lương ai oán vang xa cả dặm làm cho Thủy Linh Vũ đang cổ vũ cho một con cá chép vàng vượt long môn ở gần đó cũng giật mình suýt nữa thì ngã ngửa.



- Sao thế nhỉ? Hắn thích ôm ấp thì ta cũng đã bắt cho hắn một con hổ lớn tha hồ mà ôm ấp? Bây giờ vừa mới tỉnh lại đã gào thét loạn cả lên là sao?



Ôi đáng thương, thật đáng thương thay cho Trần tôn giả, một kiếp nam nhi đỉnh thiên lập địa lại bị một cô gái vùi dập trầm trọng lòng tự tôn nhỏ bé. Nỗi nhục này làm sao mà báo a. “Trời diệt ta rồi, hu hu.”



Thủy Linh Vũ nhanh chóng quay lại xem đã xảy ra chuyện gì, đập vào mắt nàng là một khung cảnh hết sức bạo lực và tàn nhẫn. Sắc mặt của Trần Hạo Minh đang đỏ bừng vì tức giận, tay đấm chân đá con hổ loạn xạ giống như mấy thằng đầu đường xó chợ, vừa đánh lại vừa chửi:



- Con mẹ mày, đồ khốn nạn, ai cho mày ngủ với tao? Ai cho mày cướp đi sự trong sạch của tao? Tao giết mày…



Thủy Linh Vũ nhìn thấy cảnh tượng này thì trợn tròn mắt, đã biết tên này lưu manh nhưng cũng không thể hành động như một tên du côn cùi bắp như thế chứ? Nàng nhanh chóng cản hắn lại không cho đánh tiếp, nếu không thì con hổ vô số tội kia sẽ không chỉ là đầu heo mà sẽ thành xác heo mất.



Trần Hạo Minh thấy nàng đã đứng ra cản lại thì cũng dừng tay, sắc mặt vẫn rất không cam lòng trừng trừng nhìn con hổ tội nghiệp giống như hận không thể đánh đập nó tiếp cho bớt giận vậy. Bực mình một lúc Trần Hạo Minh mới nhận ra mấu chốt của vấn đề:



- Là nàng, nàng đem cái con vật khốn kiếp này đến ngủ với ta? Nàng làm hỏng thanh danh của một người đàn ông ta muốn nàng đền bù. - Trần Hạo Minh bắt đầu lu loa ăn vạ.



- Này, ngươi có thể suy nghĩ lại không? Ai bảo ngươi đi ngủ thích ôm ấp, ta kiếm cho ngươi con hổ này ôm không thích sao? Trước đó ta còn phải tắm rửa cho nó cả nửa canh giờ cho bớt mùi, sau đó lại cho nó ăn no rồi mới đem đến cho ngươi, ngươi không cảm ơn thì thôi còn kêu ca cái gì?



Chẳng là Thủy Linh Vũ thấy hắn ôm nàng ở dạng bản thể cũng không có gì bất tiện, con hổ này tuy không so được với tiên tử xinh đẹp là nàng nhưng mà ôm nó thì cũng rất ấm và êm mà, đâu có khác cái gì nhiều đâu chứ?



- Ta thích ôm nàng, không phải ôm nó… - Trần Hạo Minh chẳng thèm cố kị mà nói ra mấy lời lưu manh trần trụi, nhưng mà Thủy Linh Vũ lần này lại không lên tiếng tức giận như hắn nghĩ mà lại hơi hơi thương cảm lên tiếng:



- Lần này là ta sai rồi…



Trần Hạo Minh thấy rất là kỳ lạ, nhưng vẫn rất là đắc ý lên tiếng:



- Biết sai ở chỗ nào chưa? Biết rồi thì nàng định sửa chữa thế nào đây? - Hé hé, lúc đó còn không phải là do bổn công tử quyết định hay sao…




Ánh mắt của Thủy Linh Vũ dần trở nên thương cảm nhìn… con hổ:



- Ta không nên đem ngươi về, để bây giờ tên vũ phu kia đánh đập ngươi ra đến mức này. Đi thôi, ta đem ngươi về rừng, mặc kệ tên vũ phu hắn.



Trần Hạo Minh suýt nữa thì ngã bổ chửng, hắn tức muốn nổ phổi, nói nửa ngày thì vẫn là hắn sai, đây là cái ý gì chứ, hắn mới là người bị hại mà. Hắn không cam tâm:



- Này, dù nàng có làm vợ ta thì vẫn phải nói lý, lần này là nó làm hại ta trước, không phải là ta đánh nó trước. Con hổ này rất to gan dám… làm nhục răng miệng của ta, không thể tha thứ được. - Việc hắn hôn con hổ thì không dám nói thẳng ra, hơn nữa lại trắng trợn đổ tội cho nó mà không dám nhận việc hắn là người chủ động…



- Ngươi…, ta là vợ ngươi lúc nào, ngươi còn nói linh tinh ta sẽ không bỏ qua cho ngươi. - Thủy Linh Vũ không thể nhịn được nữa, tên này ăn nói càng ngày càng có xu hướng xuyên tạc sự thật, tại sao lại có kẻ vô sỉ như hắn chứ?



- Lúc trước ta nói trước mặt bao nhiêu thánh nhân rằng nàng là vợ ta, nàng không phản đối, vậy là nàng chấp nhận sự thật rồi nha. Bây giờ nàng thử ra ngoài đường nói rằng nàng không phải vợ ta xem có ai tin không? - Cái tin tức một trong những người đứng đầu Tiên Linh đại lục có vợ thì chắc chắn sẽ bị người ta biết, lúc đó Thủy Linh Vũ có đứng ra phủ nhận thì ai mà tin chứ.



- Đó là do tình huống bắt buộc, ngươi đừng có mơ tưởng. - Thủy Linh Vũ kiên quyết không nhận, đùa à, chưa phải vợ đã bị hắn trêu đùa đủ kiểu, làm vợ rồi thì còn đến mức nào nữa? Hơn nữa chuyện này là do hắn bày ra chứ có phải là thật quái đâu mà phải nhận chứ.



….



Tranh luận cả nửa ngày về vấn đề này, hai người cuối cùng cũng thấy… mệt vì nói, đành phải nghỉ ngơi trước đã. Trần Hạo Minh cuối cùng cũng không đàu giỡn linh tinh nữa mà chân thành nói:



- Cảm ơn nàng mấy ngày nay đã chăm sóc cho ta.



Sự thực là nếu không có nàng thì chưa chắc hắn sẽ bị làm sao nhưng mà nếu không may bị kẻ địch nhìn thấy thì sẽ thành tai nạn là chắc. Chưa nói đến mấy việc lặt vặt như nếu nằm giữa rừng rồi bị mấy con thú đi bậy lên đầu lên mặt thì…



- Không có gì. Nếu ngươi muốn cảm ơn thì sau này đừng có trêu chọc ta nữa là được.



Trần Hạo Minh thấy rất oan ức:



- Ta trêu chọc nàng lúc nào chứ? Người ta gọi đó là âu yếm, âu yếm để gia tăng tình cảm chứ không phải là trêu chọc nha.



- Ta thấy đó chính là trêu chọc.



- Không phải, là âu yếm,…



- Là ngươi trêu chọc ta…



Quanh đi quẩn lại hai người lại lâm vào một hồi tranh luận, không biết đến khi nào hai người này mới tìm được quan điểm chung nữa. Nói ra cũng kỳ lạ, hai người rất thường hay cãi nhau nhưng chẳng ai nổi lên ý tưởng rời bỏ đối phương vào lúc này cả.



Cuối cùng hồi tranh luận cũng kết thúc và chẳng ai chiến thắng cả, Trần Hạo Minh quyết định đi ngủ sớm, dù sao thì thực lực của hắn vẫn chưa phục hồi hoàn toàn, vẫn còn cần khoảng vài ngày nữa mới có thể trở lại trăm phần trăm phong độ được.



Thủy Linh Vũ thấy hắn đã tỉnh lại nên cũng chẳng cần duy trì kết giới nữa, thấy hắn muốn đi ngủ, nàng đứng dậy muốn đi ra ngoài kiếm một chỗ khác để nghỉ ngơi. Trần Hạo Minh lúc này lại lên tiếng giữ lại:



- Này, nàng muốn đi à, là nàng làm hại ta ngủ với con hổ, bây giờ nàng phải đền bù giấc ngủ cho ta chứ. Nàng không thể vô trách nhiệm với một người đàn ông đáng thương như ta được.



- Ta đã nói là không phải lỗi của ta, ngươi sao có thể vô sỉ như vậy?



- Ta mặc kệ, nàng làm tổn thương tới giấc ngủ của ta nên nàng phải đền bù.




Nói xong hắn cũng mặc kệ nàng có đồng ý hay không, nhanh như chớp tiếp cận rồi đưa tay ôm ngang lưng nàng, kéo lại cái giường đá rồi nằm xuống. Hai cánh tay ôm chặt lấy nàng rồi nhắm mắt lại như đương nhiên là như thế.



- Buông,…



Lại một tình huống rất quen thuộc, nàng cứ phản đối thì hắn lại chặn miệng nàng lại rồi truyền sang một ít hỗn nguyên lực. Sau đó thì Thủy Linh Vũ trong lúc gần như mê đi vì cảm giác thư sướng thì hắn nhanh chóng làm mấy việc khác, và lần này là nhanh chóng đi vào giấc ngủ để khỏi nghe nàng phàn nàn.



Hết cách, Thủy Linh Vũ làm mọi cách, thậm chí gọi cả nước lạnh đến làm một trận mưa mà tên kia vẫn “cố tình ngủ”, nàng cũng chẳng còn cách nào khác là đành buồn bực thế chỗ con hổ để làm gối ôm cho hắn mà thôi. Tình huống này thì Thủy Linh Vũ cũng không thể tự minh tưởng hay tĩnh tọa được nữa, dần dần cảm giác mệt mỏi cũng xuất hiện và nàng lâm vào giấc ngủ lúc nào không hay.







Sáng hôm sau, khi mà Thủy Linh Vũ tỉnh dậy thì hắn đã dậy từ lâu rồi. Nhưng mà hắn không đi mà lại nằm im tại chỗ, lý do đó là vì Thủy Linh Vũ đang rúc vào lòng hắn, một tay đang ôm ngang lấy eo hắn còn một tay thì để ở chỗ “thằng em” của Trần Hạo Minh.



Nhìn thấy trạng thái của bản thân lúc này, Thủy Linh Vũ xấu hổ không thôi, ai mà biết nhắm mắt một lúc định cho tinh thần nghỉ ngơi rồi lại duy trì tỉnh táo nhưng lại li bì tới tận sáng, hơn nữa tư thế lại bất nhã như thế này chứ.



Nhìn lại cái vẻ cười cười đểu cáng của tên kia, nàng chỉ hận không thể chạy lại đấm cho vài cái, tất cả cũng là tại hắn hại nàng.



Trần Hạo Minh thì lại làm như chẳng có gì phải xấu hổ cả, ngủ bên cạnh mỹ nữ thì dù cho là ngươi làm gì nàng hay nàng làm gì ngươi thì vẫn là ngươi được lợi a. Tất nhiên là ngoại trừ trường hợp mỹ nữ đem theo một con dao và nằm bên cạnh ngươi, lúc đó ai mà biết được thảm trạng của ngươi sẽ đến mức nào chứ.



Mặc dù thấy xấu hổ nhưng Thủy Linh Vũ cũng cảm thấy khá ngọt ngào, cảm giác hôm qua rất an bình, rất thoải mái, nếu không nàng cũng không lơ đãng mà ngủ ngon đến như vậy. Nàng dần dần đã trở nên quen thuộc cái cảm giác được hắn ôm, hắn hôn rồi lại cùng nàng cười đùa, tranh cãi. Chỉ có đáng hận một điều là lúc nào hắn cũng làm cho nàng xấu hổ, dù nàng đã có tình không thèm để ý nhưng lời nói và thái độ của hắn vẫn luôn làm cho nàng không nhịn được.



- Chào buổi sáng. - Trần Hạo Minh lên tiếng chào Thủy Linh Vũ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, vẻ mặt hắn vẫn đang cười cười rất là sáng lạn.



- Chào buổi sáng. - Thủy Linh Vũ vô thức đáp lại hắn mặc dù khuôn mặt vẫn đang cúi gằm xuống đất để dấu đi sự bối rối.



- Thế nào? Hôm qua nàng ngủ rất ngon phải không? Ta đã nói rồi, đi ngủ thoải mái hơn là ngồi tĩnh tọa với minh tưởng nhiều. Nhất là đi ngủ còn được một người như ta ôm lấy thì đúng là tuyệt vời nha. Nếu không tại sao nàng lại thiếp đi như vậy được chứ.



Quả nhiên là hắn lại lôi chuyện này ra nói để cho Thủy Linh Vũ xấu hổ, không thể không nói Trần Hạo Minh khá là thành công trong việc làm cho Thủy tiên tử cao cao tại thượng đỏ mặt, thật là đáng tự hào nha.



Nàng còn chưa biết phải làm sao, Trần Hạo Minh đã kéo người nàng lại gần hắn, đặt nàng ngồi lên đùi hắn, vươn cổ ra hôn nhẹ một cái làm cho Thủy Linh Vũ thất kinh, sau đó thì hắn nhẹ nhàng nói:



- Cứ coi đây là phần thưởng vì nàng đã chăm sóc ta đi, chẳng phải là ta đã nói từ trước rồi hay sao? Nàng đừng nghĩ nhiều, nàng cảm thấy thích thì cứ yên lặng cảm nhận nó, còn nếu nàng thực sự thấy không thích thì cứ nói thẳng với ta, ta sẽ cố gắng để yêu thương nàng nhiều hơn, yên tâm là ta sẽ không làm nàng thất vọng.



Lời như vậy mà cũng có thể nói ra, thực sự Trần Hạo Minh sắp thành cực phẩm rồi, đúng là sàm sỡ mà còn tỏ ra đáng tự hào.



Thủy Linh Vũ không nói gì, có lẽ là không biết phải nói gì nữa. Tên này thực sự là da mặt quá dày hay là hắn không có da mặt? Nhưng không hiểu tại sao một cảm giác kỳ lạ cứ bám chặt lấy con tim của nàng, không cho nàng căm ghét hay phản cảm với hắn mà chỉ có thể ngoan ngoãn thuận theo, dần dần không thèm để ý rồi trở nên quen thuộc với những hành động của hắn.



….