Hoàng Gia Hồn Giả Tại Tu Chân Giới

Chương 115






Nữ Oa nương nương cũng chẳng thấy có gì là kỳ quái, nàng vẫn nghĩ Thủy Linh Vũ thực sự là thê tử của hắn nên việc nàng ta lo cho hắn cũng chẳng kỳ lạ gì. Nữ Oa nương nương cũng không chắc chắn lắm về kết quả của trận đấu này nên đành trả lời không theo câu hỏi:



- Ta có thể cho ngươi xem hắn tỉ thí thế nào.



Ý của nàng là muốn biết kết quả thì ngươi tự xem diễn biến đi, ta không biết.



- Tạ ơn nương nương. - Thủy Linh Vũ cảm kích nói.



Nữ Oa nương nương mỉm cười nhẹ nhàng, nàng lấy từ trong người ra một bức tranh, tay nàng khẽ bắt quyết, bức tranh dần dần biến ảo rồi hiện ra khung cảnh Trần Hạo Minh cùng Bồ Đề đạt ma đang đối chiến.







Trong đầu của Trần Hạo Minh giờ phút này đang xoay chuyển loạn lên để suy nghĩ đối sách.



Biết nói thế nào nhỉ, sự thực là hắn chưa nghĩ ra cách gì để chiến thắng Bồ Đề đạt ma cả.




Trước khi tu thành hỗn nguyên lực, hắn là một hồn giả, có sở trường là chiến đấu ở tầm xa. Nhưng mà bây giờ khi đối chiến với những người cũng có hỗn nguyên lực như hắn thì các thần thông đả kích linh hồn và khống chế linh hồn đều trở nên vô dụng. Vấn đề là ở chỗ hắn chưa thể ngộ ra được cách sử dụng thần thông của mình với một thánh nhân.



Vì thế mà hắn thường chọn sở trường còn lại của mình là “cận chiến” để giao chiến.



Đừng nghĩ hắn là hồn giả mà không giỏi cận chiến, chính vì thân thể không mạnh nên hắn đã phải trui rèn khả năng cận chiến rất nhiều, hắn nhận thấy rằng các kỹ năng cận chiến thì phải học tập người bình thường, tất nhiên ý hắn là những quyền sư không tu luyện chân khí hay đấu khí. Những người đó chính là những người nghiên cứu sâu nhất về khả năng cận chiến, các chiêu thức, các cách ra đòn và cả những thế đòn hiểm nữa.



Đang suy nghĩ miên man thì Trần Hạo Minh chợt thấy đầu óc mình mê đi, dường như là sắp mất đi tri giác. Đúng lúc này thì hỗn nguyên lực trong người hắn rung động, làm hắn trong chốc lát tỉnh lại. Lắc lắc đầu cho tỉnh táo, Trần Hạo Minh rốt cuộc đã nhận ra tình hình lúc này.



Từng câu từng câu kinh phật bằng phạn ngữ được ngâm nga trong miệng Bồ Đề đạt ma, trong vũ trụ thì không truyền âm nhưng lực lượng ẩn dấu trong thanh âm lại đưa nó truyền thẳng vào tai Trần Hạo Minh. Từng câu kinh phật này uy lực thật kinh khủng, làm cho một người như hắn cũng bị mê muội trong giây lát.



Sau khi nắm giữ được tình hình, Trần Hạo Minh cười rạng rỡ, tại sao hắn lại không nghĩ ra được cơ chứ, dùng âm thanh để công kích. Đấu âm thì hắn là trùm. Dùng âm thanh là một cách cực kỳ hữu dụng để khống chế linh hồn mà năm xưa hắn vẫn dùng. Tuy bây giờ khả năng khống chế linh hồn không dùng được nhưng sử dụng hỗn nguyên lực vào trong âm thanh vẫn có tác dụng gây nhiễu loạn đối phương cực kỳ tốt, đúng là một phương pháp sử dụng sở trường vào trong giao đấu.



- Ha ha, cảm ơn Phật Tổ, nhờ có người mà ta lại nghĩ ra được một cách thức để giao chiến, xin người chỉ giáo giúp.



Cười lớn một tiếng, Trần Hạo Minh chợt im bặt lại, sau đó một tay thì che miệng, một tay đưa ra làm vài động tác kỳ quái:



- Pụp, xì xì cắc… cắc pụp xì xì cắc,…



Người hắn đung đưa nhún nhảy theo từng âm điệu được phát ra. Kể cũng kỳ quái, những thứ âm thanh thật tạp nham xuất ra từ miệng hắn lại phối hợp rất nhịp nhàng, hình thành một giai điệu rất sôi động và lôi cuốn. Nếu mà Trần Hạo Minh hắn trở về kiếp trước thì đã được công nhận là một Beatboxer nghiệp dư rồi.



Bản beatbox của hắn cũng không phải là quá hay, phối âm cũng chưa quá chuẩn nhưng từng nhịp điệu lại ẩn hàm hỗn nguyên lực trong đó, mỗi âm thanh phát ra đều đối chọi lại với kinh phật của Bồ Đề đạt ma. Một khắc trôi qua, lực lượng dường như đã tích tụ quá dày trong không gian, dần dần đè nén, biến dạng, kể cả âm thanh hai bên phát ra cũng trở nên méo mó. Nhưng hai bên đều không dừng lại, cứ thế chỉ thêm một vài giây, khối năng lượng đã không thể chịu nổi nữa mà nổ tung giữa không gian bao la của vũ trụ.



- Bùm! - Vụ nổ khủng khiếp chấn bay cả hai người lùi lại cả vạn dặm, Nữ Oa nương nương dù đã kịp thời thu lại “truyền hình trực tiếp” nhưng âm thanh như tiếng phẫn nộ của ông trời vẫn vang thẳng từ vũ trụ xuyên qua tầng khí quyển truyền xuống mọi ngõ ngách dưới nhân gian, làm những người thường sợ hãi tưởng ngày diệt thế.



Thủy Linh Vũ đứng bên cạnh vừa nãy còn thấy kích động khi hắn có thể đối chiến, lại tò mò cái thứ âm nhạc quái đản của hắn thì bây giờ sắc mặt đã tái lại, lo lắng hỏi Nữ Oa nương nương.



- Âm thanh vừa rồi là cái gì vậy? Hắn sẽ không sao chứ?



Tâm tình hoảng loạn, nàng quên mất cả thái độ cung kính với Nữ Oa, nhưng Nữ Oa nương nương lại không bất mãn gì mà lại mở “Sơn Hà Xã Tắc Đồ” ra tiếp tục truyền hình trực tiếp sau sự cố hỏng tín hiệu.



Hình ảnh hiện lên, cả hai người đều không hề hấn gì, vẫn đang đối chiến nhau rất kịch liệt. Sự thực là vụ nổ đó tuy khủng khiếp nhưng với thân thể của thánh nhân thì không đáng ngại, thánh nhân chỉ thực sự bị thương khi trúng đòn từ các thánh nhân khác hoặc là bị các pháp bảo tuyệt thế đánh lén mà thôi.




Giờ phút này cả hai người đều đang cận chiến bằng quyền cước vô cùng gay gắt.



Bồ Đề đạt ma trong kiếp trước đã hóa thân vượt sông leo núi từ cõi phật tới Trung Hoa để truyền lại võ công Thiếu Lâm, khởi nguồn cho rất nhiều võ thuật trong thiên hạ. Về sau người đời còn có câu “thiên hạ võ công xuất Thiếu Lâm”, Trần Hạo Minh không chắc rằng tất cả võ công Thiếu Lâm có phải là Bồ Đề Đạt Ma truyền lại hay không nhưng việc ông là người truyền thụ lại võ thuật cho Thiếu Lâm đời sau là không thể chối cãi.



Chính vì thế mà quyền thuật và cước pháp của Bồ Đề Đạt Ma vô cùng tinh diệu, Trần Hạo Minh cũng đang phải cố hết sức để đối chiến.



Tạm thời không nói đến lực lượng, bởi vì lực lượng của hai người đều được dung hòa hoàn toàn vào cơ thể, vì thế mà mỗi quyền, mỗi cước đều mang theo lực lượng vô cùng bá đạo. Hơn nữa, trong cận chiến thế này thì việc phân định thắng thua là nhờ vào các kỹ năng, các đòn thế bởi vì trên cơ bản lực lượng của tất cả các thánh nhân và cả Trần Hạo Minh đều không chênh lệch nhau nhiều.



Sự đánh giá về sức mạnh của một thánh nhân là dựa vào những đại thần thông mà họ có thể sử dụng để khắc chế địch thủ chứ không phải là dựa vào lực lượng lớn hay không bởi vì lực lượng của các thánh nhân về cơ bản là vô biên so với bất cứ một tiên nhân nào.



Chính vì Bồ Đề Đạt Ma chưa sử dụng thần thông của mình nên Trần Hạo Minh mới có thể có cơ hội so quyền cước với ông, tuy hơi khó khăn nhưng không hề rơi vào hạ phong một chút nào.



Bồ Đề Đạt Ma sử dụng Long Hình Quyền, một môn quyền pháp cực kỳ hung mãnh, chú trọng vào cương lực phát ra làm cho đối thủ sụp đổ. Dùng cách mạnh bạo nhất để khắc chế đối thủ. Môn quyền pháp này hội tụ đủ được truyền thống của võ học Thiếu Lâm, đó chính là “cương”, giống như những người luyện võ Thiếu Lâm đều rất khắc khổ trui rèn cơ thể trở nên cực kỳ cứng rắn để sử dụng những thứ quyền pháp bá đạo này.



Trần Hạo Minh chiếm lợi thế ở chỗ hắn biết về thứ quyền pháp mà Bồ Đề Đạt Ma sử dụng, vì thế mà một số thời điểm hắn có thể lường trước được chiêu thức của ông. Nhưng ngược lại, Bồ Đề Đạt Ma lại không có được lợi thế ấy bởi vì Trần Hạo Minh sử dụng thứ quyền pháp khó lường nhất, cũng là thứ quyền pháp vừa dễ luyện nhất, vừa khó luyện nhất: Tiệt Quyền Đạo.



Đó là môn võ của Lý Tiểu Long, một huyền thoại về võ thuật, môn võ không chú trọng nhiều đến chiêu thức mà quan tâm đến việc “tiệt” đòn của đối phương, nghĩa là cắt đứt chiêu thức trước khi đối phương kịp xuất nó ra.



Sử dụng lợi thế nắm được chiêu thức của Bồ Đề Đạt Ma để hỗ trợ cho Tiệt Quyền Đạo đúng là vô cùng hợp lý rồi.



Bồ Đề Đạt Ma lúc này tung một trảo nhằm vào vai trái Trần Hạo Minh, ông đã nhận ra hắn thuận tay trái nên muốn khống chế tay thuận trước, nhằm làm hắn mất đi lực chiến đấu.



Trần Hạo Minh đã nhận thấy ý đồ của đối phương, hắn nhanh chóng áp sát lại gần, làm cho long trảo của Bồ Đề Đạt Ma đã đi vượt quá vai hắn, tay trái vung lên gạt tay của đối phương ra, theo đó lại thuận thế bật ngược lại vả thẳng vào mặt của Bồ Đề.



Chiêu này không phải là Tiệt Quyền Đạo mà là một chiêu thức khá phổ biến của tán thủ Wushu, thực tế thì Tiệt Quyền Đạo cũng là môn võ học tập từ nhiều môn võ khác, sau đó hình thành phản xạ riêng đối với mỗi môn võ khác nhau, từ đó hình thành hiệu quả khắc chế nên việc hắn sử dụng một chiêu của Wushu vào đây cũng chẳng có gì lạ cả.



Bồ Đề Đạt Ma không biến sắc chút nào, người hơi ngửa ra sau đã tránh khỏi đòn đó, nhưng mà sau đó ông lại cảm thấy vai trái của mình có cảm giác không đúng.



Thì ra Trần Hạo Minh đã sử dụng đúng Long Hình Quyền của ông nhanh như chớp chộp lấy vai trái ngay trong lúc hắn đỡ đòn, đây cũng là một nguyên tắc của Tiệt Quyền Đạo, vừa phòng thủ vừa công kích.



Biết là khó khăn để có thể thoát khỏi sự khống chế của đối phương, tay phải của Bồ Đề Đạt Ma biến đổi, từ Long Hình thành Hổ Hình, hướng thẳng đến ngực của Trần Hạo Minh.




Hắn cũng không còn cách nào khác phải buông ra để né tránh, dù thế thì trước ngực vẫn dính một đòn làm cho hắn cảm thấy vô cùng nhức nhối.



Tiếp đó, Bồ Đề Đạt Ma tung ra rất nhiều chiêu thức nhưng đều bị chặn lại trước khi xuất ra, điều đó không làm ông thấy khó chịu mà lại hứng thú, không ngờ trong các thánh nhân không ai có thể so với ông về cận chiến mà bây giờ tên này lại khá đến như vậy.



Đến giờ phút này dù chưa có rơi xuống hạ phong nhưng Trần Hạo Minh đã bắt đầu ăn không tiêu, đối thủ của hắn ra đòn nào cũng vô cùng hung mãnh, dù cho hắn có chặn lại thì cũng mệt mỏi vô cùng, trong đầu suy nghĩ đối sách Trần Hạo Minh nhanh chóng lùi lại cười ha hả.



- Phật Tổ, quyền cước đã đấu nhiều rồi, người hãy thử một chưởng của tại hạ.



Bồ Đề Đạt Ma hứng thú, nhưng cũng không vì thế mà buông tha, thân hình đuổi theo sát, bàn tay của ông đã hình thành Xà Hình bổ thẳng về phía Trần Hạo Minh.



Đúng lúc này thì trên người Trần Hạo Minh phát ra hàng loạt kim quang vạn trượng chiếu sáng cả vùng không gian tối tăm. Ánh kim quang thuần khiết mỹ lệ, kèm theo đó là âm thanh niệm kinh phật như chuông đồng, một pháp tướng cao lớn hiện ra sau lưng của Trần Hạo Minh.



Pháp tướng để kiểu tóc tết từng lọn giống hệt của Tiếp Dẫn phật, khuôn mặt nghiêm trang phát ra vẻ từ bi hỉ xả. Pháp tướng ngồi trên đài sen, một tay để trên đùi, một tay giơ lên trước mặt, giữa lòng bàn tay có một chữ “vạn” nổi lên đang tỏa ra từng trận áp lực.



- Như Lai niết bàn! - Âm thanh trở nên dồn dập, bàn tay kia đã hạ xuống đánh thẳng về phía Bồ Đề Đạt Ma.



Bồ Đề Đạt Ma thất kinh, chiêu thức này ông có thể chống lại được nhưng ông lại không muốn tổn thương một pháp tướng huyền diệu đến như vậy, ông còn đang nghi hoặc rằng phải chăng Trần Hạo Minh là phật tổ thứ ba của Phật giáo? Ông đang quyết tâm phải hỏi lại cho bằng được.



Gần như đã tránh được chiêu “Như Lai niết bàn”, Bồ Đề Đạt Ma đang định lên tiếng hỏi thì chợt cảm thấy dưới ngực mát lạnh, một vật gì màu bạc đang lấp lánh đặt trước ngực của ông như tử thần đòi mạng vậy.



- Đoàng, đoàng, đoàng,…



Tiếng súng kinh thiên vang lên liên tiếp, cùng với đó là hàng chục viên đạn xuyên qua thân thể của Bồ Đề Đạt Ma, làm cho ông liên tục lùi lại. Đến khi đã lùi lại hơn ba ngàn dặm, Bồ Đề Đạt Ma mới có thể lấy pháp bảo thất bảo diệu thụ ra gạt bay những viên đạn kinh khủng kia để tránh chúng găm vào người mình. Sau một lúc thì loạt đạn cuối cùng cũng đã dừng lại.



Bây giờ thì ông đã hiểu, chiêu thức kia chỉ là một hư chiêu được ngụy trang cực giống để làm ông mất thăng bằng trong nháy mắt mà thôi, đòn sát thủ chính thức chính là cái cục bạc bắn ra đạn kia. Nhưng mà Bồ Đề Đạt Ma cũng chỉ cười khổ lắc lắc đầu, ông hơi tiếc cái vụ Phật Tổ thứ ba kia thôi, còn cái chiêu thức kia thì ông cũng cảm thấy không sao cả. Thân thể ông chỉ một lúc đã trở lại bình thường, lại bay sát về phía Trần Hạo Minh.