Tên công tử kia giờ phút này đang vô cùng tức giận.
Hắn là ai chứ, hắn là Triệu Lam Phong, trước đây hắn còn được người khác gọi là thái tử, bây giờ hắn là nhị công tử của Nhật Quang chưởng giáo.
Từ nhỏ tới giờ hắn biểu hiện cái gì cũng xuất sắc, hắn đã vượt qua đại ca mình để được làm thái tử, hắn mới có gần bốn mươi tuổi đã có tu vi hóa thần kỳ, hắn từ xưa tới nay chưa từng thất bại một chuyện gì… Thế mà lần này việc của cha giao cho hắn, việc lấy được ba khối tài liệu kia lại bị một kẻ khác phá hư, còn chưa kể cái tội làm hắn mất mặt với cô nàng bên cạnh.
Kẻ đáng ghét như thế nếu không giết được thì cũng phải đập cho hắn một trận, không tàn phế thì nửa đời sau cũng phải khốn khổ khốn nạn.
Cũng không trách được tên Triệu Lam Phong này không biết suy nghĩ, từ nhỏ tới giờ hắn luôn cho mình là nhất, coi trời bằng vung cho nên hắn chẳng thèm dành ra nửa con mắt để mà nhìn thiên hạ. Việc Trần Hạo Minh trở thành đệ tử của Trần tôn giả hắn cũng có nghe qua nhưng cũng vứt ra sau đầu, bởi vì tên kia trước đây là một trong những kẻ mà hắn khinh bỉ nhất, là tên phế vật nhất. Chính vì thế mà dù biết Trần Hạo Minh phá mình nhưng hắn chẳng thèm cân nhắc gì mà đã dẫn người đến đánh người đoạt vật.
Triệu Lam Phong không biết, không bao giờ có thể biết được trong hoàng thất Nhật Quang quốc trước đây hắn cũng chỉ là một trò đùa lố bịch. Hắn chỉ là một thằng hề độc diễn trên sân khấu, còn những kẻ xuất sắc thật sự đã ẩn dấu mình thật sâu để chờ đợi cơ hội rồi. Một con ếch ngồi ở đáy giếng nhìn lên bầu trời và chỉ thấy được kích cỡ bằng cái vung của bầu trời mà thôi.
Triệu Lam Phong không hề biết uy lực của thánh nhân, cũng không biết sức mạnh của Trần tôn giả, trong mắt hắn thì mọi việc cũng chẳng có gì to lớn, vì thế mà hắn quyết định ra tay không hề câu nệ.
Đi đến một góc đường vắng, mấy tên thủ hạ của Triệu Lam Phong hiện thân chặn đường của bốn người Trần Hạo Minh.
- Giao ba đồ vật kia ra đây, ta sẽ trả cho ngươi số đan dược giống như đã ra giá lúc nãy. Còn nếu ngươi không nghe thì ta sẽ cho ngươi biết thế nào là địa ngục. - Triệu Lam Phong lên tiếng.
- Ngươi có biết ta là ai không? - Trần Hạo Minh lúc nãy cũng đã thấy vị trí của kẻ đối diện, vị trí đó nói lên thân phận không bình thường của hắn. Trần Hạo Minh không phải là đầu đất, nếu tùy tiện ra tay mà làm ảnh hưởng đến sự bất ổn giữa cao tầng Đông Tiên quốc thì đúng là không nên.
- Hừ! Chẳng phải chỉ là một tên phế vật, may mắn vì trùng tên mà được Trần tôn giả thu làm đồ đệ hay sao? Loại người như ngươi thì dù có cả trăm tên cũng không sánh được với một góc của Triệu Lam Phong ta.
Lời nói ra giống như để khẳng định thân phận của hắn, hắn muốn nói rằng mình không hề cần câu nệ thân phận của đối phương. Trần Hạo Minh nghe thấy mấy lời này thì cười tươi roi rói, mẹ nó, cả cái gia tộc của ngươi cũng sắp phải biến rồi mà vẫn còn đứng đây khoác lác. Đáng thương cho Triệu Lam Phong, hắn không biết là ngay giờ phút này, ông bố hắn cũng đang đổ mồ hôi mẹ mồ hôi con ròng ròng khi nghe tin cả gia tộc sắp bị người ta tuyệt sát.
Lười nói nhảm với tên này, Trần Hạo Minh chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ khi không cảm nhận được tà khí trên người hắn mà thôi, có lẽ là Ma môn cũng phải lựa chọn người thích hợp, những kẻ không đủ tiềm chất để tu luyện theo ma đạo thì cũng không có tư cách được tham gia.
Trần Hạo Minh xuất ra một sợi dây, đó là do pháp bảo Ức Biến biến hóa ra, sợi dây nhanh như chớp quấn lấy cổ mấy tên thủ hạ của Triệu Lam Phong, buộc cổ của cả đám chặt khít vào nhau, làm cho khí huyết trong người chúng đều bị chặn lại, đến hít thở bây giờ cũng trở nên khó khăn. Quan trọng là sợi dây này còn đem theo pháp lực, chặn ở cổ làm cho lực lượng của bọn chúng không thể phát huy được gì, hơn nữa lại không thể mở mồm ra hò hét nổi.
Triệu Lam Phong sắc mặt cứng đờ lại, hai mắt cũng dại ra, mấy tên thủ hạ kia tuy không có thân phận như hắn nhưng thường ngày hắn cũng gọi là thúc thúc bá bá để tỏ lòng tôn trọng, tu vi của họ đối với hắn thì đúng là mục tiêu để phấn đấu, nhưng không ngờ hôm nay lại chỉ trong một chiêu mà trở nên khốn khổ như vậy.
Còn đang sợ hãi thì người đối diện đã vọt đến, chân tung ra đá thẳng vào đầu gối của hắn, làm cho khớp gối bị gãy lệch hắn đi, cả chân cũng bị vặn vẹo quỷ dị. Hắn muốn hét toáng lên nhưng tên kia đã lấy tay bẻ lệch khớp hàm hắn. Sau đó thì Triệu Lam Phong được nếm mùi vị “nắn khớp” là như thế nào bởi vì khớp gối, khớp cổ tay, khớp khuỷu tay, khớp vai của hắn đều bị vặn gãy. Kinh mạch thì theo sự vặn vẹo của các khớp xương mà cũng bị căng ra, lại thêm bị lực lượng mà tên kia bí mật kích vào làm cho đứt đoạn gần hết. Thái tử một thời bây giờ chỉ còn lại một cái thân phế vật.
- Khặc khặc! Cho ngươi cơ hội được bò về. Về được thì bảo với cha ngươi sớm rời đi, nếu không đến lúc đó chết cả nhà thì cũng đừng trách bản công tử đã không cho hắn một cơ hội.
Trong tâm thức của Trần Hạo Minh thì là chính bản thân hắn đã thả cho gia tộc kia được rời đi, nhưng nếu Nhật Quang chưởng giáo nghe được thì cũng chỉ cho rằng hắn tham gia vào kế hoạch của các chưởng giáo còn lại, giấu Trần tôn giả để thả gia tộc Nhật Quang mà thôi, cũng chẳng có gì sơ hở.
Vứt lại đống rẻ rách kia ở lại, Trần Hạo Minh nắm sợi dây kéo cổ mấy tên kia trở về. Bây giờ hắn mới để ý thấy mấy tên thủ hạ này tuy chưa có tà khí nhưng lại có mùi huyết tinh cực kỳ nồng đậm. Hơn nữa đều tập trung ở miệng, chứng tỏ bọn chúng đều mới sơ nhập vào Ma môn, mới chỉ uống máu người để làm quen chứ chưa hấp thu nguyên thần người khác. Đem bọn này về cho mấy chưởng giáo kia xử lý cũng không tồi chút nào.
Chiều hôm đó, Nhật Quang chưởng giáo đang thất thần suy tư về những việc hôm nay vừa được nghe, tâm trạng của hắn đang vô cùng xấu, hắn đang suy nghĩ về việc phải mang Xà Đường rời đi như thế nào. Hắn không thể biết được rằng Trần tôn giả đang đóng vai thợ săn đe dọa để lùa con rắn vào cái bẫy được đặt ra đằng sau mà thôi.
Nhật Quang chưởng giáo cũng biết rõ là việc rời đi sẽ không suôn sẻ như mấy chưởng giáo kia nói, nhưng hắn tự tin vào thực lực của Xà Đường có thể tìm được cho mình một lối thoát. Nếu mà hắn biết trong cái bẫy kia có ẩn dấu một Huyền Tiên thì không biết hắn có cần suy nghĩ lại không nữa.
Đang phiền muộn thúi ruột thì lại thấy có hạ nhân hớt ha hớt hải chạy vào, thở còn chưa ra hơi đã quỳ xuống vừa thở vừa lắp bắp:
- Bệ…, chưởng giáo, nhị công tử… công tử bị người ta đánh cho tàn… tàn phế, đã được người đưa về rồi.
Khuôn mặt Nhật Quang chưởng giáo tối sầm lại, tuy hắn cũng biết vai trò của Triệu Lam Phong cũng chỉ là một thằng hề, nhưng lão vẫn rất yêu thương hắn, bởi vì lão là một người cha. Lão tuy không muốn cho hắn làm người nối ngôi mình bởi vì Triệu Lam Phong quá tự phụ, lão từng quyết định khi lão thoái ngôi tiềm tu với các tổ tông thì hắn cũng sẽ theo lão luôn, bởi vì tư chất tu chân của hắn thực sự rất cao.
Còn lý do mà Triệu Lam Phong chưa nhập vào ma đạo là do hoàng thất của Nhật Quang quốc trước đây thường xuyên phải xuất hiện trước mặt người khác, vì không muốn bị bại lộ thân phận nên họ không nhập ma, chỉ khi ẩn cư tiềm tu với các tổ tông thì mới bắt đầu nhập ma đạo mà thôi.
Thế mà hôm nay đứa con của lão lại bị người ta đánh cho tàn phế, điều đó cũng có nghĩa là Xà Đường sẽ mất đi một nhân tuyển xuất sắc trong tương lai, quan trọng hơn, đó là con lão.
Nhưng khi nghe những lời kể lại, và cả câu nói của Trần Hạo Minh thì lão thực sự đã trở nên trầm lặng. Tuy trong mắt đã bắn ra những tia hận thù nhưng hắn không dám có hành động gì. Sự thực là sự tồn tại của Trần tôn giả là một ngọn núi cao mà hắn không thể đả kích tới, hắn không muốn chạm vào đó để tìm đến cái chết sớm cho Xà Đường này.
Vì thế mà hắn chỉ đánh nuốt hận vào tim gan, chờ ngày sau báo thù tên khốn kiếp lục công tử kia mà thôi. Còn Trần tôn giả, hắn tuy không làm gì được người đó nhưng nếu có cơ hội chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua.
….