Hoàng Gia Hồn Giả Tại Tu Chân Giới

Chương 104






Mọi việc giao cho mấy ông già kia giải quyết, Trần Hạo Minh lại thoải mái lo cho cuộc sống của riêng mình. Cũng không thể trách hắn lười biếng được, có trách thì trách hắn lười vãi cả… thôi. Nói đùa một chút chứ nếu một người mà khổ tu cả vài ngàn năm, đến bây giờ đạt được chút thành tựu thì lại bị quấn vào mấy chuyện tranh đấu thế này thì thực sự cũng nên để cho hắn hưởng thụ một chút, nếu không tâm linh nhỏ bé của hắn cũng vì phiền muộn mà tẩu hỏa nhập ma mất.



Trần Hạo Minh cũng không hề thấy lo lắng cái gì, thu nhận một đống thủ hạ, lại còn hợp tác với mấy lão già chưởng giáo để làm gì chứ, không phải là để họ giải quyết những việc như thế này sao? Bây giờ Trần Hạo Minh đang dẫn theo bốn đứa nhỏ nhà họ Trịnh đến một đấu giá hội trong kinh thành.



Tuy lệnh giới nghiêm đã được truyền xuống, nhưng cũng đã được tuyên bố là để tróc nã gián điệp, đa số quý tộc ở Đông Tiên quốc tuy có ăn gian nói dối, lừa đảo gì đi nữa thì cũng không hề làm cái việc phản quốc ấy, vì thế nên họ coi như việc chẳng liên quan đến mình, sinh hoạt vẫn rất bình thường, không có gì thay đổi.



Trần Hạo Minh tham gia cái đấu giá hội này là vì muốn mua mấy thứ tài liệu làm pháp bảo, bởi vì hắn nhớ được tháng sau chính là sinh nhật hai tám tuổi của Lạc Tuyết Nhan, hắn muốn luyện chế mấy thứ pháp bảo kiêm trang sức để tặng nàng. Nói ra cũng xấu hổ, cưới nhau đã hơn một năm nhưng Trần Hạo Minh năm ngoái lại quên mất sinh nhật của nàng, thành ra cũng chẳng có quà gì. Trần Hạo Minh cũng không phải là kẻ rỗi hơi hay là lãng mạn từ trong máu, chẳng qua hắn đã hứa cho nàng một cuộc sống vui vẻ, “hắn là đàn ông, hắn làm được”.



Đáng nhẽ hôm nay cả hai đứa nhóc Tiểu Khải và Tiểu Hoàn cũng được hắn dẫn theo, nhưng bọn chúng lại muốn cùng Khổ Trường dọn dẹp phòng ốc một chút nên chỉ có năm người đi mà thôi. Còn mấy cô gái thì Trần Hạo Minh muốn giữ bí mật, để làm cho Tuyết Nhan bất ngờ.



Nói thêm về đấu giá hội này, đây là đấu giá hội do đấu giá tràng lớn nhất Đông Tiên quốc tổ chức, đằng sau nó không phải là thế lực của các chưởng giáo, mà là của rất nhiều thủ hạ của họ, chính xác là những tiên nhân dưới trướng bảy nước Đông Tiên liên minh năm xưa.



Các tiên nhân thủ hạ này cũng giống như những vị quan trong triều vậy, kiếm thêm đan dược, pháp bảo bằng cách làm ăn bên ngoài, vì thế nên thế lực liên hợp để làm ăn của họ thì các vị chưởng giáo cũng không quản nhiều. Hơn nữa bọn họ cũng rất biết điều khi tự giác dâng lên những đồ vật quý hiếm cho các chưởng giáo, vì vậy tồn tại của đấu giá tràng này có vẻ rất bền chắc.



Trần Hạo Minh có thân phận là con ruột của Tiên Loan chưởng giáo, vì thế nên hắn cũng có một tấm thiệp mời hoàng kim. Tấm thiệp đại diện cho thân phận người trong gia tộc các chưởng giáo. Nhìn thấy tấm thiệp vàng chóe có ba chữ “Chí Bảo Các” bên trên, người tiếp đãi ngay lập tức cung kính đưa Trần Hạo Minh và mấy đứa nhỏ lên trên một sương phòng ở tầng ba. Sau khi ân cần hỏi han nhu cầu của khách, rồi nói nếu có gì dặn dò thì cứ việc gõ chuông để gọi, người phục vụ lui ra ngoài, để lại sương phòng rộng rãi xa hoa cho năm người.



Trần Hạo Minh rất hài lòng với thái độ của Chí Bảo Các, quả nhiên không hổ danh là đấu giá tràng lớn nhất Đông Tiên quốc. Hơn nữa nơi đây là kinh đô, vật phẩm đưa ra cũng tốt hơn nhiều so với ở những nơi khác, tuy không hi vọng kiếm được trân bảo tuyệt thế nhưng bảo vật hiếm có khó tìm hoặc tài liệu vạn năm thì chắc chắn có thể kiếm được.




Mấy đứa bé họ Trịnh thì chưa bao giờ được đến những nơi xa hoa như thế này, tuy ở trong cung của Trần Hạo Minh thậm chí còn xa hoa hơn nhưng đó là phòng hắn dành để đi ngủ, còn chỗ ở của những người khác thì cũng khá bình thường. Vì thế nên tới ngay cả Trịnh Bảo Long là đứa hay tỏ ra thành thục nhất cũng không dấu nổi vẻ trầm trồ.



- Oa! Sư phụ, chỗ này thật là đẹp, là chỗ đẹp nhất mà con từng thấy.



Lên tiếng là bé mập Tiểu Vũ, vừa nói nó vừa nhìn chằm chằm vào mấy viên dạ minh châu dùng để làm đèn chiếu sáng, khóe miệng nhếch lên giống như nhìn thấy đồ ăn ngon vậy.



- Ngươi thì biết cái gì? Chỗ của sư phụ chúng ta còn đẹp hơn thế này nhiều. - Lên tiếng là Trịnh Bảo Long, thằng bé cảm thấy Tiểu Vũ tỏ ra thái độ làm mất mặt nó.



- Làm sao mà huynh biết? - Tiểu Vũ không phục.



- Lời của đại ca ngươi luôn luôn đúng. - Trịnh Bảo Long tỏ ra đứng đắn, nhưng dù sao nó cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi, trẻ con thì hay ra vẻ với những đứa khác.



- Làm sao mà huynh biết mình luôn đúng. - Tiểu Nga chen lời vào, cô bé bắt đầu thấy khâm phục vẻ chững chạc của biểu ca mình.



- Đó là… kinh nghiệm, tất cả đều là kinh nghiệm. - Bảo Long vẫn rất tự nhiên nói.



- Vậy thì kinh nghiệm nói đúng thì huynh lấy đâu ra chứ? - Lần này thì ngay cả Tiểu Miêu cũng xen vào, cô bé cũng rất muốn biết lấy kinh nghiệm đó ở đâu ra, ai mà không muốn mình luôn luôn nói đúng chứ, đối với trẻ con thì lại càng là như vậy.



Trịnh Bảo Long hơi ấp úng, nhưng vẫn đại nghĩa lẫm nhiên ngẩng đầu ưỡn ngực nói:



- Kinh nghiệm nói đúng luôn được rút ra từ rất nhiều lần lần nói sai. Đại ca các ngươi từ bé đã bị chửi nhiều rồi, bây giờ kinh nghiệm đầy mình, không thể sai được.



Trần Hạo Minh bên cạnh nghe lời này thì phì cười, lại còn có cái lý luận kiều như thế này nữa. Hai cô bé kia nghe xong thì đang từ hứng thú trên trời thất vọng xuống tận thung lũng, còn Tiểu Vũ mập mạp thì chổng cả bốn vó lên trời mà cười, cười sặc sụa làm cho anh trai nó cũng phải xấu hổ mặt mũi đỏ bừng.



Bảo Long điên tiết, bàn chân đưa ra đá một phát vào cái mông của mập mạp, nhưng chắc là tại vì quá mập nên cú đá cũng không chạm được tới xương mà cứ như là đá vào bịch bông vậy. Dù như thế nhưng Bảo Vũ cũng đã nhảy cẫng lên, ôm mông gào thét như tới ngày tận thế vậy. Mấy đứa nhỏ cười cười đùa đùa vui vẻ làm Trần Hạo Minh cảm thấy thật hâm mộ, cũng có phần hồi tưởng.



Kiếp trước, trước khi tu chân, hắn là một đứa nhỏ hoang dã, cũng có cười đùa, có bạn bè. Nhưng kỉ niệm đó cũng đã qua đi ba ngàn năm rồi, đến kí ức của kiếp này thì một giây phút vui đùa cũng không có, từ nhỏ suốt ngày chỉ là kinh thư, sau đó là mấy đợt thử nghiệm tiềm chất tu chân, nhưng tất cả hắn đều làm không được tốt cho lắm nên chỉ đổi được ánh mắt thất vọng của phụ hoàng. Có thể nói kiếp sống của một hoàng tử như trước đây cũng chẳng có vui vẻ gì.



Cũng vì mang kí ức của hai kiếp làm người, Trần Hạo Minh mới cảm thấy vừa hâm mộ, vừa hồi tưởng như thế.



Giây phút vui vẻ qua đi, mấy đứa bé bây giờ rất ngoan ngoãn ngồi hai bên Trần Hạo Minh. Giờ đấu giá cũng đã tới, mấy đứa nhỏ rất hứng thú với mấy thứ được người ta đem ra đấu giá. Nghe sư phụ nói, mấy thứ này đều là bảo vật có giá trị, hầu như là dành cho tu chân giả sử dụng, chúng cũng đang bước đi trên con đường tu chân nên cũng muốn xem xem bảo vật là như thế nào.



Vật phẩm được đưa ra đấu giá đầu tiên cũng là thứ có giá trị, nhưng đối với những người ngồi đây thì cũng không quá quý hiếm. Nó là một thanh phi kiếm, màu trắng toát, kiếm không dài giống như kiểu mẫu được người ta ưa chuộng mà chỉ bằng hai phần ba như thế, nhìn qua thì giống một thanh đoản kiếm hơn. Trên thanh kiếm tỏa ra kiếm ý phong hệ, có lẽ trước đây được một tu chân giả ưa dùng thuật pháp hệ phong sử dụng.



Tên thanh kiếm cũng khá đẹp, là Thu Phong Quần Diệp, cũng đã có một số vị nữ tu ra giá, bởi vì thanh kiếm này có vẻ ngoài thích hợp cho phái nữ sử dụng, hơn nữa thanh kiếm cũng rất đẹp, phù hợp với thẩm mỹ của họ.



Trần Hạo Minh không có hứng thú với thứ này, nhưng bọn trẻ thì không giống hắn. Tiểu Miêu là đứa không nhịn được trước tiên, cô bé bày ra một vẻ mặt rất là đáng yêu, nhìn Trần Hạo Minh với ánh mắt thỉnh cầu làm hắn có cảm giác không nỡ từ chối mọi yêu cầu của cô.




- Sư phụ, Tiểu Miêu muốn thanh kiếm đó. - Giọng nói non nớt, lại nũng nịu giống như một cô bé đòi kẹo người lớn, Trần Hạo Minh lại hay có thói quen chiều chuộng người nhà nên không hề do dự mà gật đầu cái rụp.



Đấu giá mấy thứ này cũng chỉ dùng tiền bạc bình thường chứ chưa sử dụng đến đan dược và pháp bảo quý giá trao đổi. Hắn cũng đang lúc rủng rỉnh vì vừa cướp được của lũ đạo tặc nên ra giá rất hùng hồn:



- Một trăm vạn lượng bạc!



Trong sương phòng đối diện với Trần Hạo Minh, có một đôi nam nữ đang ngồi, người nam thì cũng khá anh tuấn, có khi còn đẹp trai hơn Trần Hạo Minh, nhưng người nữ thì lại không quá xinh đẹp, nếu nói về nàng thì chỉ có hai chữ là kiều mị. Nàng rất phong tao, biết lấy lòng đàn ông, cũng biết cách trang điểm để tôn lên sắc đẹp của riêng mình. Cơ thể thì lúc nào cũng dán lên người tên kia giống như là không có hắn thì nàng không thể đứng một mình được vậy.



Vẻ mặt của tên thanh niên kia đang vô cùng khó coi, hôm nay đến tham gia đấu giá hắn không mang nhiều tiền, chỉ mang theo vài thứ đan dược quý hiếm và pháp bảo đề dùng trao đổi. Những thứ đó mà mang ra để đổi lại một thanh kiếm thế kia thì không thể tương xứng được. Cái tên ngồi đối diện kia cũng không biết là ai, làm hỏng công việc thể hiện trước mặt người đẹp của hắn.



- Một trăm mười vạn lượng bạc. - Cắn răng ra giá, tên thanh niên đưa ra cái giá cuối cùng, ngày hôm nay hắn cũng chỉ mang chín mươi vạn lượng, nhưng ở đây hắn có người quen, chắc là nợ hai mươi vạn rồi trả sau cũng được.



- Hai trăm vạn! - Trần Hạo Minh mặc kệ, con bé kia đã thích, hơn nữa thứ đồ chơi này có thuộc tính phong, Bạch Hổ trong tứ thần tuy thuộc cung kim trong ngũ hành nhưng lại có thuộc tính phong, đại diện cho mùa thu, thanh kiếm này là Thu Phong Quần Diệp, đúng là rất hợp với cô bé.



Tên công tử kia tức giận, thân phận của hắn xưa nay đều là muốn gì được đó, đâu có ai dám từ chối, nhưng tên đối diện kia thân phận chắc chắn không đơn giản, hắn cũng đành nhịn xuống không tới gây sự.



Mấy vật phẩm sau đó cũng đều là bảo vật với tu chân giả, nhưng đối với Trần Hạo Minh thì không có nhiều giá trị, mấy đứa bé còn lại cũng không thấy được thứ gì yêu thích nên đấu giá hội cứ thế nhàm chán kéo dài đến giữa trưa. Cũng may mà mấy đứa nhỏ liên tục được phục vụ đồ ăn ngon, liên tục được thưởng thức mỹ vị làm cho chúng cũng không cảm thấy buồn bực, nhưng giờ phút này thì bụng đứa nào đứa nấy cũng căng lên. Có cảm giác mỗi đứa phải nặng thêm vài kí rồi vậy.



Lúc này là lúc sắp kết thúc đấu giá hội, cũng là lúc cao trào nhất bởi vì bảo vật đáng giá nhất hôm nay sẽ được mang ra ngay sau đó.



Thứ này cũng là thứ mà Trần Hạo Minh ngắm tới, đó là một tổ hợp khoáng thạch tuyệt thế, bao gồm huyền thiết vạn năm, hàn thạch năm nghìn năm và một khối bí ngân cổ đại, chắc chắn phải có niên đại xấp xỉ hai vạn năm. Tôt hợp này chính là một tổ hợp tiêu chuẩn dùng để chế tạo pháp bảo đỉnh cấp.



Theo giải thích của người gửi đấu giá thì là do trưởng bối trong gia tộc thu thập để luyện bảo, nhưng sau đó chưa kịp luyện bảo thì lại vì lý do tu luyện xảy ra vấn đề nên thiệt mạng. Đám con cháu không có ai có thể chế tạo được, vì vậy mới đem ra đấu giá, hi vọng có cao nhân nhận biết được giá trị của chúng để mua lại.



Còn về trường hợp không bán được mà lại có người muốn đoạt bảo, họ cũng đã lường trước nhưng không hề sợ gì cả. Những kẻ dám động thủ đều đã thành người thiên cổ, gia tộc họ không phải là ngồi chơi, còn những cao cường đến mức có thể đánh bại gia tộc này thì không bao giờ ra tay, người có tu vi như thế sợ nhất là nhiễm vào mối đại nhân quả như thế này. Tổ tiên gia tộc khi xưa cũng vì nhiễm nhân quả mà thành tâm ma, một đời đạo pháp bị hủy.



Nói thêm một chút về các cấp độ pháp bảo trên Tiên Linh đại lục này:



Pháp bảo được luyện chế chia làm hai loại chính: đó là đạo khí và tiên khí. Đạo khí đơn giản là pháp khí tu chân giả cũng luyện chế được, còn tiên khí là pháp khí tiên nhân mới có trình độ luyện chế.



Mỗi một giai tu vi đều tương ứng với một đẳng cấp của pháp khí, sáu giai tu vi của tu chân giả thì tương ứng luyện chế được đạo khí từ cấp một tới cấp sáu. Ba đẳng cấp của tiên nhân thì tương ứng với tiên khí hạ - trung - thượng phẩm. Thanh kiếm Thu Phong Quần Diệp mà hắn vừa mua cũng là một đạo khí bốn.



Còn về các thánh nhân, họ rất ít khi luyện chế pháp bảo, nhưng những thứ mà họ luyện ra thì còn mạnh hơn tiên khí thượng phẩm ít nhất và vài lần. Tuy không thể so sánh với các tiên thiên chí bảo nhưng pháp bảo mạnh nhất luyện chế ra có lẽ uy lực không kém “Ức Biến” của Trần Hạo Minh bao nhiêu. Điển hình là pháp bảo “Vô Ưu Sáo” của Nữ Oa nương nương sử dụng lần trước để đấu với hắn (chương 19), lần đó nàng còn chưa kịp sử dụng nhưng cái áp lực mà pháp khí đó tỏa ra thì hắn cũng có thể cảm nhận được.



Cái thứ mà hôm nay Trần Hạo Minh nhắm tới chính là tổ hợp những tài liệu kia, hắn muốn luyện chế pháp bảo để tặng cho Lạc Tuyết Nhan. Những tài liệu đó tuy chưa phải là tuyệt phẩm độc nhất vô nhị nhưng mà muốn sử dụng chúng để luyện chế cũng phải có tu vi ít nhất là kim tiên trung giai. Ngay cả Nhạc Huyền Cầm cũng chưa thể luyện chế được. Trần Hạo Minh tin tưởng những thứ kia vào tay hắn thì có thể ra được một kiện tiên khí thượng phẩm.




Người ra giá không nhiều lắm, cũng chỉ có khoảng ba bốn người mà thôi. Nhưng tất cả bọn họ đều là những cao nhân, vật phẩm này họ muốn mua về để luyện chế tiên khí, vì vậy không một ai muốn bỏ qua cả. Nhưng làm Trần Hạo Minh ngạc nhiên là cái tên ngồi đối diện lúc nãy cạnh tranh với hắn cũng ra giá, mặc dù Trần Hạo Minh không phải coi khinh gì nhưng cả hai người trong sương phòng đó đều không có được tu vi tiên nhân, liệu có biết giá trị của thứ này không mà mua.



Nhưng vấn đề này cũng chẳng quan trọng, tên này chắc là mua cho người khác, chỉ là tên này từ nãy tới giờ cũng chẳng hé răng ra mua cái gì, nhưng mà đến lần này Trần Hạo Minh muốn mua thì hắn cũng ra giá, không biết là có phải duyên số không nữa, hai lần hắn muốn mua đều bị Trần Hạo Minh tranh lấy.



- Ba viên “Ngũ Hỏa Tiên Đan”, cực kỳ có ích đối với tu vi của kim tiên chủ tu hệ hỏa, chỉ cần phục dụng ba viên chắc chắn có thể tiến giai từ kim tiên trung giai lên thượng giai.



Ra giá là một lão già lọm khọm, đầu tóc bạc phơ, tuy lưng còng, cơ thể cũng khá mỏng manh như sắp gãy, nhưng khuôn mặt của lão lại khá là hồng hào. Có lẽ lão già này đã nghiên cứu khá kỹ vật phẩm đấu giá ngày hôm nay, biết được gia tộc kia có công pháp chủ tu hệ hỏa nên đã chuẩn bị trước đan dược này để chiếm ưu thế.



- Sáu viên “Bạch Sắc Viêm Đan”, cùng với ba tấm “Tị Hỏa Tiên Phù” thượng phẩm. - Đến thời điểm này thì đấu giá cũng chỉ còn tên công tử kia và lão già. Sáu viên Bạch Sắc Viêm Đan kia cũng có giá trị tương đương với ba viên Ngũ Hỏa Tiên Đan. Còn Tị Hỏa Thiên Phù thượng phẩm là loại phù có thể chịu được thiên hỏa bá đạo nhất trên thiên đình trong một thời gian ngắn, còn những loại hỏa lực bình thường khác thì loại phù này thậm chí có thể sử dụng nhiều lần. Tấm phù này đối với những tu chân giả chủ tu hệ hỏa quanh năm tu luyện ở gần lửa thì cũng có tác dụng bảo mệnh rất lớn trong những trường hợp không khống chế được.



Lão già kia dường như đã ra giá cao nhất có thể rồi, cũng không mở miệng thêm nữa, đến thời điểm này thì gần như là tổ hợp tài liệu được đấu giá chắc chắn đã thuộc về tên công tử kia. Đúng lúc này thì một giọng nói bình tĩnh vang lên:



- Phục Thần Đan, có thể phục hồi thực lực cho một Huyền Tiên sơ giai ngay khi uống vào. Tịnh Trần Đan, có thể bài trừ mọi tạp niệm, trong trường hợp gặp phải tâm ma lợi hại của Huyền Tiên thì cũng có thể sử dụng để thoát khốn. Bạo Khí Đan, có thể tăng thực lực cho một Huyền Tiên lên gấp ba lần trong nửa canh giờ, hơn nữa cũng chỉ bị thoát lực năm canh giờ. Ba viên đan dược bảo mệnh này chắc là đủ để đấu giá ba tài liệu kia rồi chứ?



Những đan dược trước đó đều chỉ có tác dụng với kim tiên, hơn nữa chỉ dùng trong tu luyện. So với thứ đan dược có thể bảo mệnh mà tác dụng lại mạnh mẽ đến mức cả huyền tiên cũng có thể dùng thì đan dược kia chỉ có thể nói là con nít so với thanh niên mà thôi.



Trần Hạo Minh cũng chẳng tiếc gì mấy thứ đan dược này, tất cả chỗ đan dược đó tuy hắn luyện chế cũng không dễ dàng gì nhưng tài liệu đều là chôm chỉa của ông bố Trần Thiên Đức. Hắn không tổn thất gì nhiều nên cũng không thấy tiếc lắm.



Trái lại, tên công tử ngồi đối diện thì tức giận tới độ nghiến răng trèo trẹo, lại là tên khốn nạn ở phía đối diện, lần trước đã tranh với hắn thanh kiếm nhỏ kia thì cũng thôi đi. Lần này đến đồ vật mà hắn đã nhắm trúng trước khi tới đây mà tên kia cũng dám tranh, thật đúng là không coi hắn ra gì rồi.



Mặc kệ mấy việc phiền toái sau lưng, Trần Hạo Minh rất tiêu sái trao đổi đan dược để lấy mấy thứ tài liệu kia về, cả thanh phi kiếm kia cũng mang về cùng lúc.



Đưa thanh kiếm Thu Phong Quần Diệp kia cho Tiểu Miêu, Trần Hạo Minh dắt bốn đứa nhỏ ra ngoài, thẳng tiến về cung của mình, hôm nay đi thế cũng đủ rồi.



Nhưng ngay khi hắn bước ra khỏi đấu giá tràng thì đã có vài người đi theo hắn, trong đó có một tên chân tiên, còn lại thì cũng đều là mấy tên tán tiên độ kiếp kỳ, đi sau cùng là tên công tử ngồi ở sương phòng đối diện. Tuy chưa nhìn thấy mặt hắn nhưng khí tức tỏa ra thì Trần Hạo Minh không nhầm được.



Khẽ nhếch mép, hôm nay như thế nào mà lại có kẻ kiếm hắn gây phiền phức thế này? Trần Hạo Minh không hề lo lắng sốt ruột mà lại cảm thấy thú vị, giống như cảm giác của một người đang xem con kiến cố gắng cắn cái móng tay của mình vậy.



…….