Sáng hôm sau, Trần Hạo Minh vẫn còn đang ngủ say thì Thủy Linh Vũ đã đánh thức hắn bằng một tràng đá lở. Cũng không phải nàng cố ý mà là do cái “nhà” của nàng được dựng tạm bằng cách dựa mấy tảng đá vào nhau nên lúc dỡ ra thì chúng đổ xuống, vì kích cỡ của mấy tảng đá cũng không nhỏ nên tạo ra âm thanh khá là lớn.
Trần Hạo Minh nhìn lại thấy không có việc gì thì lại nhắm mắt vào ngủ tiếp, cả đêm hôm qua đếm tài bảo, đến gần sáng mới nằm xuống ngủ một chút, đang đúng lúc vừa mới vào được xuân mộng thì lại bị đánh thức làm cho Trần Hạo Minh buồn bực không thôi. Hắn cố nhắm mắt lại cũng chỉ là để “tìm lại cảm giác” mà thôi.
Thủy Linh Vũ thấy hắn đã tỉnh lại, sau đó lại ngủ như con heo chết, đến cái mông cũng không thèm động đậy, đôi mắt cũng chỉ mở hờ hờ ra nhìn một chút rồi lại nhắm lại. Cái thái độ này của hắn làm nàng bực tức không thôi. Nàng không thể hiểu được tại sao một kẻ tham sắc như mạng, lại còn mê ngủ đến mức độ này lại đạt được thực lực cao hơn nàng, chẳng bù cho nàng cả vạn năm chăm chỉ, đêm đêm đả tọa ngày ngày tĩnh tâm, vất vả chật vật mãi mới có được ngày hôm nay.
- Này, ngươi rốt cuộc là có muốn đi giải quyết nốt Hạn Nghĩa bang không hả? Giờ này mà vẫn ngủ như heo vậy, ngươi có nguyên hình là heo hả?
Trần Hạo Minh uể oải lật ngược người lại, ánh mắt mơ màng tiếc nuối, miệng khẽ lẩm bẩm:
- Thật tiếc, thật tiếc a, nàng ta mới chỉ cởi được cái áo ngoài…
Tiếng lẩm bẩm tuy nhỏ nhưng vẫn lọt vào tai của Thủy Linh Vũ làm cho nàng càng thêm bực tức, hóa ra tên này đi ngủ là để tìm xuân mộng à? Nàng bực mình vung chân lên để đá cho hắn một cái vào mông, đúng lúc này Trần Hạo Minh lại xoay người lại… Thế là nguyên cú đá đủ để cho một người thường bay ra xa hai mét đã được “thằng em” trung thành đỡ hộ. Ôi, may mắn cho Trần Hạo Minh là thằng em của hắn buổi sáng đang vận “Thiết đầu công” và “kim cương bất hoại thể” nên thân thể của nó rất là rắn chắc, vẫn có thể cắn răng chịu đựng một đòn ngoại công với cường lực “kinh thiên” của đối thủ.
Tuy thế nhưng mà “cảm giác” vẫn truyền lên não bộ của Trần Hạo Minh làm hắn tỉnh cả người, ngẩng đầu lên nhìn Thủy Linh Vũ và chuẩn bị tính nước “ăn vạ”. Cũng phải nói thêm là “tiểu đệ đệ” kia đã luyện ngoại công đến đăng phong tạo cực, không những chịu được đòn của đối thủ mà còn… “phản dame” lại, làm cho bàn chân của Thủy Linh Vũ cũng đã cảm giác được điều gì đó cực kỳ không đúng.
Nàng đưa mắt nhìn xuống, sau khi nhìn thấy cái vị trí mà mình vừa mới đá vào thì khóe mắt đã giật giật, sắc mặt dần dần đỏ lên, thân hình cũng lùi lại đằng sau, đầu cúi xuống tận ngực. Trần Hạo Minh tranh thủ ăn vạ, lớn tiếng “gào khóc”.
- Ôi, nàng làm gì vậy chứ? Nàng muốn báo thù ta cũng không cần dùng cách này mà? Hức hức, hạnh phúc về sau của ta và hai tỷ muội của nàng cũng chấm dứt từ đây rồi, nàng phải đền bù tổn thất cho ta.
Thủy Linh Vũ nhìn hắn làm trò mà thầm chửi trong lòng, cũng không biết tên khốn này tơ tưởng đến con gái nhà ai mà lúc nãy lại… cứng như thế chứ. Nghĩ thì vậy nhưng mà nàng vẫn không dám nói gì, dù sao thì lần nãy vẫn là nàng “đụng chạm” hắn, da mặt của nàng cũng không thể dày như hắn được, chiếm tiện nghi xong mà còn dám mở mồm cãi cố không phải là càng thêm xấu hổ sao?
- Này, sao nàng không nói gì chứ? Đại tỷ à, nàng phải đền bù tổn thất cho ta nữa đó.
“Tên mặt dày, đến nước này mà vẫn dám nói ra sao?” Thủy Linh Vũ thầm nghĩ.
- Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?
Hắn cười, cười rất sáng lạn, cười thật là ấm áp và đẹp đẽ, nhưng Thủy Linh Vũ lại càng lùi lại, trong lòng lại càng đề phòng mãnh liệt.
- He he, ban đầu ta nghĩ cho nàng làm lại chức phận một nha hoàn, nhưng mà nghĩ lại như thế thì không nên, nàng cũng buồn bực mà ta lại chẳng có ích lợi gì nhiều. Tốt nhất là đưa ra điều kiện thật là thiết thực nha.
- Thật sự là ngươi muốn gì? - Trong lòng Thủy Linh Vũ đang khóc không ra nước mắt, lần này chắc là thê thảm rồi.
- E hèm, nàng làm ảnh hưởng đến hạnh phúc phần đời phía sau của ta, vì thế nên phải bù đắp lại hạnh phúc đó thôi. Như vậy nhé, lúc nào ta cảm thấy “hạnh phúc” bị ảnh hưởng thì nàng phải hôn ta một cái, từ nay về sau đều là như thế, được chứ?
- Nằm mơ! Ta chỉ đá vào… một lần mà ngươi lại đưa ra cái điều kiện quái gở như vậy, ngươi… đồ lưu manh, vô sỉ…
Trần Hạo Minh “buồn bã”:
- Thôi vậy, nàng không đồng ý thì để ta về giải thích với hai nàng kia. Nói là sau này nếu ta có bị suy yếu, hạnh phúc không viên mãn thì cũng là lỗi của Thủy tỷ tỷ đó, bởi vì nàng ta đã…
- Không cho nói nữa, ngươi… ngươi không đưa ra điều kiện khác được hay sao? Ta thấy cho ta làm lại nha hoàn cũng được mà. - Thủy Linh Vũ sắp sụp đổ rồi, bây giờ mà hắn nói thế với hai nàng kia thì nàng chỉ còn nước chấp nhận nhiễm đại nhân quả, thất hứa với hắn rồi dứt áo ra đi mà thôi. (Lời hứa đi theo hắn 30 năm ý mà)
Trần Hạo Minh lắc đầu quầy quậy, y như mấy đứa trẻ nhỏ kén ăn không chịu há mồm ra đớp vậy. Thủy Linh Vũ hết cách, chỉ còn cách một lần nữa ủy khuất chịu thua hắn mà thôi.
- Hè hè, vậy có phải nàng nên đền bù cho ta một chút ngay bây giờ không?
Sắc mặt nàng càng ngày càng đỏ, tâm trạng bối rối không biết phải làm sao. Mặc dù đôi môi nàng đã hai lần bị hắn “cưỡng hôn” nhưng dù sao vẫn là bị động. Lần này tên lưu manh lại bắt nàng phải chủ động, bảo một cô gái cả vài vạn năm còn chưa chủ động tiếp xúc với người đàn ông nào làm việc này đúng là khó khăn cho nàng rồi.
Dần dần tiến đến, Thủy Linh Vũ đảo đảo tròng mắt, nghĩ đi nghĩ lại rồi cúi đầu nhanh xuống hôn phớt lên má hắn một cái, sau đó thì nhanh chóng lùi người lại, hai bên má nóng nóng đã được hai bàn tay che lấy, cả khuôn mặt nhìn xuống đất không dám ngẩng lên.
- Có phải không vậy, nàng không biết hôn là như thế nào hả? Vậy thì để ta dạy nàng nhé.
Hắn lại đứng lên, khuôn mặt nhanh chóng áp sát lấy dung nhan nàng, lần thứ ba “cưỡng hôn” đôi môi hồng của nàng, Thủy Linh Vũ cố gắng chống cự nhưng cũng chỉ rất yếu ớt, ai bảo vừa nãy nàng bộp chộp đồng ý với hắn làm gì.
Nhưng nụ hôn này cũng không phải là nụ hôn thường, nói đơn giản thì Trần Hạo Minh lại truyền một chút hỗn nguyên lực cho nàng, dòng lực lượng giống như dòng suối nhỏ cứ dần dần thẩm thấu vào trong cơ thể nàng, tăng cường cho lực lượng đã bị hao tổn của nàng.
Thủy Linh Vũ cũng chưa hiểu hắn làm thế làm gì, nhưng có thuốc bổ như thế thì cứ hấp thu cái đã rồi nói sau, vậy là nàng cũng vận công dần chuyển hóa thứ hỗn nguyên lực bổ dưỡng kia thành lực lượng của chính bản thân mình, thấm nhuần vào mọi kinh mạch, đan điền và cả nguyên thần nữa.
Một lúc sau, Trần Hạo Minh buông môi nàng ra, hai tay hắn vẫn bưng lấy khuôn mặt đỏ bừng của nàng, cười hì hì nói:
- Thế nào? Hôn ta rất có lợi cho sức khỏe phải không? Ta cũng không phải là không muốn truyền cho nàng nhiều hơn nhưng thân thể của một huyền tiên trên cơ bản là không chịu nổi hỗn nguyên lực, dù chỉ là một lượng nhỏ nhất. Thứ ta truyền cho nàng không phải là hỗn nguyên lực tinh thuần mà đã được chuyển hóa một chút, sau đó lại được ta khống chế để nó chậm rãi dung nhập với nàng nên mới không bị sao. Hì hì, thứ này tuy không thể giúp nàng nhanh chóng gia tăng cảnh giới nhưng ổn định lại tu vi thì lại không có vấn đề gì.
Thủy Linh Vũ vừa cảm nhận thứ lực lượng kia thấm nhuần vào cơ thể, vừa nghe những lời hắn nói. Nghe được uy lực của hỗn nguyên lực kinh khủng như vậy, nàng cảm thấy thật khao khát thứ sức mạnh này, hơn nữa với người không hề e dè mà truyền nó cho nàng, nàng cũng có thêm vài phần cảm kích, mặc dù cái cách thực hiện hơi bị xấu hổ một chút. Nàng cũng quên mất là hai tay hắn vẫn đang bưng mặt mình mà gật gật đầu:
- Cảm ơn!
- Sao hả, bây giờ đã thấy bản công tử lợi hại chưa? Về sau nàng phải dịu dàng với ta một chút nha, thế giới này chính là cường giả vi tôn a, cường giả như ta thì nàng phải lấy thân ra báo đáp mới phải a.
Thủy Linh Vũ vừa nổi lên chút hảo cảm lại bị mấy lời này dập tắt, càng ngày tên này càng đi quá đà rồi, không thể chấp nhận được. Có muốn tôn trọng hắn thì cũng bị mấy lời hắn tuôn ra đạp đổ thôi.
- Thôi được rồi, chúng ta cũng phải đi giải quyết Hạn Nghĩa bang thôi. - Trần Hạo Minh cười cười lên tiếng. Sau đó thì lại giống mấy ngày trước, bất ngờ ôm ngang người Thủy Linh Vũ, bế bổng nàng lên rồi phi thân đi nhanh như chớp.
Thủy Linh Vũ lần này không phản đối nữa mà ngoan ngoãn nằm im. Đồng ý cho hắn hôn bất cứ lúc nào rồi, bây giờ có ôm một chút thì cũng chẳng thấm vào đâu nữa, thôi thì cũng mặc kệ đi.
……..
Việc thu phục Hạn Nghĩa bang không khó khăn giống như Trần Hạo Minh tưởng, thật sự là Hạn Nghĩa bang này cũng không phải hoàn toàn là một bọn cướp, Trần Hạo Minh lại cảm thấy họ giống Cái Bang trong tiểu thuyết hơn. Bởi vì tôn chỉ của họ là hành hiệp trượng nghĩa, những lần đi cướp thì hầu hết là nhằm vào mấy tên thương buôn bất lương hay ép giá, làm hại người nghèo.
Hơn nữa Hạn Nghĩa bang đều là tập hợp của những kẻ nghèo khổ, tập trung lại với nhau, đều dựa vào nhau mà sinh tồn, hơn nữa đối với những thương nhân có hảo tâm giúp đỡ người nghèo trong Hạn thành thì họ không bao giờ đánh cướp.
Tin tức về việc Trần tôn giả phá giải nạn hạn hán, hơn nữa lại diệt Mạnh thành chủ. Sau đó thành chủ mới cùng những người được phái đến đều thi hành rất nhiều chính sách miễn thuế, lại ưu tiên giao việc khai hoang lấy ruộng cho dân nghèo Hạn thành làm cho rất nhiều người trong Hạn Nghĩa bang muốn quay về, ngay cả tên bang chủ kia cũng muốn đưa vợ con về kiếm một mảnh ruộng rồi ở ẩn, bỏ đi cuộc sống chém chém giết giết mệt mỏi này.
Có cơ hội sở hữu ruộng đất, làm một lương dân thì có ai lại nguyện ý đi làm tặc khấu cơ chứ.
Vì thế, khi Trần Hạo Minh tìm đến thì mọi người trong Hạn Nghĩa bang đã làm xong tiệc mừng cùng trở về hoàn lương, đang sắp xếp đồ đạc để tiến tới Hạn thành.
Khi thấy đột nhiên có hai tiên nhân từ trên trời giáng xuống, mọi người đều cảm thấy sợ hãi. Việc ngày hôm qua ngọn núi của Độc Xà cường đạo đoàn bị công kích tới sụp đổ gây ra động tĩnh quá lớn, cũng đã có người đi xác nhận được cường đạo đoàn bị đồ lục sạch, xác chất thành ngọn núi nhỏ. Điều này làm cho bang chủ Hạn Nghĩa bang cũng cảm thấy vô cùng lo lắng, người làm được sự tình thế này chắc chắn là tiên nhân, nếu tiên nhân đã diệt Độc Xà thì rất có thể động đến Hạn Nghĩa. Quả nhiên bây giờ thì đã tìm tới cửa rồi.
- Xin hỏi hai vị thần tiên tới đây là để dẹp bỏ lũ cường đạo bọn ta? - Người lên tiếng là một người trung niên khá vạm vỡ, Trần Hạo Minh nhìn qua cũng đã biết đây chính là bang chủ có tu vi tông sư hậu kỳ như lời tên thủ lĩnh gầy gò nói. Thấy thái độ đề phòng, lại có phần sợ hãi của người bên dưới, Trần Hạo Minh đoán được chuyện gì xảy ra, cất lời nói:
- Không phải! Ta biết các ngươi không phải là lũ lạm sát vô nhân tính như ba đám cường đạo kia. Vì thế mà ta muốn cho các ngươi một cơ hội. Những người bình thường có thể tới vùng đất phía đông Hạn thành để khai hoang lấy ruộng. Còn những người có chiến lực tốt thì có thể gia nhập đoàn trị an của Hạn thành. Trong thời gian tới sẽ có rất nhiều người hỗn tạp tới Hạn thành nên ta muốn các ngươi phụ trách việc đảm bảo an ninh.