Hoàng Đường - Tắc Mộ

Chương 51: Bắt đầu giăng lưới




Trong mười ngày này, áp lực của Hoài Vương và Hoài vương phi cũng rất lớn. Bọn họ có ý ép Lê Thời Huy nói ra chuyện La Nghĩa tư tình với hoàng hậu nên không thể một mực thẩm vấn Lê Thời Huy, vì thế hoàng thượng đã thúc giục hai lần mà vẫn chưa có tiến triển gì, nhiều nhất chỉ ép được Lê Thời Huy thừa nhận Tưởng Khâm vô tội.

Mặc dù Tưởng Khâm vô tội, Hoài Vương cũng nói đỡ không ít cho hắn ta, nhưng suy cho cùng hắn ta quả thực đã phạm sai lầm, đầu tiên phải cách chức, sử dụng hình pháp, hoàng thượng vốn muốn lưu đày Tưởng Khâm, Hoài Vương khuyên can hết lời thì hoàng thượng mới đồng ý giam Tưởng Khâm trong ngục sáu năm.

Hoài Vương nói với Tưởng Khâm, chỉ cần giam ở kinh thành đã là chuyện tốt, đợi khi có chuyện vui thì có thể đại xá thiên hạ, nếu không được nữa thì cũng chỉ bị giam sáu năm, rồi cũng sẽ có cách khác. Tưởng Khâm khá hài lòng với kết quả này, không nói lời nào.

Lê Thời Huy cũng bị Hoài Vương bức cho gần như sụp đổ, nhưng lúc này Hoài Vương lại nhận được một tin không mấy tốt đẹp, chính là hoàng hậu đã tỉnh, hơn nữa còn dần khoẻ lại. Hoài Vương không biết hoàng hậu sẽ dùng cách gì cứu Lê Thời Huy, chỉ có thể dặn cai ngục canh Lê Thời Huy cho tốt, tạm thời không cho bất kỳ ai vào thăm.

Mà ngày thứ hai sau khi hoàng hậu tỉnh lại, Tả Xu Tĩnh nhận được thiệp mời của Tả Xu Nhàn, mời nàng vào cung một chuyến.

Tả Xu Tĩnh và Hoài Vương đều không biết Tả Xu Nhàn muốn làm gì, không biết nàng ta đã nghĩ thông chưa, định về phe nàng hay nghe sai khiến của hoàng hậu mà đối phó với nàng.

Nhưng dù thế nào thì cũng cần thời gian, để đề phòng, Hoài Vương cho Chương Thuẫn và Thạch Hãn cùng đi theo Tả Xu Tĩnh.

Vào đến điện Trường Tín, vẻ mặt Tả Xu Nhàn có vẻ vẫn như bình thường, đã có thể ngồi trên sập, không cần nằm trên giường nữa, vẻ mặt đã có chút huyết sắc. Thấy Tả Xu Tĩnh tới, Tả Xu Nhàn cho tất cả hạ nhân kể cả Tước Nhi lui xuống, sau đó nhìn Tả Xu Tĩnh.

Tả Xu Tĩnh bị nàng ta nhìn mà sợ hãi, thử thăm dò: "Sao a tỷ lại đột nhiên triệu muội vào cung? Có chuyện lớn gì sao?"

Tả Xu Nhàn cười lắc đầu, sau đó đứng dậy bước đến trước mặt Tả Xu Tĩnh. Tả Xu Tĩnh còn chưa phản ứng lại thì nàng ta đột nhiên quỳ xuống.

Tả Xu Tĩnh sững sờ: "A tỷ, tỷ làm gì thế?! Tỷ còn đang bị thương, mau đứng lên!"

"Không, muội nhất định phải nhận một lạy này của tỷ." Tả Xu Nhàn nhìn nàng, nhẹ giọng nói.

Tả Xu Tĩnh hoảng loạn nói: "Luận về quan hệ thân thích, muội là muội muội của tỷ, nào có chuyện tỷ tỷ lạy muội muội?! Luận về phẩm cấp, tỷ là thái tử phi, muội chỉ là một Hoài vương phi, nào có chuyện thái tử phi lạy vương phi?!"

Nàng vừa nói vừa định đáp lễ Tả Xu Nhàn, nhưng Tả Xu Nhàn nói: "Không, A Tĩnh, muội đã cứu tỷ tỷ một mạng."

Tả Xu Tĩnh ngẩn ra, nhìn Tả Xu Nhàn với vẻ không chắc chắn.

Tả Xu Nhàn nói: "Bức vẽ đó... muội còn nhớ không?"

"Tỷ đang nói đến bức vẽ của Ngu đại nhân?" Tả Xu Tĩnh nói: "Muội nhớ..."

Tả Xu Nhàn: "Vậy..."

"A tỷ, trước tiên tỷ đừng nói nữa, tỷ đứng dậy trước, chúng ta ngồi xuống từ từ nói, được không?" Tả Xu Tĩnh đỡ tay nàng ta, bất lực nói.

Tả Xu Nhàn mím môi: "Muội đồng ý với tỷ một chuyện trước, rồi tỷ đứng dậy."

"Tỷ nói đi." Trong lòng Tả Xu Tĩnh mơ hồ có suy đoán, tim đập bình bịch.

Tả Xu Nhàn nhìn nàng, nói rõ từng câu từng chữ: "Tỷ muốn thái tử hưu tỷ!"

Quả nhiên.

Trong lòng Tả Xu Tĩnh không thể nói rõ là cảm giác gì, nàng ngẩn người hồi lâu, sau đó nói: "A tỷ, tỷ đứng dậy trước..."

"Không, A Tĩnh, muội đồng ý với tỷ trước! Muội nhất định phải đồng ý, bằng không tỷ nói với muội, sẽ có ngày tỷ chết trong điện Trường Tín này..." Hốc mắt Tả Xu Nhàn phiếm hồng: "A tỷ xin muội..."

Tả Xu Tĩnh thở dài: "Muội đồng ý với tỷ, a tỷ, tỷ đứng lên đi."

Lúc này Tả Xu Nhàn mới đứng dậy, ngồi xuống ghế, sau đó lau nước mắt. Vừa rồi lúc quỳ trên đất, nàng ta vừa đau khổ vừa tuyệt vọng, nhưng lúc ngồi dậy lau nước mắt, nàng ta hình như không còn buồn bã nữa. Tả Xu Tĩnh nhìn nàng ta mà không khỏi nghĩ, tính bền bỉ và sức chịu đựng của nữ nhân, dường như vĩnh viễn không có giới hạn.

Tả Xu Tĩnh do dự nói: "A tỷ, sao tỷ đột nhiên có suy nghĩ này?"

"Thực ra, cũng không phải đột nhiên." Tả Xu Nhàn không nhìn Tả Xu Tĩnh, nhìn về phía xa, như đang hồi tưởng gì đó: "A Tĩnh, muội còn nhớ sau khi quay về từ buổi du viên lần đó, tỷ đã kể với muội rất nhiều chuyện về thái tử không?"

"Tả Xu Tĩnh" đương nhiên không nhớ chuyện này, nàng gượng gạo nói: "Ừm, không nhớ rõ nữa."

Tả Xu Nhàn không tức giận, ngược lại khẽ cười: "Đúng vậy, sao muội nhớ được, e rằng ngoại trừ tỷ thì không ai còn nhớ... Có lẽ chàng ấy cũng quên hết rồi. Đó là chuyện của gần ba năm trước... Ba năm, cũng chỉ ba năm mà thôi, sao tỷ lại cảm thấy như đã trôi qua rất lâu? Sách viết, thời gian trôi nhanh như bóng câu qua khe cửa, nhưng tỷ lại thấy thời gian trôi rất chậm, như thể vĩnh viễn không thấy điểm cuối. Ba năm trước, hoàng hậu tổ chức một bữa tiệc, nói là tiệc du viên, thực ra là để tuyển phi cho thái tử, mọi người đều biết rõ. Nhà chúng ta vốn không có cơ hội, nhưng không biết tại sao lại nhận được thiệp mời. Khi đó muội còn nhỏ, mẫu thân liền để tỷ đi."

Nàng ta nói vậy, Tả Xu Tĩnh lại có chút ít ấn tượng. Lúc đó hoàng hậu còn nói với nàng một tiếng, hỏi nàng có muốn đến không. Bùi Đông Tịnh khi đó ở thâm cung luôn cảm thấy khoảng cách tuổi tác với mấy tiểu thư thế gia không lớn, đến chơi cùng có lẽ còn không ưu tú đoan trang bằng bọn họ, mạo muội đi chỉ e sẽ làm tổn hại thể diện hoàng gia, vì thế từ chối. Nào ngờ, lần đó là để tuyển phi cho thái tử?

Tả Xu Nhàn nói: "Hoàng hậu làm vậy, thực ra bản thân thái tử cũng không biết, chàng ấy thậm chí còn vô tình tới ngự hoa viên. Lúc đó tỷ chỉ mải ngắm hoa, giữ chút khoảng cách với mấy người hoàng hậu, nào ngờ đụng phải thái tử. Lần đầu gặp ở ngự hoa viên, tỷ bị thái tử doạ sợ, thái tử cũng rất kinh ngạc khi nhìn thấy nữ tử khác, sau đó mới biết hoàng hậu tổ chức tiệc du viên. Dung mạo thái tử tuấn tú, tỷ cũng chưa gặp quá nhiều nam tử nên rất dễ dàng rung động... Đương nhiên, bây giờ nghĩ lại, có thể cũng vì chàng là thái tử. Thân phận tôn quý như vậy, có ai không thích cho được? Có điều tỷ không ngờ, chỉ là một cái liếc mắt và vài lời vụn vặt, tỷ đã trở thành thái tử phi. Lúc đó mọi người trong nhà đều rất vui vẻ, cũng không dám tin... Về sau tỷ hỏi thái tử, chàng nói, lúc đó chàng cũng không biết tại sao mà nhất kiến chung tình với tỷ."

Tả Xu Tĩnh có chút ngẩn ngơ, thầm nghĩ Hoài Vương cũng xem như nhất kiến chung tình với nàng... Có thể thấy Tạ gia có lẽ đều giỏi cái này...

"Có điều bây giờ nghĩ lại, chỉ vì mấy nhà mà thái tử và hoàng hậu muốn lôi kéo lúc đó đều không có nữ nhi hợp tuổi, mà phụ thân trước giờ chính trực, tương lai có khả năng làm thượng thư, nên thái tử mới cảm thấy nhà chúng ta có chút giá trị thôi." Tả Xu Nhàn cười giễu: "Trên đời này làm gì có nhất kiến chung tình chân chính?"

Tả Xu Tĩnh không lên tiếng.

"Trong ba năm này, có lẽ cũng có nguyên nhân từ tỷ, tỷ bất tri bất giác đã thay đổi rất nhiều. A Tĩnh, thực ra tỷ có thể cảm nhận được sự xa cách của muội với tỷ, tỷ có thể đoán được, muội nhất định kiêng dè tỷ, những chuyện tỷ làm ít nhiều muội cũng sẽ biết. Còn hôm nay, tỷ định nói tất cả với muội, có tha thứ cho tỷ không là chuyện của muội." Tả Xu Nhàn nhìn Tả Xu Tĩnh, ánh mắt vô cùng kiên định.

Tả Xu Tĩnh không ngờ nàng ta đột nhiên muốn nói hết tất cả mọi chuyện: "A tỷ?"

"Ban đầu Độc Cô Hận là do thái tử và hoàng hậu dẫn vào kinh thành, kế hoạch của bọn họ là liên thủ với Độc Cô Hận để trừ khử Hoài Vương. Nhưng, ban đầu tỷ tuyệt đối không muốn lợi dụng muội, chỉ là lúc đó Độc Cô Hận không tiện liên lạc với chúng ta, vừa hay tỷ ở lại nhà nên Độc Cô Hận tới tìm tỷ, còn muội tình cờ bắt gặp Độc Cô Hận lén lút lẻn vào. Độc Cô Hận tưởng muội chính là người cần câu dẫn nên đã lời ngon tiếng ngọt với muội... Trước giờ muội hơi ngốc nghếch, thấy Độc Cô Hận đặc biệt nên cũng thực sự động lòng." Tả Xu Nhàn khẽ thở dài: "Muội động lòng, Độc Cô Hận cũng nói với hoàng hậu và thái tử, thái tử liền không cho tỷ cơ hội lựa chọn, nói rằng muội là muội muội của tỷ, có thể khống chế Hoài Vương thì càng tốt. Thực ra tỷ hơi do dự, nhưng lúc đó muội rất yêu Độc Cô Hận, nhất quyết muốn ở bên hắn, tỷ cũng hết cách..."

Nói đến đây, Tả Xu Nhàn ngừng lại, vươn tay khẽ cầm chén trà, nhấp một ngụm nhỏ rồi lại đặt xuống: "Nói những lời này, dường như đều là cố biện minh cho bản thân. Lúc đó tỷ quả thực rất áy náy, nhưng cũng chỉ là áy náy mà thôi, nhiều hơn cả vẫn là vì lợi ích của thái tử, nhiều lần khuyên muội rời đi... Lúc đó trong đầu tỷ chỉ nghĩ đến thái tử, hơn nữa muội còn thích Độc Cô Hận, Độc Cô Hận cũng không hoàn toàn ghét bỏ muội, hai người các muội rời đi cũng không có gì không tốt. Dù sao, lúc đó, cũng xem như mù quáng đi."

Tả Xu Tĩnh yên lặng lắng nghe, đợi nàng ta nói xong mới cân nhắc: "Muội quả thực đã biết những chuyện này, bây giờ tỷ nói thì muội không quá kinh ngạc, nếu trách, đương nhiên vẫn phải trách tỷ, nhưng chuyện đã qua lâu như vậy, cũng không có gì đáng nhắc nữa. Huống hồ, nếu không có những chuyện này của tỷ và hoàng hậu, muội cũng sẽ không gặp vương gia... Nói như vậy, muội còn phải cảm ơn a tỷ."

Nghe nàng nói vậy, Tả Xu Nhàn hơi cảm thán: "Tỷ quả thực không ngờ sau khi gả cho Hoài Vương, muội lại trở nên thông minh hơn nhiều, tính cách cũng thay đổi không ít, càng không ngờ người có vẻ lạnh lùng đáng sợ như Hoài Vương lại đối xử tốt với muội như vậy. Ban đầu để không cưới muội, hắn còn nói dối rằng bản thân đã có ý trung nhân, đúng là ý trời trêu ngươi, thế sự khó lường."

Tả Xu Tĩnh cười nói: "Đúng vậy, ai ngờ được chứ. Muội và vương gia vốn cũng không giao lưu gì... Ai da, không nói chuyện này nữa."

Tả Xu Tĩnh đột nhiên nhớ ra bây giờ Tả Xu Nhàn đang đau buồn, bản thân cảm thán mình và vương gia ân ái thế nào trước mặt nàng ta thì hình như không thích hợp lắm... Vì thế nàng nói: "Còn có chuyện gì nữa không?"

Tả Xu Nhàn mím môi, lấy hết dũng khí nói: "A muội, muội có biết tại sao lần này thái tử bị cấm cửa không?"

Tả Xu Tĩnh gượng gạo gật đầu: "Biết sơ qua. Hình như Tưởng Khâm kia vào cung, có chút quan hệ với người."

"Đến lúc này, tỷ đã không quan tâm chuyện muội có yểm hộ cho Tưởng Khâm vào cung không nữa." Tả Xu Nhàn nheo mắt: "Thậm chí tỷ còn phải cảm ơn muội, nếu không đưa Tưởng Khâm vào cung, nếu chuyện này không bại lộ, thì tỷ cũng sẽ không biết vào lúc nguy cấp, thái tử sẽ không chút do dự đẩy tỷ ra làm lá chắn!"

Cảm xúc nàng ta vô cùng kích động, Tả Xu Tĩnh chỉ có thể vội nói: "Đây là ý gì?"

Tả Xu Nhàn liền lấy bức vẽ của Ngu Bất Tô ra, nói với nàng người trong bức vẽ là ai cùng suy đoán của mình. Tả Xu Tĩnh vốn đã biết những chuyện này, vì thế không tiếp lời, chỉ gật đầu lia lịa. Sau đó Tả Xu Nhàn lại kể về chuyện Tiền lương đệ mang thai và hoàng hậu qua cổng không vào cho Tả Xu Tĩnh, chuyện này Tả Xu Tĩnh không hề biết, nghe xong liền hơi cạn lời. Hoàng hậu và thái tử cũng quá đáng quá rồi, khó trách trước đó Tả Xu Nhàn im lặng đấu tranh nhiều ngày như vậy, vậy mà lại dễ dàng trở mặt vì hành vi của thái tử và hoàng hậu.

Tả Xu Nhàn dám nói ra cả chuyện Tưởng Khâm, có thể thấy nàng ta quả thực vừa đau khổ vừa oán hận, không phải đang bày mưu lừa Tả Xu Tĩnh, Tả Xu Tĩnh yên tâm hơn. Thành thật mà nói, nàng vẫn hơi sợ, sợ lỡ như Tả Xu Nhàn vẫn giúp thái tử và hoàng hậu, ngược lại hại mình, vậy thì quả thực không biết nên làm thế nào.

Tả Xu Tĩnh nghe vậy chỉ đành nói: "Hoàng hậu và thái tử quá đáng quá."

Tả Xu Nhàn nản lòng: "Bây giờ tỷ nhìn rõ bọn họ cũng chưa muộn. Hiện giờ tỷ không quan tâm gì nữa, không quan tâm con của Tiền lương đệ là trai hay gái nữa, không quan tâm cuối cùng ai sẽ trở thành hoàng đế nữa, tỷ chỉ quan tâm bản thân. Tỷ gả cho thái tử, giúp thái tử làm nhiều việc như vậy đã là sai lầm, tỷ không muốn sai càng thêm sai nữa... A Tĩnh, xin muội giúp tỷ lần này. Bây giờ tỷ tỉnh ngộ rồi, tỷ đã biết thái tử là người thế nào rồi, con người như hắn, sao có thể đấu lại Hoài Vương? Sau này chỉ sợ tỷ cũng sẽ bị kéo theo... Tỷ không muốn vậy, nói tỷ tư lợi cũng được, nhưng A Tĩnh à, bây giờ tỷ chỉ có thể cầu xin muội thôi..."

Nàng ta vừa nói vừa kích động kéo tay Tả Xu Tĩnh, Tả Xu Tĩnh sợ nàng ta lại quỳ xuống thì vội nói: "A tỷ, muội hiểu suy nghĩ của tỷ, tỷ đừng nói bản thân như vậy. Có điều... a tỷ, tỷ cũng biết trước đây tỷ từng lừa muội vài lần, những chuyện này vương gia đều biết cả. Cho dù bây giờ muội tin tỷ thì vương gia cũng chưa chắc đã tin, trừ phi..."

Tả Xu Nhàn lập tức nói: "Trừ phi gì? Chuyện gì tỷ cũng nguyện ý làm!"

Tả Xu Tĩnh vỗ mu bàn tay Tả Xu Nhàn trấn an, dịu giọng nói: "Yên tâm, không phải chuyện làm hại tỷ. Trước tiên, a tỷ, tỷ nghĩ cách về Tả phủ ở một thời gian..."

...

Tả Xu Nhàn mượn chuyện phát hiện ra Tiền lương đệ mang thai để làm loạn một trận, còn nói bản thân đau lòng nên muốn về Tả phủ một thời gian. Hiện giờ thái tử không ở Đông Cung, nàng ta là chủ mẫu, đương nhiên không ai ngăn được nàng ta, còn hoàng hậu có lẽ cảm thấy áy náy nên chỉ mong nàng ta rời đi, đương nhiên cũng không ngăn cản, rất nhanh đã đồng ý cho nàng ta về Tả phủ.

Trên thực tế, sau khi quay về Tả phủ, Tả Xu Nhàn lại mượn cớ đi thăm muội muội để đến Hoài vương phủ. Có điều trước mắt Tả Văn Đạo ra ngoài công chuyện, Ôn Xảo Giai lại là người không có chính kiến, thấy hai nhi nữ cùng nói có chuyện thì cũng không tiện nhiều lời, vì thế người khác đều cho rằng Tả Xu Nhàn vẫn ở Tả phủ. Lần này xuất cung, Tả Xu Nhàn không đưa theo một thị nữ hay thái giám nào trong cung, sợ lộ tin tức.

Lúc Tả Xu Nhàn đến Hoài vương phủ thì trời đã tối, nàng ta nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau liền đến Đại Lý Tự cùng Tả Xu Tĩnh và Hoài Vương.

Trong ngục giam Đại Lý Tự, Lê Thời Huy ngồi một mình một phòng, vị trí trước sau trái phải đều không có phạm nhân nào, tất cả đều là để thuận tiện cho việc thẩm vấn một mình Lê Thời Huy, mà trước mắt, càng hữu ích hơn.

Tả Xu Tĩnh không lộ mặt, chỉ bảo Hoài Vương đưa Tả Xu Nhàn đến ngục giam. Theo sau hai người là hai cai ngục, trong tay mỗi cai ngục đều có một cái ghế nhỏ và một hộp thức ăn. Hộp thức ăn xếp vài tầng, có thể thấy đồ ăn bên trong rất phong phú.

Lê Thời Huy nghe tiếng bước chân từ xa liền biết lại là Hoài Vương đích thân tới thẩm vấn mình, vì thế rất chán nản ngồi dưới đất, không hề nhìn lấy một cái. Nhưng sau khi tiếng bước chân dừng ở cửa phòng giam, bên ngoài truyền đến giọng một nữ tử, dịu dàng nói: "Lê đại nhân."

Lê Thời Huy ngẩn ra, đột ngột ngẩng đầu, nhìn thấy thái tử phi điện hạ Tả Xu Nhàn đang đứng ngoài phòng giam, mỉm cười nhìn mình.

Đối với Lê Thời Huy lúc này mà nói, Tả Xu Nhàn quả thực như tiên nữ hạ phàm! Ông ta đứng bật dậy: "Thái tử phi nương nương?!"

Với Lê Thời Huy, thái tử phi không khác gì thái tử, cũng không khác gì hoàng hậu!

Lúc này, Hoài Vương ngày thường kiêu ngạo cũng không có sắc mặt tốt. Hắn trầm giọng nói: "Thân phận của thái tử phi điện hạ tôn quý, mong sớm nói chuyện xong rồi ra ngoài, bổn vương đợi ở bên ngoài."

Tả Xu Nhàn gật đầu, cho hai cai ngục kia tiến vào đưa đồ ăn, sau đó Hoài Vương đưa hai cai ngục ra ngoài. Nhưng để đề phòng Tả Xu Nhàn tới bí mật nói chuyện với Lê Thời Huy, Hoài Vương chỉ tượng trưng bước ra rồi lại lặng lẽ quay lại, lách người vào một phòng khác trong ngục giam mà Tả Xu Nhàn và Lê Thời Huy đang ở. Võ công hắn cao cường, thân thủ nhẹ nhàng, không phát ra âm thanh gì, chỉ cần áp tai vào tường là có thể nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Tả Xu Nhàn và Lê Thời Huy.

Phòng bên kia, Lê Thời Huy cảm thán: "Thái tử phi nương nương, người cuối cùng cũng tới rồi! Ta còn tưởng rằng hoàng hậu nương nương đã quên lão thần này rồi!"

Thực ra hoàng hậu quả thực chưa quên Lê Thời Huy, lúc hoàng hậu chưa tỉnh lại, thái tử đã năm lần bảy lượt muốn cho người đến, nhưng đều bị Hoài Vương ngăn lại, còn sau khi hoàng hậu tỉnh lại, chuyện đầu tiên làm cũng là vội vàng cho người đi tìm Lê Thời Huy, đáng tiếc, Hoài Vương vẫn ngăn lại. Hoài Vương vốn hơi lo lắng rằng hoàng hậu sẽ cướp ngục, nhưng bây giờ Tả Xu Nhàn đã tới, tình hình không giống trước nữa.

Tả Xu Nhàn thở dài: "Sao hoàng hậu nương nương có thể quên ngài được, có điều hoàng hậu nương nương đã đổ bệnh, ta lại gặp thích khách, nên không tới được."

"Hoàng hậu nương nương đổ bệnh? Có nặng không?" Lê Thời Huy nói: "Người... gặp thích khách? Có bị thương không?"

Câu đằng sau hiển nhiên là tạm thời thêm vào, câu phía trước mới là thật lòng.

Tả Xu Nhàn cười nói: "Vết thương nhỏ, không đáng lo, chỉ là..."

Nàng ta không nói nhiều, chỉ nói: "Thực ra trước đó hoàng hậu nương nương đã sai rất nhiều người tới, nhưng Hoài Vương không thông qua. Muội muội của ta là Hoài vương phi, ta cầu xin muội ấy, để muội ấy làm nũng với Hoài Vương, Hoài Vương chịu không nổi nên mới miễn cưỡng đồng ý cho ta tới."

Lê Thời Huy cười lớn: "Ba mươi sáu kế, mỹ nhân kế đúng là hữu dụng nhất! Ta mới nói sao vừa rồi Hoài Vương lại đen mặt như vậy!"

Hoài Vương: "..."

Tả Xu Nhàn cũng cười, nói: "Ngài ở đây nhiều ngày như vậy, thiết nghĩ mấy người Hoài Vương không đối tốt với ngài lắm, ăn mặc có lẽ đều chịu ấm ức. Bây giờ ngài tạm thời chưa thể ra ngoài, hoàng hậu nương nương đặc biệt phân phó để ta chuẩn bị chút rượu thịt cho Lê đại nhân."

Lê Thời Huy vô cùng cảm động: "Vẫn là hoàng hậu nương nương và thái tử điện hạ nhớ đến lão thần!"

Chân tay ông ta đều bị xích, hành động bất tiện. Tả Xu Nhàn đích thân bày đồ ăn lên ghế nhỏ, sau đó lấy hai cái ly đặt trước mặt mình và Lê Thời Huy, nói: "Lê đại nhân thích uống rượu, hoàng hậu nương nương đặc biệt dặn ta mang tới ít rượu, đều rất tinh khiết."

Lê Thời Huy gật đầu, Tả Xu Nhàn rót đầy cho bản thân trước rồi đứng dậy rót cho Lê Thời Huy. Sau khi rót xong, nàng ta định thu tay về, nhưng vạt áo bất cẩn đụng vào ly rượu của mình. Ly rượu bị đổ, rượu lênh láng trên đất. Lê Thời Huy vừa đưa ly rượu lên miệng liền thấy chỗ rượu trên đất đột ngột sủi bọt.

Lê Thời Huy trợn mắt, sau đó ném vỡ ly rượu: "Trong rượu có độc!"