Hoàng Đường - Tắc Mộ

Chương 32: Người không vì mình, trời tru đất diệt




Ngày hôm sau, vì ngày nào cũng phải thượng triều, nên dù hôm nay là ngày nghỉ thì Hoài Vương vẫn dậy rất sớm.

Mà sau khi hắn tỉnh dậy, trước tiên là thấy đầu rất đau, chuyện này không có gì, bởi vì ngày hôm sau khi uống quá nhiều rượu, đầu hắn thường đau như vậy.

Thực ra tửu lượng của Hoài Vương không hề tốt, đây là bí mật rất ít người biết, chỉ có mấy người thân quen với Hoài Vương như Thường Cao Nghĩa mới biết. Trước kia sau khi đánh thắng một trận, khó tránh phải uống rượu ăn mừng, thân là chủ tướng, Hoài Vương thường xuyên được kính rượu. Hoài Vương không thể không uống, sau đó giả bộ tỉnh táo. Lâu dần, không còn ai nhìn ra tửu lượng hắn không tốt nữa. Có điều sau khi say rượu, hắn gần như rất dễ buông lỏng cảnh giác, buột miệng nói ra rất nhiều thứ.

Thế nên lúc đó, hắn thường phải nhờ Thường Cao Nghĩa hoặc Thường Cao Trung để ý mình, tránh hắn nói ra vài bí mật không thể để người khác biết... Đương nhiên, Hoài Vương không biết, hành động này khiến tin đồn đoạn tụ giữa hắn và Thường Cao Nghĩa lan truyền rộng rãi.

Nhưng ngoài đau đầu, Hoài Vương phát hiện toàn thân cũng đau nhức tê cứng.

Hắn nhíu chặt mày từ từ ngồi dậy, vươn tay day day mi tâm, sau đó mới phát hiện ra bản thân đang nằm trên đất.

Chuyện gì đây?

Hoài Vương nghiêng đầu nhìn, thấy Hoài vương phi Tả Xu Tĩnh của hắn đang nằm yên ổn trên giường, ngủ rất ngon lành, chỉ có hắn nằm dưới đất, trên người còn đắp hai lớp chăn, có thể thấy không phải hắn tự lăn xuống, mà là từ đầu đã ngủ dưới đất, sau đó Tả Xu Tĩnh vứt hai cái chăn xuống.

Mà cũng chính vì ngủ cả đêm thế này nên toàn thân hắn mới tê cứng đau nhức. Mặc dù dưới đất trải một lớp thảm rất dày, nhưng tiết trời bây giờ không phải quá nóng.

Tả Xu Tĩnh đúng là to gan thật đấy!

Hoài Vương nhẫn nhịn cơn giận chậm rãi đứng dậy, hoạt động gân cốt một chút, vươn tay kéo sợi dây ở đầu giường, tỳ nữ phụ trách hầu hạ hắn lập tức tới. Vì đêm qua không tắm, Hoài Vương liền đến Tịnh Đường tắm rửa một lượt, khi ra ngoài thấy Bích Vân đang đứng canh trước cửa phòng. Hắn day day huyệt thái dương, nói: "Bích Vân, tối qua bổn vương đã uống say?"

Bích Vân hành lễ, đáp: "Bẩm vương gia, đúng vậy."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó? Sau đó vương phi điện hạ và Thạch Hãn tổng quản đưa người về phòng, vương phi điện hạ bảo nô tỳ đun nước nóng, bảo Châu Nhi dặn phòng bếp nấu canh giải rượu, sau đó nô tỳ không biết nữa." Bích Vân có chút mơ màng, không hiểu tại sao Hoài Vương đột nhiên hỏi vậy.

Sắc mặt Hoài Vương xanh đen: "Được, bổn vương biết rồi."

Nói cách khác, không có người ngoài, chỉ có Tả Xu Tĩnh.

Chính là Tả Xu Tĩnh để hắn ngủ trên đất.

Hoài Vương đẩy cửa bước vào, không chút biểu cảm nhìn Tả Xu Tĩnh đang ngủ say. Bộ dạng khi ngủ của nàng cũng chẳng ra sao, cho dù đã ngủ thì vẫn khẽ nhíu mày, nhưng một lúc sau lại giãn ra, khoé miệng lộ ra một tia ý cười.



Lúc nàng cười, quả thực có vài phần giống với vị trong cung.

Hoài Vương tức giận vươn tay búng vào trán Tả Xu Tĩnh, Tả Xu Tĩnh hoang mang mở mắt, vô thức che trán, một lúc lâu sau mới hoàn hồn, nói: "Vương gia?"

Giọng điệu nàng vẫn còn rất ngái ngủ.

Đêm qua sau khi đạp Hoài Vương xuống, nàng hơi bất an, vì thế dứt khoát nằm xuống cảm nhận, sau khi chắc chắn thảm đã đủ ấm, Hoài Vương sẽ không cảm lạnh mới leo lên giường. Kết quả, trong đầu nghĩ đến nụ hôn kỳ lạ và suy nghĩ kỳ lạ với Hoài Vương, lật qua lật lại, đến quá nửa đêm mới ngủ.

Nào ngờ mới sáng sớm Hoài Vương đã đến chọc nàng, đúng là... Nhưng nhìn sắc mặt Hoài Vương, Tả Xu Tĩnh vẫn hơi căng thẳng, sợ sau khi tỉnh lại Hoài Vương vẫn còn ký ức say rượu đêm qua, vậy thì nàng toi đời. Nhưng đêm qua nàng dám làm vậy cũng vì trong lòng đã có suy đoán, ban đầu Hoài Vương nói với Niên ca nhi chuyện kia, nhưng sau đó không hề dặn Niên ca nhi không được nói chuyện này cho người khác, có thể thấy sau khi tỉnh, Hoài Vương khả năng cao không nhớ được chuyện lúc say.

Hoài Vương lạnh mặt, lạnh giọng: "A Tĩnh, nàng giỏi lắm, dám để bổn vương ngủ dưới đất!"

Tả Xu Tĩnh bị chữ "A Tĩnh" kia làm cho ngẩn ra... Từ khi biết trong lòng Hoài Vương cũng gọi thái hậu là "A Tịnh", nàng có hơi không tiếp nhận trực diện được cách xưng hô này.

Sau đó nàng mới phản ứng được Hoài Vương đang nói gì, Tả Xu Tĩnh dụi mắt, sắc mặt không đổi nói: "Chuyện này không thể trách thần thiếp được, đêm qua vương gia uống say, không chịu nằm trên giường, nhất quyết muốn nằm dưới đất, còn nói dưới đất thoải mái. Thần thiếp không kéo nổi người, cũng không dám gọi hạ nhân tới, sợ hạ nhân nhìn thấy dáng vẻ sau khi say của vương gia..."

Nàng rất thản nhiên, Hoài Vương nhất thời không biết nói gì. Mặc dù hắn gồng rất tốt trước mặt người ngoài, nhưng một khi tiến vào phòng, quả thực có thể sẽ cảm thấy yên tâm nên bắt đầu làm loạn...

Hoài Vương đành phất tay nói: "Bỏ đi. Ngoại trừ chuyện này... đêm qua bổn vương có làm gì, nói gì không?"

Tả Xu Tĩnh chớp chớp mắt: "Có đó."

Hoài Vương: "Hửm?"

Để thăm dò phản ứng của Hoài Vương, Tả Xu Tĩnh cố ý nói: "Hôm qua vương gia có nhắc đến nữ tử người thích."

Đồng tử Hoài Vương lập tức co rút, nhưng vẫn giả bộ trấn tĩnh: "Bổn vương... đã nói gì?"

Tả Xu Tĩnh khẽ cười: "Cũng không có gì, vương gia chỉ nói rất thích người đó, nhưng người đó lại không hề thích vương gia, nên vương gia rất buồn bã."

Hoài Vương lạnh mặt: "Nói bậy!"

Ha ha... Trong lòng Tả Xu Tĩnh cười lạnh ba tiếng, ngoài mặt vẫn vô tội nói: "Vương gia nói thế thật mà."

Hoài Vương lười tranh cãi với nàng, cho rằng nàng muốn cạy miệng hắn: "Được rồi, mau đi tắm đi, hôm nay Đổng đại nhân sẽ đón di mẫu và Niên ca nhi về."

Lúc này Tả Xu Tĩnh mới nhớ ra, đành gọi Bích Vân và Châu Nhi vào, bảo bọn họ hầu hạ nàng tắm rửa thay đồ, vừa ngáp vừa đi tới Hầu Trúc Đường.

Nào ngờ đến Hầu Trúc Đường, Lưu Gia Vận và Đổng Mịch đều chưa dậy, chỉ có Niên ca nhi đang tung tăng. Thấy Tả Xu Tĩnh và Hoài Vương đến, nó ngoan ngoãn chào một tiếng rồi khoe: "Hôm nay nương và cha đều chưa dậy! Chỉ có đệ dậy sớm nhất, ha ha ha!"

Tả Xu Tĩnh nghĩ, nhất định là vì đêm qua Lưu Gia Vận và Đổng Mịch đều đã uống say nên hôm nay mới dậy muộn như vậy.

Quả nhiên, khi Tả Xu Tĩnh cho hạ nhân vào gọi, hai người họ mới tỉnh dậy. Tả Xu Tĩnh và Hoài Vương đành đưa Niên ca nhi đến đại sảnh, bảo hạ nhân chuẩn bị bữa sáng trước.

Một lúc sau Lưu Gia Vận và Đổng Mịch tới, hai người hiển nhiên đã làm hoà. Lưu Gia Vận không còn vẻ mặt khó coi với Đổng Mịch nữa, hai người cũng nói chuyện rất hoà hợp.

Ăn sáng xong, Lưu Gia Vận quả nhiên nói: "Vương gia, vương phi, mấy ngày nay làm phiền hai người quá. Hôm nay thử tính ngày, chúng ta cũng nên quay về rồi."

Hoài Vương nói: "Di mẫu đến ở nhờ thôi, có gì mà làm phiền chứ."

Tả Xu Tĩnh cũng gật đầu: "Di mẫu ở thấy thoải mái là được."

Đổng Mịch cười nói: "Chúng ta đã cho hạ nhân thu dọn đồ đạc rồi, lát nữa sẽ về phủ."

Ăn sáng xong, Đổng Mịch và Lưu Gia Vận liền đưa Niên ca nhi rời đi. Trước khi đi Niên ca nhi còn nhìn Tả Xu Tĩnh với vẻ không nỡ, Tả Xu Tĩnh nhỏ giọng nhấn mạnh với nó rằng không được nói bí mật cho người khác, Niên ca nhi cũng nhỏ giọng nói: "Vậy biểu tẩu cũng không được nói cho biểu ca là đệ nói cho tẩu chuyện này nhé!"

Tả Xu Tĩnh gật gật đầu, giao kèo với Niên ca nhi.

Thực ra... những điều Niên ca nhi nói, còn không nhiều bằng biểu ca nó nói...

...

"Lưu Ly, nàng nhất định phải nói cho hoàng hậu, chuyện này không thể tiếp tục giấu nữa." La Nghĩa nhíu mày, có chút ghét bỏ chạm vào thi thể bị ngâm trong thùng.

Thái hậu vốn rất sợ lạnh, điện Thanh Tịnh lại ít người, vốn đã lạnh hơn những nơi khác một chút, vì thế trong điện có đặt lò sưởi. Với tiết trời vào xuân lạnh thế này, lò sưởi có thể được mở hết lên, nhưng cho dù bây giờ bị đông cứng trong điện, Lưu Ly cũng không dám cho người mở lò sưởi.

Bởi vì phải bảo quản cơ thể này của thái hậu.

Sau khi hạ độc giết Bùi Đông Tịnh, La Nghĩa liền dùng công thức bí truyền chế tạo nước ngâm thi thể, ngày ngày ngâm thi thể Bùi Đông Tịnh trong thứ nước đó, hơn nữa hiện giờ trời lạnh, thi thể của Bùi Đông Tịnh rất dễ giống vừa mới chết, vừa không thối rữa vừa không mọc thi ban. Nàng yên tĩnh nằm trong nước, buổi tối hàng ngày phải kéo ra lau sạch, đắp thêm một tầng phấn bảo vệ thi thể dày, sau đó sáng sớm hôm sau lại ngâm vào nước.

La Nghĩa chỉ có thể vào cung lúc Lưu Ly nói dối rằng thái hậu không khoẻ, nhưng thời gian cũng không thể quá lâu, thế nên những chuyện này hầu hết chỉ do một mình Lưu Ly làm. Lưu Ly ngày ngày nhìn Bùi Đông Tịnh như đang ngủ say, nghĩ đến chuyện nàng còn nhỏ tuổi hơn nàng ta, vừa tội lỗi vừa sợ hãi, sợ đêm nào đó Bùi Đông Tịnh đột nhiên mở mắt bóp ch3t nàng ta để trả thù.

Ngày nào nàng ta cũng nơm nớp lo sợ, sau này, mỗi lần nhìn mặt Bùi Đông Tịnh, nàng ta đều phải nói một câu "Xin lỗi xin lỗi" mới yên tâm hơn chút.

Mà không hiểu tại sao hoàng hậu mãi không cho nàng ta thông báo về cái chết của thái hậu, trì hoãn hết lần này đến lần khác. Lưu Ly ngày đêm mất ngủ, gầy đi rất nhiều, sắc mặt trắng bệch, tinh thần cực kém.

Lần này nghe La Nghĩa nói vậy, nàng ta lập tức phấn chấn: "Thật sao?"

"Ừm, nếu còn kéo dài, thi thể này sẽ không còn tự nhiên nữa." La Nghĩa nhíu mày: "Mặc dù đến lúc đó khi tin tức truyền ra, người kiểm nghiệm thi thể chắc chắn vẫn là ta, nhưng những người khác cũng có thể nhìn thấy mặt thi thể. Thi thể vừa chết không đến mức đó... Huống hồ, nguyên nhân chúng ta bịa ra là thái hậu phiền muộn nên treo cổ tự vẫn, nhất định phải có vết hằn trên cổ... Nếu cứ tiếp tục, thi thể này không thể tạo được vết hằn nữa."

Lưu Ly nói: "Được, lát nữa ta sẽ lén nói cho hoàng hậu nương nương."

La Nghĩa gật đầu: "Sau đó... nàng tự do rồi."

Lưu Ly nhìn La Nghĩa, trong mắt tràn ngập dịu dàng. Nàng ta rất yêu nam nhân này, trong quãng đời dài đằng đẵng sau khi vào cung của nàng ta, chỉ có La Nghĩa cho nàng ta sự ấm áp của nam nhân. Nàng ta vốn khá thích chủ tử Bùi Đông Tịnh, dù sao tính cách của Bùi Đông Tịnh cũng ôn hoà dễ nói chuyện, có điều, Bùi Đông Tịnh còn quá trẻ.

Có một lần, khi đến bái kiến thái hậu, hoàng hậu đã vô thức nói muốn chọn một tỳ nữ thân cận cho thái hậu, thái hậu nương nương cười nói, không cần đâu, có Lưu Ly bên cạnh ta rồi.

Hoàng hậu nương nương nhướng mày, liếc nhìn Lưu Ly, mỉm cười không nói.

Nhưng Lưu Ly lại cảm thấy kinh ngạc.

Năm đó, thái hậu nương nương hai mươi tuổi, còn nàng ta đã hai mươi tám rồi.

Hai mươi tám tuổi! Còn hai năm nữa là nàng ta có thể xuất cung gả đi, nhưng thái hậu nương nương nói vậy, là có ý muốn nàng ta ở cạnh nàng mãi.

Nàng ta không dám tin, sau khi hoàng hậu rời đi, nàng ta giả bộ trấn tĩnh hỏi thái hậu nương nương: "Nương nương thực sự hy vọng Lưu Ly sẽ ở cạnh nương nương mãi sao?"

Thái hậu nhìn nàng ta, nghi hoặc nói: "Từ khi bổn cung vào cung, ngươi vẫn luôn chăm sóc bổn cung, bổn cung đương nhiên hy vọng ngươi sẽ ở bên bổn cung mãi rồi. Sao Lưu Ly lại đột nhiên hỏi vậy? Lẽ nào là vì lời hoàng hậu nương nương nói? Yên tâm đi, bổn cung không cần tỳ nữ mới, chưởng sự cô cô của điện Thanh Tịnh này, vĩnh viễn là Lưu Ly ngươi."

Khi đó Bùi Đông Tịnh khẽ cười, vừa đáng yêu vừa gần gũi, nhưng Lưu Ly lại như rơi vào một hầm băng.

Nàng ta lớn hơn thái hậu tám tuổi, hơn nữa thái hậu là chủ tử, nàng ta là nô tỳ, thái hậu đương nhiên sẽ sống thọ hơn nàng ta. Thế nên, có thể cả đời, nàng ta đều phải sống cùng thái hậu trong điện Thanh Tịnh lạnh lẽo này?!

Tốt xấu gì thái hậu cũng ăn ngon mặc đẹp, tuy không quá xa xỉ nhưng cũng là thứ người thường muốn mà không được, sống như vậy cả đời cũng không sao. Nhưng nàng ta thì sao? Nàng ta phải hầu hạ thái hậu cả đời?!

Nàng ta quả thực không muốn như vậy.

Đặc biệt, sau đó nàng ta quen biết La Nghĩa, hai người nhất kiến chung tình, rất nhanh đã rơi vào lưới tình. Lưu Ly giấu thái hậu, lén lút ở bên ngự y của thái hậu ba năm, nhưng có một lần, khi nàng ta và La Nghĩa hẹn riêng, chưởng sự cô cô Chu Liêm bên cạnh hoàng hậu nhìn thấy, Chu Liêm không chút do dự nói cho hoàng hậu.

Lưu Ly cho rằng bản thân chết chắc.

Nhưng hoàng hậu lại triệu kiến nàng ta, vô cùng dịu dàng lương thiện khuyên nàng ta đừng căng thẳng, nói rằng trong cung lạnh lẽo cô độc, nàng ta cũng biết cung nữ không dễ dàng gì, tỏ ý sẽ không nói cho bất kỳ ai khác.

Lưu Ly cảm động rơi lệ, nhưng hoàng hậu lại nói tiếp: "Có điều, ta cũng từng hỏi thái hậu nương nương, thái hậu nương nương hình như không định để ngươi rời cung sau ba mươi tuổi... Lẽ nào, ngươi và La thái y, định tiếp tục giấu như vậy?"

Lời này khiến Lưu Ly vô cùng đau khổ: "Bẩm hoàng hậu nương nương, nô tỳ không muốn, nô tỳ không muốn! Xin hoàng hậu nương nương chỉ điểm!"

1

Hoàng hậu hài lòng mỉm cười.

Từ đó về sau, Lưu Ly kết thành "đồng minh" với hoàng hậu, nàng ta sẽ định kỳ bẩm báo chuyện về thái hậu. Nhưng nói chính xác, thái hậu vô cùng thành thật chính trực, gần như không có chuyện để báo cáo, đến cả nội dung cuộc trò chuyện với Tuệ quý phi và Ninh phi cũng không có gì đáng quan tâm. Hoàng hậu có vẻ cũng không quá để tâm đến thái hậu, dường như biết chắc nàng không có giá trị lợi dụng gì.

Còn mua chuộc Lưu Ly, tựa như chỉ là hành động thuận nước đẩy thuyền thôi.

Chuyện này càng tốt cho Lưu Ly, vì nàng ta sẽ không cảm thấy tội lỗi. Nhưng nàng ta không ngờ rằng, ngày đó sau khi ban hôn cho Hoài Vương, Bùi Đông Tịnh hỏi hoàng hậu chuyện về cây trâm, bộ dạng muốn nói lại ngừng, khi đó hoàng hậu nhân lúc Bùi Đông Tịnh không chú ý mà đánh mắt với Lưu Ly. Rõ ràng là muốn nàng ta hỏi thái hậu tại sao lại hỏi chuyện cây trâm.

Sau khi Lưu Ly hỏi, thái hậu nương nương mơ hồ nói "Ngươi có còn nhớ, mấy ngày trước ta tản bộ trong ngự hoa viên, sau đó nói không thoải mái nên quay về không", đến đây lại không nói nữa. Lưu Ly cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng không dám hỏi nhiều sợ lộ manh mối, vội vàng đến chỗ hoàng hậu kể lại chuyện này.

Nào ngờ, chỉ một câu nói bình thường như vậy lại khiến sắc mặt hoàng hậu lập tức thay đổi. Nàng ta gần như run rẩy giọng nói: "Lưu Ly... Không thể giữ lại thái hậu được nữa."

Lưu Ly biết bản thân vẫn luôn phản bội thái hậu, nhưng chưa từng muốn hại chết nàng, có điều, nàng ta không thể từ chối.

Hoàng hậu khôi phục vẻ mặt hiền từ, nói thẳng nếu nàng ta không phục tùng thì sẽ lan truyền chuyện giữa nàng ta và La Nghĩa, đến lúc đó nàng ta và La Nghĩa đều phải chịu chết. Lưu Ly không sợ chết, nhưng lại sợ liên luỵ đến La Nghĩa, nàng ta chỉ có thể siết chặt gói thuốc độc, nghe theo hoàng hậu sắp xếp.

Khi nghe hoàng hậu nói muốn để La Nghĩa điều chế nước ngâm thi thể, Lưu Ly quỳ xuống đất xin hoàng hậu đừng kéo La Nghĩa vào chuyện này, hoàng hậu cười lạnh, nói rằng La Nghĩa đã không thoát khỏi liên can từ lâu rồi.

Vì thế Lưu Ly đành hạ độc vào bát canh nấm hạt sen của Bùi Đông Tịnh, sau đó nhìn nàng từ từ nhắm mắt, tựa như chỉ định nghỉ ngơi như thường... Nhưng cuối cùng, cơ thể nàng dần dần lạnh buốt, không còn hô hấp.

Lưu Ly rất đau khổ, nhưng cũng không còn lựa chọn nào khác, trước mắt cuối cùng có thể giải thoát, nàng ta gần như hưng phấn. Hoàng hậu đã nói, chuyện này trôi qua thì nàng ta sẽ cho Lưu Ly xuất cung, để Lưu Ly và La Nghĩa sớm tối bên nhau. La Nghĩa cũng nói, đợi khi nàng ta xuất cung thì sẽ lập tức cưới nàng ta làm chính thê.

Chính thê của ngự y! Quan phu nhân! Lưu Ly chỉ nghĩ thôi đã thấy hưng phấn, nhưng nhìn thi thể trẻ tuổi của Bùi Đông Tịnh, vẫn là có chút tội lỗi.

Có điều, người không vì mình, trời tru đất diệt, mặc dù nàng ta rất đau khổ, cũng từng khóc cho Bùi Đông Tịnh rất nhiều lần, nhưng nếu cho nàng ta vô số cơ hội nữa, nàng ta vẫn sẽ làm vậy, nàng ta không còn lựa chọn nào khác.

Lưu Ly hồi tưởng xong, nhìn nam nhân trước mặt, gật đầu: "Ừm, đến lúc đó không cần lén lút xuất cung gặp chàng nữa... Quá tốt rồi..."

Nàng ta vươn tay chầm chậm ôm La Nghĩa, La Nghĩa cũng ôm nàng ta, nhưng ở nơi Lưu Ly không nhìn thấy, La Nghĩa hướng mắt về trước, nở một nụ cười khinh bỉ.

Tác giả có lời muốn nói:

-.- Mọi người đừng lo lắng cho thi thể của thái hậu nữa! Nàng ấy cuối cùng cũng sắp được xuống đất yên nghỉ rồi.