Hoàng Đồng Học

Chương 39




Hoàng đồng học sợ đến nỗi giật mình, thiếu một chút té từ trên ghế salon xuống.

Cậu theo bản năng xin lỗi, đợi đến khi lấy lại tinh thần mới phát hiện thì ra không phải ở nhà.

“Học trưởng......”

Học trưởng cười nhìn cậu: “Làm sao vậy? Anh làm em sợ à?”

Hoàng đồng học lắc đầu một cái, ngồi xuống nói: “Em ngủ mơ, còn tưởng rằng đang ở nhà.”

“Ở nhà?””Mẹ của em không cho em đợi ở phòng khách, sẽ mắng em.”

Học trưởng nhìn cậu, cảm thấy vô cùng đáng thương, vò vò đầu cậu phát, kéo cậu lên: “Đi vào phòng ngủ đi, ở chỗ này không thoải mái.”

Lần đầu tiên Hoàng đồng học ngủ ở phòng người khác, cảm thấy ngượng ngùng, đi theo phía sau học trưởng lên trên tầng.

Cậu cũng là lần đầu tiên đến loại nhà phức tạp như vậy, cảm thấy rất rộng, rất xa hoa, một phòng của nhà người ta còn lớn bằng nhà cậu.

Học trưởng mang theo cậu đến phòng ngủ tầng hai: “Em ngủ phòng anh đi, anh ở sát vách, có chuyện gì thì gọi anh.”

Hoàng đồng học hướng về bên trong nhìn xung quanh.

“Ngủ một mình có sợ hay không?” Học trưởng cười nhìn cậu.

Hoàng đồng học vung tay: “Em từ nhỏ đã ngủ một mình, cái gì cũng không sợ.”

“Thế thì tốt rồi.” Học trưởng nói, “Thiếu chút nữa thì quên, em chờ anh một chút.”

Học trưởng tiến vào phòng ngủ, lấy ra một bộ quần áo ngủ sạch sẽ từ bên trong tủ quần áo: ” Em đi tắm rồi mặc quần áo ngủ của anh đi, không chê chứ?”

Hoàng đồng học xem áo ngủ trong tay anh, cảm thấy áo ngủ người ta so với quần áo mặc ngoài của mình còn xịn hơn.

“Cảm ơn học trưởng.”

“Còn khách sáo như thế à!” Học trưởng đem áo ngủ đưa cho cậu, đi tới cửa, “Ngủ đi, ngủ ngon.”

Hoàng đồng học quay đầu nhìn về phía anh, cười đến khóe miệng khóe mắt đều cong cong:”Học trưởng ngủ ngon ạ.”

Hoàng đồng học nằm ở trên giường học trưởng căng thẳng đến tỉnh cả ngủ.

Giường quá lớn, cũng quá mềm nhũn, cậu chui ở trong chăn, cảm thấy tim đập đặc biệt nhanh.

Trong phòng có một đèn ngủ, Hoàng đồng học từ chút ánh sáng ấy đánh giá phòng học trưởng.

Tủ quần áo rất lớn.

Giá sách rất lớn.

Trên bàn học chất đầy sách sở tài liệu.

Hoàng đồng học thấy đồng phục của học trưởng được treo ở đó, còn có cả cặp sách.

Cậu phát hiện học trưởng để thẻ tên ở trên túi xách.

Hoàng đồng học trở mình, muốn buộc chính mình ngủ, nhưng lại một giờ trôi qua, cậu vẫn không ngủ được.

Bên ngoài tình cờ còn truyền đến âm thanh bắn pháo hoa, cậu trợn to hai mắt nhìn cửa sổ, lúc nghe thấy tiếng châm ngòi cho pháo hoa nổ, từ trên giường đứng  lên.

Cậu xuống giường, đi tới bên cửa sổ, kéo rèm cửa sổ hé ra một khe hở, thấy trên trời đang bắn pháo hoa.

Cửa phòng đột nhiên có tiếng gõ cửa, cậu nghe thấy tiếng của học trưởng: “Đồng Đồng, em đã ngủ chưa?”

Lần đầu tiên Hoàng đồng học được người khác gọi thân thiết như vậy, làm cho đầu quả tim cậu đều tê tê dại dại.

“Vẫn chưa ạ!”

Cửa phòng bị mở ra, đầu tiên là một con mèo béo đi vào, sau đó là học trưởng.

Hoàng đồng học đi qua ôm lấy con mèo, sau đó nghe thấy học trưởng nói: “Anh ngủ không được, nhìn thấy bên ngoài có người bắn pháo hoa, lại nghĩ chắc em cũng muốn nhìn.”

Hoàng đồng học cười, đi đến bên cửa sổ với học trưởng, nhưng chưa đến hai phút, người ta đã bắn xong.

Hoàng đồng học cảm thấy có chút tiếc nuối, cậu còn chưa xem đủ.

Học trưởng nói: “Chờ trời sáng, chúng ta cũng đi mua, buổi tối anh đốt cho em xem nhé.”