Hoàng Đồng Học

Chương 15




Hoàng đồng học hai ngày nay quả thật có chút tức giận hơi nhỏ, cũng không biết tại sao.

Nếu như là trước đây, Hồ Thuật mắng cậu, cậu nhất định sẽ nhịn, cũng không muốn hé răng.

Nhưng hôm nay, Hồ Thuật nói cậu là ngu ngốc, cậu cúi đầu lầm bầm nói: “Tôi không phải.”

“Mày không phải ai phải?” Hồ Thuật mắng cậu, “Mày biết hắn là ai không? Mày cứ như vậy với hắn, trước học trưởng sau học trưởng, bị ngu à?”

Hoàng đồng học ngửa đầu hỏi hắn: “Vậy cậu nói xem anh ấy là ai?”

Bạn cùng bàn nặn nặn bình nước khoáng, lúc Hồ Thuật muốn nói chuyện, trực tiếp đem cái bình ném đến trên người đối phương.

“Con mẹ nó mày bớt tranh cãi một tí.” Bạn cùng bàn nói, “Chịu đòn còn không đủ?”

Hồ Thuật không vui nghiến răng hàm, tức giận xoay người rời đi.

Hoàng đồng học lầm tưởng bạn cùng bàn là bảo hộ mình, ngu ngốc mà đỏ mặt nhìn đối phương.

“Hồ Thuật thật phiền.” Hoàng đồng học nói.

Bạn cùng bàn liếc mắt nhìn cậu: “Thích nghĩ như thế nào tùy cậu.”

Bạn cùng bàn đi ra, Hoàng đồng học nhìn bóng lưng của hắn, cảm thấy hắn thật sự rất ngầu, giống như cậu chỉ là đứa bé yếu ớt, đối với nam sinh kiểu bá đạo vừa thích vừa ước ao.

Từ khi bắt đầu thi đấu buổi chiều, Hoàng đồng học vẫn thấp thỏm bất an.

Cũng mặc kệ cậu thấp thỏm như thế nào đi nữa, chạy ba ngàn mét cũng đến rồi.

Đàm Tử Dực sau tiết học liền dứt khoát đi tới, chuông vào học vang lên như là không nghe thấy, ngồi ở bên cạnh Hoàng đồng học, tìm 800 cái cớ lưu lại.

Đợi đến khi Hoàng đồng học lên trận, Đàm Tử Dực hỏi cậu: “Em sẽ mặc đồng phục học sinh chạy à?”

Hoàng đồng học gật gù: “Em có lẽ sẽ nhất từ dưới lên mất thôi.”

“Em đừng như vậy.” Đàm Tử Dực có thể thấy, người này là khuyết thiếu vận động, “Mệt mỏi liền bỏ, chúng ta không chạy nữa.”

Hoàng đồng học do dự một chút: “Em không muốn bỏ dở nửa chừng.”

“Thế nhưng em không thể miễn cưỡng chính mình.” Đàm Tử Dực nói, “Anh ở bên cạnh nhìn em, tuyệt đối đừng cậy mạnh.”

Trước khi vào trận, bạn cùng bàn tới nói Hoàng đồng học làm nóng người, mới vừa nói xong đã nhìn thấy Đàm Tử Dực cầm khăn lông ướt đi tới.

Bạn cùng bàn vẻ mặt cứng đờ, Đàm Tử Dực đúng là rất tự nhiên, không để ý hắn tí nào, nhìn cũng không nhìn hắn, lại cùng Hoàng đồng học nói: “Chuẩn bị cho em cái khăn lông ướt này, đắp lên đi.”

Hoàng đồng học còn chưa bắt đầu chạy khuôn mặt nhỏ đã đỏ chót, cười cùng học trưởng nói cám ơn, lại liếc trộm bạn cùng bàn.

Lúc này Đàm Tử Dực mới nhìn về hướng Hạ Địch, nhưng vẫn không làm gì.

Hoàng đồng học đứng tại điểm xuất phát đường chạy ba ngàn mét, Đàm Tử Dực liền đứng ở ngoài cách đó không xa.

Cậu sốt sắng mà nuốt nước miếng, Đàm Tử Dực ở nơi đó quay hướng cậu kêu cố lên.

Bắt đầu chạy, Hoàng đồng học không hề có kinh nghiệm, mới bắt đầu đã liều mạng chạy về phía trước, kết quả trong chốc lát thì không chịu nổi, bắt đầu bị người khác cách xa.

Ba ngàn mét, phải chạy bảy vòng rưỡi đường chạy 400 mét.

Hoàng đồng học lúc chạy đến vòng thứ ba thì không chịu được nữa.

Cậu dọc theo đường chạy tận cùng bên trong mà cắn răng chạy, cảm thấy trên đùi giống như trói hai cái tạ.

Bên cạnh, Đàm Tử Dực vẫn chạy theo sau cậu ở ngoài đường chạy, cùng cậu nói chuyện, nói cho cậu biết cảm thấy không kiên trì nổi thì bỏ đi.

Hoàng đồng học nhìn học trưởng một chút, lúc chạy ngang qua lớp mình lại quay đầu đi tìm bóng hình bạn cùng bàn, cậu nhìn thấy bạn cùng bàn đang ở bên cạnh một người nữ sinh nghe hát, nữ sinh cầm MP3, hai người bọn họ mỗi người một ống nghe, xem ra rất thân mật.