Hoàng Đình

Quyển 3 - Chương 82: Trên đỉnh thần tiêu ngọc thanh




Dịch giả: Mink

Trong mưa gió đầy trời, vài người vẫn có thể tiếp tục tiến lên.

Mưa gió này đã không còn giống những lời như trong Hô Phong Hoán Vũ quyết miêu tả. Nếu như có ai đó so sánh mưa gió của năm xưa đã suýt nữa thổi cho Nam Lạc hình thần câu diệt với hiện nay thì sẽ phát hiện ra sự khác biệt.

“Hô Phong Hoán Vũ” quyết trước kia là thần thông bản mệnh của Vu tộc, được mọi người gọi là đạo pháp tiên thiên, còn bây giờ pháp thuật này lại ẩn chứa đạo tâm của Trần Cảnh. Trước kia uy lực của mưa gió có thể thổi tan hồn phách, bây giờ lại còn dung nhập cả kiếm ý của Trần Cảnh vào trong đó. Tâm ý trong những năm gần đây của hắn hòa cùng mưa gió đầy trời, tràn ra khắp nơi, chỗ nào cũng có, từ hư vô xuất hiện, xâm nhập vào linh hồn, thổi vào tận nơi sâu nhất của tâm linh.

Ở trong mưa gió, bọn họ lập tức cảm thấy pháp lực của mình trở nên mờ mịt, xám xịt, không thể vận chuyển linh hoạt được.

Tâm tình của Vô Vưu đang càng lúc càng bình thản, nhưng khi mưa gió cuốn đến thân thể thì lập tức cuộn trào lên. Quần áo trên người y bị gió mưa thổi cuốn lập tức bay toán loạn, rồi tan rã trong màn mưa gió. Ngay khi thuật Kim Quang bị phá, đạo bào trên người trong nháy mắt tan biến, thân thể của y lập tức biến thành một con chim ưng, đỉnh đầu có lông vàng, cánh như sắt đen, ánh mắt bắn ra ánh sáng.

Cửu Chuyển huyền công là huyền pháp của Đạo Môn. Công pháp này có chín loại biến hóa, thân thể thành thánh, trở nên bất diệt. Đây được xem là pháp môn mà Đạo tổ sáng tạo ra sau khi nhìn thấy thuật luyện thể của Vu tộc và thuật biến hóa huyền bí của Yêu tộc. Điểm đặc biệt nhất của nó là sự biến hóa.

Mỗi một loại biến hóa đều là một loại thần thông, cũng là thần thông bản mệnh của loại thú đó, có năng lực khó lường. Thế gian vạn vật tương sinh tương khắc, mỗi một loại pháp thuật tất nhiên sẽ có một loại khác khắc chế. Mỗi một biến của Cửu Chuyển huyền công đều bày ra thần thông hiếm có trên thế gian. Hơn nữa pháp môn này không chỉ có như vậy.

Cửu Chuyển huyền công còn là pháp môn luyện thể cực kì mạnh mẽ, có thể khiến nguyên thần hợp nhất với thân thể, thân thể hợp nhất linh hồn. Cho nên Vô Vưu không hề sợ gió Tín thổi linh hồn. Dù cho nước Nhược quấn lấy thân thể, tấn công như roi quất vào người cũng không thể làm gì được y trong thời gian ngắn.

Thế nhưng Hô Phong Hoán Vũ của Trần Cảnh đã không còn là pháp thuật thuần túy của ngày xưa nữa.

Vô Vưu chỉ cảm thấy có một tòa thần tượng trấn áp chính mình. Y đã từng bị Trần Cảnh trấn áp nên đương nhiên hiểu rất rõ đây là thần thông pháp thuật của Trần Cảnh dung nhập vào trong mưa gió. Bởi thân thể và linh hồn hợp nhất, y không cần tán thần niệm ra ngoài thăm dò thiên địa, chỉ cần nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được phủ Thần Tiêu Ngọc Thanh ở trên chín tầng trời. Nhưng mà mưa gió kia lại như tơ kiếm chui qua hàng tỉ lỗ chân lông trên người y, rồi xâm nhập vào bên trong.

Mấy năm nay, Vô Vưu chuyên tâm tu luyện Cửu Chuyển huyền công, đạt được tiến bộ rất lớn. Y vẫn luôn nghĩ rằng bây giờ mình đã có thể ganh đua hơn kém với Trần Cảnh. Thậm chí y còn tin tưởng đại đế cũng không thể đánh chết mình.

Nhưng bây giờ, mưa gió này khiến y nhận ra chênh lệch giữa hai người vốn chỉ kém một tia lại không hề được rút ngắn lại, mà vẫn giống như thế. Y vẫn cảm thấy mình chỉ cần tiến thêm một bước là có thể ganh đua cùng Trần Cảnh, nhưng một bước này lại rất khó vượt lên được.

Pháp lực trong cơ thể y vận chuyển đã có chút khó khăn, như là có rất nhiều bùn đất pha tạp vào dòng nước đang chảy siết, khiến khắp nơi đều trở nên trắc trở. Tâm cảnh của y trở nên khẽ mông lung, thậm chí còn hoảng hốt.

Lập tức thân thể của y biến hóa từ hình người thành chim ưng. Hai cánh đập liên tục, theo chiều gió bay lên. Trên cánh dần dần xuất hiện lông màu vàng rồi biến thành kim sí đại bàng. Ngay sau khi biến đổi, cảm giác không khỏe kia lập tức biến mất như y đã đổi thành thân thể khác. Tuy kim sí đại bàng bay rất nhanh, đến mức mỗi lần vỗ cánh có thể bay xa chín vạn dặm nhưng cũng không thể xóa đi mưa gió. kim sí đại bàng bay lên trên được trăm dặm thì lại biến thành hạc. Một con hạc màu trắng trông rất thần tuấn, hót lên từng tiếng rồi lao thẳng lên không trung. Không bao lâu, con hạc lại hóa thành hổ có hai cánh trên lưng. Nó lập tức tung người nhảy lên liên tục.

Mỗi một lần biến hóa, Vô Vưu lại có thể điều khiển linh lực thông suốt, cảm giác mông lung hoảng hốt cũng biến mất nhưng chỉ được một lúc thì lại trở lại. Chính vì thế y phải biến hóa liên tục.

Trên mặt đất, chưởng môn Lao sơn Thanh Hư ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời tối đen không thể thấy điều gì. Trong thành Phong Nguyệt, ánh sáng vàng vẫn bao phủ khắp nơi, Thiên ma vẫn liên tục huyễn hóa thành các loại nhân vật khác, có quan to, có người buôn bán nhỏ, có người già cơ cực, có đứa bé, có cô gái xinh đẹp. Đủ loại tiếng nói của mọi người đan xen vào nhau tạo thanh một khúc nhạc Thiên ma khúc mê loạn tâm trí.

Dù cho Thanh Hư đứng tại chỗ cũng vẫn cảm thấy tâm hồn dao động. Ông ta nhắm mắt lại vẫn nhìn thấy một thế giới như chân thật do Thiên ma huyễn hóa ra trong đầu mình. Ông ta biết rõ tất cả mọi thứ mình nhìn thấy đều là do Thiên ma biến ảo thành, nên tự mặc niệm Thanh Tâm chú, không nhìn thành Phong Nguyệt nữa. Có điều ông ta vẫn không nhịn được nhìn lên bầu trời rồi đưa tay ra, bắt lấy mưa gió trong không trung, chỉ cảm thấy lòng bàn tay như bị dao cứa vào. Gió kia ở trong lòng bàn tay ông ta hóa thành một vốc nước tỏa sáng óng ánh. Ở trong đó hình như tồn tại một thế giới. Ông ta vội vã nhắm mắt lại, trong lòng không thể phân rõ là ảo giác của Thiên ma chưa bị tiêu trừ hay trong mưa gió cũng ẩn chứa thứ gì khiến người khác bị trầm mê.

Lúc này ông ta đã biết sự lợi hại của Thiên ma, rồi lại nghĩ tới uy danh của Trần Cảnh. Lại nói tiếp, Thanh Hư xuất đạo không muộn hơn Trần Cảnh, nhưng so với hắn thì ông ta lại chỉ tu hành từng bước một. Thế gian vẫn luôn lưu truyền Trần Cảnh có thanh Mê Thiên kiếm, mỗi lần xuất kiếm hồ điệp bay múa khiến người khác trầm mê không biết gì cả, đến tận khi thân chết đầu rơi vẫn đang mỉm cười.

- Ài…

Đột nhiên Thanh Hư cảm thấy bất lực. Ông ta biết rõ chuyện gì đang xảy ra ở phủ Thần Tiêu Ngọc Thanh vào lúc này. Lão biết được nhờ vào bí pháp của đạo môn nhưng cũng thừa hiểu mình lại không thể tới gần phủ Thần Tiêu Ngọc Thanh. Cũng giống như những người bay lên trời nhưng phải vội vàng quay đầu trở lại, trong đó không thiếu người chỉ lóe lên vài cái đã biến mất trong mưa gió.

- Chúng ta trở lại Lao sơn thôi, phong núi trăm năm.

Chưởng môn Lao sơn nói. Bên cạnh ông ta, Phù Vân Tử đang một lòng thủ vững bản tâm, căn bản không đủ sức phản kháng trước Thiên ma. Lần này bọn họ phải cố bảo vệ tính mạng trong đại kiếp trước mắt, có điều cũng coi như bọn họ đánh mất một lần đại cơ duyên đắc đạo.

Một đại ấn lớn với phong cách cổ xưa, khí tức hùng hồn vượt qua mưa gió bay ngược lên từ dưới mặt đất. Từ đầu đến đuôi đại ấn đều mang phong cách cổ xưa hùng h g ồn cùnkhí tức uy năng từ trên cao đè xuống. Chẳng qua là khi bay được đến giữa không trung thì người ta cảm thấy không còn sự bá đạo, theo gió vượt sóng như lúc đầu nữa mà như một con thuyền nhỏ đang phiêu dạt giữa biển rộng mênh mông. Nó liên tục xuyên qua hư không để tiến lên phía trước, thoắt ẩn thoắt hiện nhưng vẫn không thể nhanh chóng để tới phủ Thần Tiêu Ngọc Thanh, lại càng không thể nào đến gần người đang đứng ở trên đỉnh nơi đó. Mưa gió rả rích, Trần Cảnh vẫn đứng nguyên tại chỗ, tóc hắn tung bay, quần áo phiêu dật.

So với trước đây, thân thể của Trần Cảnh đã nhiều hơn một tia linh động, có sức sống hơn, không còn khiến người khác cảm thấy đông cứng như tượng đá nữa. Hắn càng ngày càng giống một con người.

Lúc này hắn cảm thấy mình đang đứng trên đỉnh của thiên địa này. Chỉ há mồm quát nhẹ là có gió, phất tay là có mưa. Mưa gió quét qua thiên địa khiến cho tiên thần giãy dụa như thiêu thân.

Trong Đạo môn, không ít người có tu vi cao thâm nhưng bây giờ cũng phải liêu xiêu trong mưa gió. Còn có một vài người chỉ dám đứng trên mặt đất ngẩng đầu nhìn trời, tự nhận chính mình không thể nào phá vỡ mưa gió để đi lên chín tầng trời nên, nên cũng không dám xuất hiện.

Đột nhiên, ngay lúc này, trên chín tầng trời có một tòa thành không chân thực, như trong cõi mộng xuất hiện. Trên đầu tường thành, một cô gái đứng đó, rồi đột nhiên kêu lên một tiếng gọi Mộc Chân bên dưới mặt đất. Hình như nàng ta gọi tên Mộc Chân, nhưng lời nói mộng ảo, không chân thực nên đến cả Trần Cảnh cũng không thể nghe rõ. Tiếng kêu này như là đoạt hồn cướp phách khiến Mộc Chân khi nghe được, lập tức sắc mặt tái nhợt. Pháp thân màu vàng kim cũng trở nên rạn nứt, khí đen từ bên trong tràn ra.

Ngay khi Mộc Chân sắp tan vỡ, đột nhiên có người hét lớn:

- Sư huynh.

Hai chữ “Sư huynh” như sấm sét nổ vang đánh thức Mộc Chân. Vô tận Thiên ma cũng vì thế mà tan thành mây khói. Mộc Chân giống như người vừa mới tỉnh sau giấc mộng. Y chỉ nhìn thấy một người hòa thượng đứng ở bên ngoài cửa thành Phong Nguyệt, mặc áo cà sa màu đỏ, trông rất trẻ tuổi. Tướng mạo người này ôn hòa, ánh mắt ẩn chứa vô tận trí tuệ. Người này cầm một cây tích trượng có chín cái vòng, trên cổ đeo phật châu màu đen do gỗ đàn tạo thành, trên bề mặt có khắc linh văn màu vàng.

- Sư huynh, theo đệ về Độ Trần tự đi.

Hòa thượng nói.

Mộc Chân chắp tay trước ngực, ngẩng đầu nhìn về phía Linh sơn trên bầu trời một lúc rồi đột nhiên nói:

- Hóa ra tất cả đều là ảo ảnh trong mơ.

Sau đó y lập tức đi theo hòa thượng kia. Mới đi được vài bước, lại có Thiên ma xuất hiện ở trên đỉnh đầu của bọn họ nhưng không thể nào xâm nhập thể xác và tinh thần của cả hai.

Trần Cảnh nhìn thấy hết mọi thứ. Hắn hiểu rằng Thiên ma đã khiến Mộc Chân đắm chìm trong mộng, thế nhưng đạo quả trong tâm linh y nở hoa, nhờ thế Mộc Chân bị phong ấn trong cơ thể mới trốn thoát được. Ma chủ Cố Minh Vi lại nhân cơ hội tâm linh y bất ổn, hồn phách không ngưng bèn hét lên một tiếng câu hồn đoạt phách, thiếu chút nữa đã giết chết được Mộc Chân. Nhưng hòa thượng trẻ tuổi kia lại xuất hiện ngay lúc then chốt, gọi một tiếng “Sư huynh” bằng chân ngôn Phật gia, bảo vệ hồn phách sắp tán loạn của Mộc Chân. Đồng thời khiến ý thức của Mộc Chân thật sự thức tỉnh trở lại, kế đó theo hòa thượng kia rời đi.

Trần Cảnh ngẩng đầu, nhìn về phương Tây. Ở đó, một đám mây đen đột nhiên xuất hiện, lại có một đoàn ánh sáng vàng dâng lên. Không ngờ Ma chủ đã đi Linh sơn. Trần Cảnh cũng không đi nơi ấy, mà giơ tay điểm giữa hư không tạo một lối đi. Bên trong đen kịt, âm linh khí tản ra chứng tỏ phía bên kia là cõi Âm.

Trần Cảnh bước vào bên trong rồi biến mất.

Nơi đây, Hư Linh đang chiến đấu với một người. Ngay khi hắn rời đi thì trận chiến bên trong phủ Thần Tiêu Ngọc Thanh cũng kết thúc.

Hắn vừa đến cõi âm, gió lạnh đã thổi ào tới.

Đột nhiên Trần Cảnh vung tay. Hồng đại hiệp từ trong hư không nhảy ra, kêu lên:

- Hà bá gia, lão tôm con đã luyện hóa xong cương sát trong cơ thể rồi.

Trần Cảnh im lặng, nhấc tay điểm lên trán nó và truyền vào đấy một đạo linh quang rồi nói:

- Đây là Đạp Phong Giá Vũ quyết. Đi thôi. Lúc này đi ra ngoài chính là cơ duyên của ngươi. Có thể ngộ được chút gì trong thời điểm thiên địa hình thành trật tự này phải xem vận mệnh của ngươi rồi.