Dịch giả: †Ares†
Triệu Phụ chưa từng rời khỏi thành Phong Nguyệt, ngay cả hòa thượng cũng chỉ thấy qua một lần, sao có thể biết Phật tổ và Linh Sơn. Cho nên nó trả lời rất trực tiếp, nói là không biết, chưa từng nghe qua. Hòa thượng cũng không bất ngờ, nói:
- Phật pháp vô biên, lại vẫn cứ có nơi chưa soi sáng đến, nên mới cần đến chúng ta đi dẫn đường. Thí chủ không biết không sao cả, bần tăng sẽ vì thí chủ giảng giải diệu dụng của thế giới cực lạc Linh Sơn.
Triệu Phụ cao hứng nói:
- Tốt, ta thích nhất là nghe chuyện thần tiên.
Hòa thượng tìm một chỗ ngồi xuống, nói về chuyện Phật tổ xuất sinh đến tịch diệt, nói những việc Phật tổ làm khi còn sống, lại kể những điều tốt đẹp về Linh Sơn và thế giới cực lạc. Chờ khi Triệu Phụ đột nhiên tỉnh lại thì phát hiện trời đã tối rồi.
Ngẩng đầu nhìn trời, đã có một vầng trăng lưỡi liềm treo ở phía chân trời, rõ ràng đã đến nửa đêm về sáng. Triệu Phụ vội vàng đứng dậy, nói:
- Đã trễ thế này rồi sao, ta cần phải trở về.
Nói xong, Triệu Phụ vội vàng đi. Hòa thượng chỉ đứng lên, nhìn Triệu Phụ đi vội vã trong bóng tối, khẽ cau mày. Triệu Phụ là người đầu tiên nghe ông ta nói lâu như vậy mà còn không quy y. Trong quá trình giảng giải, ông ta cảm thấy Triệu Phụ nhất định sẽ quy y Phật tổ, thế nhưng sau cùng lại vẫn cứ rời đi nhanh như vậy. Mà rõ ràng trong quá trình giảng giải kia, ông ta thấy được trên thân Triệu Phụ có tín ngưỡng nhàn nhạt dung hòa về phía mình.
"Lẽ nào trên người hắn có tín ngưỡng?" Hòa thượng thầm nghĩ: "Thế nhưng lại không phát hiện trên thân hắn có hào quang tín ngưỡng, không giống Triệu Dũng kia đã thờ phụng Thiên ma."
Triệu Phụ rất quen thuộc nơi này, nên dù trong đêm đi vẫn rất nhanh. Nơi nó ở lại tự nhiên không phải nhà chính của Triệu gia mà là trong một gian nhà bên. Nếu cha mẹ nó còn sống, tự nhiên sẽ không để nó ở lại đây. Thế nhưng cha mẹ nó đã qua đời từ mười năm trước.
Nó trở lại trong phòng, không ăn gì mà nằm lên giường, chui vào trong chăn, trong đầu lại hiện lên những cảnh tượng mà hòa thượng kia đã nói, rồi ngủ lúc nào không biết. Nhưng nó cảm thấy mới ngủ một hồi thì cửa đã bị đập vang. Nó đứng dậy, trời cũng đã sáng rồi.
- Thất thiếu gia, đạo sĩ Phù Vân quan sắp làm phép rồi. Lão thái gia nói mọi người trong nhà đều phải có mặt. Thiếu gia nhanh tắm rửa đi, đạo sĩ đã về đến cửa vào rồi.
Triệu Phụ cảm thấy cả người mệt mỏi, cho dù rất muốn lên giường ngủ tiếp, nhưng vẫn nói:
- Ta lập tức tới đây.
Khi nó đi qua, trước từ đường Triệu gia đã đứng rất nhiều người. Lão thái gia ở đây, đa số người trong Triệu gia cũng vậy. Nó đến không làm ai chú ý, cho dù có người thấy được thì cũng không ai để tâm.
Nó tìm trong đám người thấy được Triệu Dũng. Triệu Dũng cũng đang một mình đứng một góc. Không biết có phải vì tâm lý, mà Triệu Phụ lại cảm thấy Triệu Dũng đang cười nhạt. Triệu Phụ đi tới cạnh Triệu Dũng, Triệu Dũng lại căn bản không phát hiện gần mình có thêm một người, vẫn chỉ nhìn đạo sĩ kia đang vẽ lên mặt đất ở bãi đất trống trước từ đường.
Đạo sĩ chính là quán chủ Phù Vân quan, đạo hào Phù Vân Tử. Trên người ông ta mặc đạo bào màu vàng sậm, có in đồ án bát quái. Đầu ông ta đội một cái mũ đạo sĩ màu xanh da trời, cũng in đồ án, nhưng Triệu Phụ không rõ là gì. Nó chỉ cảm thấy nhìn vào thì có một loại cảm giác nghiêm trang không thể xâm phạm.
Phù Vân Tử vẽ một vòng tròn thật to lên mặt đất, như là thái cực, lại như là bát quái.
Vốn trời đang có gió khiến quần áo Triệu Phụ cũng bị thổi lay động, thế nhưng bên trong vòng tròn mà Phù Vân Tử vẽ nên lại không hề thấy có hạt bụi nào bay lên, đầu tóc và đạo bào ông ta cũng không có vẻ gì là có gió thổi tới.
Triệu Phụ nghiêng đầu nhìn Triệu Dũng, chỉ thấy sắc mặt của Triệu Dũng càng lúc càng khó coi, trên mặt như có một tầng khí đen, có điều không ai chú ý tới.
Lúc này, Phù Vân Tử đạo trưởng lớn tiếng niệm chú, một vầng sáng xanh hiện lên từ trên mặt đất, trong ánh sáng xanh như có những chữ màu vàng chớp động. Trong vùng sáng đó, Triệu Phụ thấy thân hình Phù Vân Tử ẩn hiện, bước những bước kỳ quái, kiếm gỗ trong tay chỉ loạn.
Lại trong chốc lát, một cánh cửa hình thành từ ánh sáng xanh hiện ra. Lão thái thái bảo mọi người đi qua cánh cửa kia. Từng người một xuyên qua, lúc đến phiên Triệu Dũng thì Triệu Phụ lại thấy được nét cười nhạt từ trên mặt gã. Mà người khác lại căn bản không nhìn thấy.
Chỉ thấy Triệu Dũng vừa đi qua, cánh cửa từ ánh sáng xanh lập tức đen xì như mực.
Triệu Phụ kinh hô một tiếng, rồi vội vàng bịt miệng. Lại nghe Phù Vân Tử hét lớn một tiếng:
- Tà ma, dám phá hỏng pháp sự của ta.
Trong ánh sáng xanh, Phù Vân Tử đâm thẳng một kiếm tới trước ngực Triệu Dũng.
Triệu Dũng ngửa mặt lên trời rồi ngã xuống. Mà cánh cửa kia thì như tan ra, hào quang đen như mực trong nháy mắt nhấn chìm lấy toàn bộ những người trước từ đường. Triệu Phụ nhìn thấy trên mặt mỗi người đều như bị bôi mực lỏng lên.
Triệu Phụ sợ hãi, lại không biết nói thế nào.
Mà hình như những người bị nhiễm mực đen kia không biết gì cả, chỉ có Phù Vân Tử đứng đó nhìn bốn phía, mặt cảnh giác xen lẫn kinh sợ. Triệu Phụ chắn chắn ông ta nhất định cũng nhìn thấy.
- Chân nhân, thế nào rồi, Triệu Dũng...
- Tà vật, chính là hắn mang tới tật bệnh.
Phù Vân Tử nói.
- Nó, nó lại...
Lão thái gia run giọng nói, đột nhiên nghĩ đến những người bị bệnh đều là những kẻ phát sinh mâu thuẫn với Triệu Dũng mấy ngày gần nhất.
Phù Vân Tử nhìn sắc mặt mọi người, trong lòng kinh hãi. Ông ta chẳng những không trừ khử được ma độc từ trên thân mọi người, hơn nữa ma độc đó còn mượn pháp lực của ông ta phát tán hơn. Điều này làm ông ta nghĩ khu trừ căn bản là không thể làm được rồi. Ma vật thế gian dù có quỷ bí, lại không có loại nào có thủ đoạn như vậy, chỉ duy có Thiên ma ở thành Bá Lăng là có thần thông đó. Ông ta nhìn thanh kiếm gỗ đào mình chuyên dùng để trừ tà tru ma trong tay. Thanh kiếm được làm từ tâm gỗ đào ba trăm năm, được ông ta tế luyện hơn mười năm, giờ thì mũi kiếm cũng đã nhiễm lên uế vật. Ông ta biết, mình không thể khu trừ nó, càng không cách nào khu trừ ma độc trên thân bọn họ.
- Chân nhân, chân nhân...
Triệu lão thái gia khẽ gọi Phù Vân Tử đang còn thất thần.
- Ta cũng không ngờ hắn lại thờ phụng Thiên ma. Ta phải về sư môn một chuyến. Đợi ta trở lại.
Phù Vân Tử nói, sau đó xoay người liền đi, không quản Triệu lão thái gia giữ lại. Ngay lúc ra đến cửa, Phù Vân Tử lại đột nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm Triệu Phụ. Trong mắt ông ta, người nơi đây đều nhiễm khí đen trên mặt, nhưng chỉ riêng Triệu Phụ đứng ở một bên này vẫn bình thường như cũ, tuy rằng nhìn có chút gầy yếu do ăn uống không được tốt nhưng cũng không nhiễm ma khí.
Mắt của Phù Vân Tử lóe lên hào quang. Ông ta thấy được quanh người Triệu Phụ có một tầng sáng vàng nhạt.
"Lẽ nào hắn là tín đồ của Linh Sơn?" Ông ta nghĩ vậy, nhưng cũng không để tâm lắm, vừa ra cửa đã biến mất, xuất hiện trên đám mây, đạp mây mà đi, thẳng hướng Lao Sơn.
Ông ta đi không bao lâu, người Triệu gia lại phát hiện không thấy thi thể của Triệu Dũng.
Mọi người hoảng hốt, bọn họ cũng nghe được Phù Vân Tử nói Triệu Dũng thờ phụng Thiên ma gì đó.
- Vậy... vậy làm thế nào cho phải đây...
- Triệu Dũng, hắn...
- Ta sớm đã nhìn ra hắn không phải loại tốt đẹp gì, nhưng không ngờ lại ác độc như vậy.
Triệu Phụ lại xoay người chạy ra. Không ai chú ý đến nó. Mà dù có chú ý, cũng chỉ cảm thấy là nó đang sợ.
Triệu Phụ ra khỏi cửa không lâu thì có một hòa thượng vừa gầy vừa già đi tới.
- Ngã phật từ bi...
- Chư vị thí chủ, nếu gia nhập Linh Sơn ta, nhất định vĩnh hưởng cực lạc, chư ma bất xâm.
Hòa thượng đi từng bước tới, trên thân tỏa ra hào quang vàng mạnh mẽ, khiến người trong Triệu gia đều có cảm giác an tâm.
Hòa thượng càng lúc càng gần, Triệu lão thái gia nghe được tiếng Phạn tụng niệm kia, trong mắt thấy được một thế giới. Trong thế giới kia không có sinh lão bệnh tử, không có khó nhọc nhân gian. Triệu lão thái gia vô cùng cao hứng, lại như mê muội. Sau đó, ông ta đã không thể nghe được tiếng hòa thượng gầm lên giận dữ nữa.
Người của Triệu gia trên mặt đều có khí đen, tất cả ngã hết xuống. Người vừa chạm đất đã cấp tốc đen lại, hóa thành thây khô, rồi lại có một luồng khí đen từ đó bay lên hòa cùng khí đen từ các thi thể khác, hình thành một vùng mây đen.
Hòa thượng hét lớn một tiếng, đôi bàn tay chắp trước ngực rồi đẩy ra, ánh sáng vàng từ trong đó tràn ra theo, giống như là ánh sáng tràn từ cửa sổ mở toang.
Mây đen lui về phía sau, lại ngưng kết thành một cái đầu màu đen. Cái miệng trên đầu đó khép mở, phát ra tiếng nói:
- Hòa thượng Linh Sơn, lại dám xen vào chuyện của thành Thiên Ma chúng ta, thật to gan.
- Linh Sơn cực lạc, bất kể là người, là yêu, là ma, đều có thể độ. Ngã phật từ bi...
Hòa thượng dứt lời, đưa tay quăng ra một chuỗi Phật châu. Trên Phật châu mông lung ánh vàng, trong ánh vàng lại hiện ra những dòng chữ Phạn.
Phật châu kia bao lấy cái đầu do khí đen ngưng kết, lại nghe Thiên Ma kia cười to:
- Ha ha, lực lượng của Linh Sơn...
Trong tiếng cười, Phật châu bị Thiên Ma kia nuốt xuống. Hòa thượng kinh hãi, phẫn nộ quát:
- Thiên ma nho nhỏ cũng dám thăm dò Phật lực Linh Sơn ta.
Chỉ thấy từ miệng Thiên ma kia có một luồng sáng vàng càng lúc càng rực rỡ, mơ hồ có thể thấy được giữa ánh sáng có từng pho tượng phật, san sát trang nghiêm. Nhưng Thiên ma kia lại hướng lên chín tầng trời hô:
- Ngã ma tự tại.
Trên trời như có một tòa ma thành ẩn hiện, theo đó ánh vàng kia liền bị Thiên ma một ngụm nuốt hết.
Hòa thượng phun ra một ngụm máu vàng. Máu vàng hóa thành một chữ "Cấm" màu vàng ấn lên Thiên ma kia. Thiên ma lại một ngụm cắn lấy. Đồng thời, trong nháy mắt ập xuống hòa thượng kia, một ngụm nuốt vào. Hòa thượng trốn không kịp, chỉ kêu thảm một tiếng, thân thể trong phút chốc đã bị hút khô, lại có một luồng sáng vàng chạy trốn.
Luồng sáng xoay quanh trong thành Phong Nguyệt, sau đó bay thẳng về phía Tây, thấy được Triệu Phụ chạy ở rất xa bèn bay thẳng tới mi tâm nó.
Triệu Phụ run lên, trên trán có thêm một điểm vàng, đột nhiên đổi hướng, ra khỏi cửa thành phía Nam, chạy thẳng đến một ngôi chùa nhỏ cách đó ba mươi dặm. Chùa kia tên là chùa "Vô Biên", vô biên trong "Phật pháp vô biên". Triệu Phụ vừa vào trong chùa, liền quỳ gối trước tượng phật cao nhất, không động đậy, trong miệng niệm kinh văn. Đột nhiên, sau một hồi, tượng phật bằng đất kia như sống lại, mắt chớp tỏa ra hào quang. Hào quang lại mở rộng, từ đỉnh đầu tượng phật hóa thành một vùng ánh sáng vàng. Trong vùng sáng xuất hiện cảnh tượng Đại Hùng bảo điện trên Linh Sơn.