Dịch giả: Mink
Khi Trần Cảnh đi vào bên trong cung Câu Trần, chỉ nhìn thấy Diệp Thanh Tuyết đang đứng ở đây, nhưng không thấy Câu Trần đại đế.
Diệp Thanh Tuyết đứng yên, lẳng lặng nhìn vào vương tọa. Trần Cảnh không biết Câu Trần đại đế cảm giác được gì mà lại không ở đây nữa. Phải biết rằng bọn họ hạ sát Tử Vi đại đế trong nháy mắt rồi chạy tới đây, nếu ông ta vẫn còn ở lại đây thì chắc chắn sẽ không thể thoát được. Bây giờ không ai biết tung tích của ông ta nữa.
Đột nhiên Diệp Thanh Tuyết vung tay lên. Hư không biến ảo, xuất hiện hình ảnh một ông lão mặc áo xanh đứng dậy, bước về phía cửa cung điện. Sau mỗi bước đi lại xuất hiện luồng ánh kiếm lóe lên phía sau. Trần Cảnh nhìn thấy cảnh này liền nhíu mày, chăm chú nhìn kĩ.
- Đây là Câu Trần đại đế?
Trần Cảnh hỏi.
- Chính xác.
Trần Cảnh chỉ thuận miệng hỏi, nhưng không ngờ Diệp Thanh Tuyết lại trả lời.
- Âm Dương quán chủ thực sự bất phàm. Đó chính là tâm kiếm của Âm Dương quan sao.
Trần Cảnh nói.
Diệp Thanh Tuyết nhìn Âm Dương quán chủ cứ đi một bước lại xuất hiện một kiếm, nói:
- Tâm kiếm là bí thuật bất truyền của Âm Dương quan, thần bí, khó lường và là đạo điển tu hành có thể sánh ngang với kinh Hoàng Đình trên thế gian.
Trần Cảnh nghĩ tới ba trang kinh Hoàng Đình, hỏi:
- Kinh Hoàng Đình và tâm kiếm của Âm Dương quan đều không hiện thế. Vậy từ đâu mà đến?
- Kinh Hoàng Đình là do Thông Huyền đạo tổ tại cung Thái Cực luyện thành. Mỗi một trang đều ẩn chứa đạo ý của Đạo tổ, chỉ cần thường xuyên niệm nó cũng có thể sinh ra rất nhiều điều kì diệu trong tâm của mình. Tâm kiếm là bí điển tu hành do Nam Lạc - người sáng lập Âm Dương quan lưu lại. Tu luyện pháp môn tu hành trong đó đến mức cao thâm thì chỉ cần tâm tưởng thần thông sẽ thành.
Diệp Thanh Tuyết nói.
Giống như có ánh sáng lóe lên trong mắt Trần Cảnh, hắn bèn hỏi hỏi:
- Sư tỷ biết những điều này từ đâu?
Diệp Thanh Tuyết quay đầu lại, nhìn hắn, nói:
- Trời đất này nói cho ta.
Trần Cảnh hỏi vậy là muốn thăm dò nội tình của nàng. Hắn biết rằng nàng sẽ giấu diếm nhưng không ngờ lại nhận được câu trả lời như thế. Vừa nãy, Diệp Thanh Tuyết liếc mắt nhìn hắn. Tuy ánh mắt không sắc bén nhưng lại có thể nhìn thấu mọi ý đồ trong lòng hắn. Đặc biệt chiếc mặt nạ kia còn khiến Trần Cảnh cảm thấy như nó đã ngăn cách mọi cảm xúc của sư tỷ lại.
Hình như quán chủ Âm Dương quan cũng không có quan hệ gì với lão kiếm khách. Điều này khiến Trần Cảnh thầm thở phào nhẹ nhõm. Trước kia, khi hắn nhìn thấy lão kiếm khách ở Thiên đình, sau đó lại không tìm thấy tung tích khiến hắn không thể biết được mục đích của lão. Chỉ là Trần Cảnh tin chắc là mình không hề hoa mắt nhìn nhầm được.
Diệp Thanh Tuyết cũng không đi giết những Đại đế khác. Bọn họ có thể giết chết Tử Vi đại đế đã là một việc khó mà tưởng tượng rồi. Nếu không phải Tử Vi đại đế nhất thời vô ý, định dùng bí pháp đánh lén Trần Cảnh lại bị Diệp Thanh Tuyết đánh lén lại thì không dễ gì mà bọn họ giết chết ông ta được cả.
Đẩy được Câu Trần đại đế bỏ đi đã là một chuyện rất tốt với Diệp Thanh Tuyết. Hiện tại, nàng cần phải tế luyện cung Tử Vi và cung Câu Trần ngay lập tức.
Thiên đình phân ra sáu điện này cũng chính là bộ phận của trận đồ Chu Thiên Tinh Đấu. Nếu như Chu Thiên Tinh Đấu là một tấm lưới lớn bao phủ cả trời đất thì Thiên đình chính là trung tâm của tấm lưới này. Thiên đình lại chia làm sáu điện, mỗi điện đều là một bộ phận tinh đồ sau khi đã tách ra, cũng có nghĩa là Chu Thiên Tinh Đấu trận đồ này có sáu phần.
Tinh Đấu trận đồ tồn tại ở trong thiên địa là do Thượng đế yêu tộc Đế Tuấn tạo ra, sau đó được Hạo Thiên hoàn thiện và bổ nhiệm một loạt thần vị từ nhất phẩm đến cửu phẩm. Bây giờ mọi thứ đã phân tán, thậm chí còn biến mất. Đối với sáu vị đại đế, bia thần trên người Trần Cảnh chính là một phần bị tách ra từ trận đồ.
Diệp Thanh Tuyết ngồi ở trong cung Câu Trần, đang tế luyện nơi này. Ngay khi Câu Trần đại đế bỏ đi, ông ta đã chém ra ba mươi sáu kiếm, đại biểu cho liên kết với ba mươi sáu tinh bia.
Trần Cảnh không bỏ đi mà vẫn đứng ở bên trong cung Câu Trần. Ngay khi Tử Vi đại đế chết, tinh đồ của cung Tử Vi đã bị Diệp Thanh Tuyết đoạt lấy. Mà cung Câu Trần này nàng phải tế luyện mới chiếm được tinh đồ.
Hắn đang hộ pháp cho Diệp Thanh Tuyết, chợt nghe thấy có người ở nhân gian đang khẩn cầu thiên thần phủ xuống. Chỉ khác là người này cầu khẩn rất khác với mọi người. Tiếng nói của người này không chỉ chói tai mà nội dung lời cầu khẩn cũng khiến Trần Cảnh kinh ngạc.
- Chư thiên thần linh ơi, nếu như các người nghe được lời cầu khẩn của ta, xin hãy phủ xuống một trận tai nạn giết sạch toàn bộ người thân và bạn bè của ta đi.
Trần Cảnh chưa từng nghe thấy lời khẩn cầu nào có nội dung như thế này. Hắn còn cảm thấy sự hận thù sâu đậm ẩn chứa bên trong lời cầu khẩn đó. Nếu không có sự hận thù mãnh liệt như vậy thì lời khẩn cầu này cũng không thể xuyên qua hư không mờ mịt tới tai hắn được.
Tuy hắn nghe thấy nhưng lại không muốn để ý đến người này. Lúc này hắn lại nghe thấy một tiếng nói phản hồi từ hư không:
- Vì sao nhất định phải cầu thần linh chứ? Bọn họ sẽ chỉ nhìn ngươi chịu cực khổ, còn ta có thể giúp ngươi.
Trần Cảnh nhận ra đây là giọng nói của Cố Minh Vi, điều này khiến hắn cảm thấy cực kì bất ngờ. Câu nói tiếp theo hắn không nghe thấy nhưng trong lòng lại cảm ứng. Một người khác đang cầu nguyện thành khẩn.
- Ta hy vọng ca ca có thể bỏ qua thù hận, có thể nhanh khỏe lại, không tiếp tục oán giận và mãi sống hạnh phúc.
Tiếng nói của người này rất nhỏ yếu. Dù cho là âm lượng hay ý chí của người này đều có vẻ rất nhỏ yếu nhưng vẫn có thể chạm tới ý nguyện to lớn của Trần Cảnh. Điều này chứng tỏ tâm linh của y rất thuần khiết. Nếu cảm ứng được chí nguyện to lớn mà Trần Cảnh phát ra, thì người cầu khẩn phải có tâm nguyện mãnh liệt, còn cần có một tâm linh thuần khiết.
Ánh mắt Trần Cảnh nhìn về phía giọng nói xa xôi nơi nhân gian truyền qua hư vô đến chỗ hắn, nơi đó đang bị đủ loại khí tức có màu sắc khác nhau che kín. Đó chính là dục vọng của mọi người ở nhân gian.
Ở trong một căn phòng nhỏ, một đứa bé trai gầy yếu đang thấp giọng cầu khẩn, chính là chủ nhân của đoạn lời Trần Cảnh vừa nghe. Căn phòng rất tối, chỉ có một cánh cửa sổ nhỏ, nhìn giống như chuyên sử dụng để những ai phạm lỗi đến để xám hối, hay còn có thể gọi là phòng tạm giam.
Bóng tối có thể khiến con người càng thêm hòa hợp với trời đất, cũng khiến tâm linh càng thêm nhạy cảm.
Chỉ một tích tắc, Trần Cảnh đã biết nó là ai. Tâm linh của nó không hề giấu kín mà mở rộng cửa với hư vô, với thần linh trong thiên địa.
Đứa bé trai tên là Triệu Phụ, tự Tuyên Thống. Năm nay nó vừa đến tuổi mười tám, nhưng thân thể gầy yếu nên có vẻ giống đứa bé mười bốn, mười lăm tuổi. Vẻ ngoài không anh tuấn, thậm chí có thể gọi là xấu xí nhưng nó lại có một tấm lòng lương thiện.
Nhà của nó là đại gia tộc thế gia ở trong thành Phong Nguyệt. Khiến Trần Cảnh ngoài ý, chính là hắn còn nhìn thấy được hình ảnh ca ca nó khi nhìn vào tâm linh của Triệu Phụ. Đó là một người thanh niên cao to, anh tuấn, tên là Triệu Dũng, tự Phách Tiên, là anh trai cùng cha khác mẹ với nó. Trần Cảnh chỉ biết Triệu Dũng đối xử rất tốt với Triệu Phụ nhưng lại không thấy bất kì việc gì khác trong tâm linh của nó. Điều này có thể là trong lòng nó chỉ có một mình Triệu Dũng mà không có người nào khác, hoặc Trần Cảnh chưa đạt đủ điều kiện để nhìn thấy những việc khác.
Triệu Phụ đứng dậy, rời khỏi gian phòng tối kia. Nó rẽ trái, ngoặt phải một lúc rồi đi vào một dãy nhà to lớn. Dọc theo đường đi, nó gặp gỡ rất nhiều hạ nhân, nô bộc. Tất cả đều hành lễ nhưng nó vẫn chầm chậm đi đến một gian phòng rất lớn. Tại đây, đang có một thanh niên quỳ trên mặt đất, một ông lão uy nghiêm đang tức giận mắng chửi ở trước mặt gã. Bốn phía xung quanh có người già, người trẻ đều đang ngồi, nhưng lại có thái độ khác biệt. Có người yên lặng, người vui vẻ, người lại lắc đầu than thở, có người tức giận.
Triệu Phụ kêu lên:
- Đại gia gia.
Rồi nó chạy đến quỳ xuống dưới chân ông lão.
- Đại gia gia, người bỏ qua cho Dũng ca lần này đi! Hãy tha cho huynh ấy!
Triệu Phụ cầu xin.
- Ngươi tới đây làm gì? Còn không mau quay về.
Một người trung niên ở bên cạnh tức giận, quát lên. Đó là nhị thúc của nó.
Đại gia gia trong lời của Triệu Phụ là Triệu Xuyến, người quản lý của Triệu gia.
Triệu Phụ liên tục dập đầu, van xin:
- Đại gia gia, tha cho Dũng ca lần này đi! Đại gia gia, tha cho Dũng ca lần này đi!
- Lui ra.
Triệu Xuyến quát khẽ. Tuy tiếng quát không to nhưng vẫn ẩn chứa đầy tức giận.
Triệu Phụ vẫn không lùi, lại dập đầu càng nhanh. Lúc này, hai tên gia đinh đi vào từ ngoài cửa. Mỗi người nắm một tay rồi kéo nó ra ngoài.
Triệu Phụ bị kéo thẳng đến một gian phòng. Một trong hai tên gia đinh nói:
- Thất công tử, ngài ở đây nghỉ ngơi. Buổi trưa sẽ có người đưa cơm và đồ ăn tới. Chờ khi tộc trưởng hết giận sẽ thả công tử ra.
Sau đó, gia đinh xoay người đi ra ngoài, đóng cửa rồi khóa cửa lại. Ánh nắng chiếu vào xuyên qua cửa sổ nhỏ vào bên trong căn phòng, tạo thành những hình hài loang lổ dưới nền đất. Triệu Phụ nhìn cảnh này lại nhớ đến ký ức từng bị phủ bụi trong lòng, khi nó và Triệu Dũng bị nhốt chung với nhau ở nơi này.
Triệu Phụ gầy yếu từ bé, luôn bị các anh em họ bắt nạt. Nó chưa từng làm bất cứ chuyện xấu gì nhưng lại luôn vì một số nguyên nhân vớ vẩn mà phải chịu phạt. Chính vì thế nên nó càng trở nên nhút nhát. Triệu Dũng thì từ nhỏ đã cao lớn hơn bạn bè cùng tuổi, lại rất hay nghịch ngợm, cái gì cũng dám làm nên cũng thường xuyên chịu phạt. Khi bị nhốt cùng với Triệu Phụ, lúc ban đầu gã cũng bắt nạt nó nhưng lâu dần cũng chán nên không làm như thế nữa.
Trong thời gian hai người bị nhốt, đa phần là Triệu Dũng kể lại những việc làm đắc ý của gã, còn Triệu Phụ chỉ biết im lặng lắng nghe.
Khi ánh nắng xuyên dưới nền đất chuyển từ màu trắng sang đỏ, có người đến đây đưa cơm. Triệu Dũng cũng bị hai tên gia đinh kéo đến đây. Lúc này gã đang cực kì thê thảm, trên lưng rất nhiều vết roi, hiển nhiên là vì phải chịu gia pháp.
Căn phòng này rất đơn sơ, có hai cái giường. Triệu Dũng nằm trên giường, ánh mắt của gã tràn đầy sự phẫn nộ và oán giận. Trước khi gia đinh rời đi cũng đã để lại thuốc chữa thương, vì dù sao nếu vết thương trên người gã mà không chữa trị kịp thời thì sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.
- Dũng ca, huynh vẫn ổn chứ? Không bị thương quá nặng chứ?
Triệu Phụ cẩn thận hỏi thăm.
- Ngươi tự nhìn còn không biết hay sao? Ngươi cũng muốn chê cười ta đúng không?
Triệu Dũng nổi giận. Triệu Phụ vội cúi đầu, nói:
- Đệ không dám.
- Hừ. Bọn họ lại dám đánh ta như vậy. Ta đã làm sai cái gì? Việc bọn họ làm được, tại sao ta lại không thể. Chẳng qua ta chỉ chơi đùa với một đứa con gái xứ khác mà thôi, vậy mà lại dùng gia pháp với ta. Đừng tưởng ta không biết những chuyện xấu xa của bọn họ.
Tiếng nói của Triệu Dùng tràn đầy sự oán giận và hận thù.
- Từ nhỏ đến lớn, luôn luôn bắt bẻ ta mà không đi quản bọn họ. Một ngày nào đó bọn họ phải bị báo ứng.
Triệu Dũng oán giận nói.
Ở trong lòng gã vang lên một tiếng nói, ẩn chứa ma lực vô cùng.