Hoàng Đình

Quyển 1 - Chương 123: Duyên sinh duyên diệt




Dịch giả: †Ares†

oOo

- Tiểu Cảnh!

Ngay khi Trần Cảnh xoay người định rời đi, chợt có tiếng người gọi hắn từ cái kiệu lớn tám người khiêng cách đó không xa. Tấm vải mành dày trước cửa kiệu nhìn không mấy lộng lẫy nhưng lại rất có khí thế bị xốc lên, một bà lão tóc trắng như tơ, được một nha hoàn xinh đẹp nâng đỡ bước ra.

Trần Cảnh vừa nhìn, lập tức hô:

- Cố nãi nãi.

Vừa hô, hắn vừa bước vội tới. Một tiếng hô này của hắn có một cảm giác bình thản thong dong, giống như đang nói: "Gió nổi lên rồi, trời mưa rồi."

Trần Cảnh biết Cố nãi nãi này. Cho tới tận bây giờ, Cố nãi nãi ở trong lòng Trần Cảnh luôn là một người hiền hậu. Tuy Trần Cảnh không nói chuyện nhiều với bà lão, nhưng việc này cũng không ảnh hưởng gì tới vị trí của bà lão trong lòng hắn.

Cố nãi nãi tóc bạc trắng, sắc mặt lại hồng hào, đôi mắt rất có thần thái. Bà nhìn Trần Cảnh đã tới gần, ngạc nhiên nói:

- Đúng là cháu, thằng nhóc chưa mọc cả ria mép năm đó đã lớn vậy rồi sao.

Trần Cảnh ngượng ngùng cười cười, tâm đang bình tĩnh lại nổi gợn sóng. Cố nãi nãi cũng cười rộ lên:

- Không có lấy chút thay đổi mà! Năm đó cháu đứng trước cửa phủ nhà họ Vương nói rất khí phách, lời như sắt đá, sao giờ nhìn thấy nãi nãi lại nói không ra lời thế hả!

- Kia đều là lời lúc căm phẫn thôi ạ, giờ được nhìn thấy Cố nãi nãi vẫn khỏe mạnh như xưa nên cháu rất vui, không biết nên nói gì cho phải.

Trần Cảnh nói. Nha hoàn xinh đẹp đứng cạnh Cố nãi nãi thì đang thầm đoán xem Trần Cảnh có lai lịch gì, vì nhìn phong thái của hắn căn bản không giống như một người bình thường.

Nhà họ Cố thuộc tầng lớp giàu có, xem như là số một số hai trong thành này. Trần Cảnh đã từng vào phủ nhà họ Cố, lần này theo Cố nãi nãi tiến vào, nhìn thấy khung cảnh đã mười mấy năm cũng không có bao nhiêu biến hóa, không khỏi có chút bồi hồi. Khắp nơi đều có người hầu kẻ hạ qua lại, gặp mặt là sẽ hành lễ. Cố nãi nãi cũng không để ý tới họ, chỉ trò chuyện cùng Trần Cảnh.

- Tiểu Cảnh à, từ sau khi cháu rời đi năm ấy, trong thành này cũng thay đổi rất nhiều, có thể nói là hưng suy luân phiên, mọi thứ thoảng qua như mây khói vậy. Thế mà bà lão như ta vẫn còn sống, không biết có bao nhiêu người đang thầm mắng nữa!

Cố nãi nãi dắt tay Trần Cảnh, cảm khái nói. Nhưng dù nói vậy, trên mặt bà cũng có vẻ cao hứng.

Trần Cảnh mỉm cười, không nói lời nào.

- Cháu đó, thật sự là một chút cũng không thay đổi, bất kể là diện mạo hay là tính cách.

Cố nãi nãi cười nói. Nha hoàn xinh đẹp cũng đi theo phía sau, chỉ nhìn thấy cái lưng của Trần Cảnh, không thấy được vẻ mặt mỉm cười của hắn, thầm cho rằng người này thật không có lẽ phép, mãi vẫn không nói lời nào.

- Có đôi khi, không phải là không thay đổi, mà là cố ý hoặc vô ý giữ lại một đoạn thời gian trong ký ức của mình, mà người ở trong đoạn thời gian ấy sẽ không thay đổi, bởi vậy nãi nãi mới thấy cháu là cháu năm đó.

Trần Cảnh chậm rãi nói. Lần này Cố nãi nãi không nói gì, Trần Cảnh lại rất muốn nói thêm: "Cháu thay đổi, thay đổi rất nhiều, cháu bây giờ là cháu trong ký ức, không phải cháu ở hiện tại."

Cố nãi nãi nhìn Trần Cảnh, vỗ vỗ lên mu bàn tay của hắn. Một lát sau, bà mới thở dài, nói:

- Hàng xóm năm đó đều không còn ở đây nữa, đã nhiều năm như vậy rồi, cũng chỉ gặp lại cháu và lão kiếm khách.

- Lão kiếm khách?

Trần Cảnh cả kinh, hỏi thất thanh.

- Đúng vậy, ba năm trước, lão kiếm khách ấy đã trở lại một lần.

Cố nãi nãi nói.

Không đợi Trần Cảnh hỏi tiếp, phía trước đột nhiên có người hô:

- Nãi nãi...

Giọng nói rất trong trẻo, ngay sau đó là một cô gái chừng đôi mươi bước nhanh tới, nụ cười sáng rỡ, đồng thời ánh mắt nghi hoặc đánh giá Trần Cảnh. Trong phủ nhà họ Cố, Trần Cảnh chỉ biết mỗi Cố nãi nãi, nếu còn ở năm đó, có lẽ sẽ nhận ra cô gái trước mắt, nhưng nhiều năm như vậy rồi, làm sao có thể nhận ra được.

- Minh Vi, tới đây, đây là Cảnh ca nhi. (Ca nhi: cách gọi thân mật không kể độ tuổi của người gọi, giống như "tiểu ca")

Cố nãi nãi vẫy tay cười nói. Cô gái được kêu là Minh Vi bước nhanh tới bên cạnh Cố nãi nãi, tự nhiên cầm tay bà, mà Trần Cảnh thì thuận thế buông tay ra, lui về phía sau mấy bước, nhường vị trí cho nàng.

Nàng cũng không chào Trần Cảnh, chỉ ôm một tay của Cố nãi nãi như làm nũng, nói:

- Nãi nãi, cháu làm gì có nhiều anh trai như vậy, nãi nãi cứ hay mang những người không thân không thích trở về, tiếp tục như vậy, toàn bộ dân chúng trong thành Bá Lăng đều là thân thích với Cố phủ chúng ta mất.

Cố nãi nãi cười, lại trừng mắt nhìn cô gái một cái, nói:

- Chớ vô lễ, cháu còn từng được Trần Cảnh đại ca bế khi còn bé đấy.

- Nãi nãi...

Cô gái hờn dỗi một tiếng, lại quay ngoắt đầu liếc nhìn Trần Cảnh một cái. Trần Cảnh vẫn nhìn thẳng phía xa, giả bộ như không nghe thấy gì cả.

- Nãi nãi cũng không có nói sai đâu. Tiểu Cảnh, cháu có nhớ lần tránh mưa ở trong đình Trường Minh không?

Cố nãi nãi quay đầu lại hỏi Trần Cảnh. Trần Cảnh lập tức cười nói:

- Từ nhỏ cháu đã nhớ lâu, nên vẫn còn nhớ rõ ạ.

- Vậy cháu có nhớ lúc ấy từng bế một tiểu cô nương gào khóc mãi không thôi không?

Trần Cảnh nhìn thấy cô gái kia đang quay đầu nhìn mình bằng khuôn mặt đỏ bừng, không khỏi sờ sờ cái mũi, nói:

- Chuyện này cháu lại không nhớ lắm, cháu chỉ nhớ có múa một bộ kiếm pháp trên cái bàn đá trong đình tránh mưa, còn có bế hay không thì không nhớ rõ ạ.

- Vậy là đúng rồi, sau khi cháu múa kiếm xong, tiểu nha đầu này mới ngừng khóc, còn đòi cháu bế. Giờ thì lại không thừa nhận thế đấy. Ha ha...

Cố nãi nãi cười lớn, nói.

- Nãi nãi, nãi nãi đừng nói nữa, cho dù có thì cũng là do lúc đó cháu còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện...

Cô gái tên Minh Vi thẹn thùng ngăn lời Cố nãi nãi.

- Được được, nãi nãi không nói nữa.

Dứt lời, bà nói với nha hoàn xinh đẹp phía sau:

- Cát Tường, ngươi đi dặn nhà bếp chuẩn bị một bàn tiệc, nói là để chiêu đãi khách quý.

- Vâng ạ.

Nha hoàn xinh đẹp nhẹ giọng đáp, nhưng trong lòng rất kinh ngạc, không khỏi liếc nhìn Trần Cảnh đứng bên cạnh. Nàng là nha hoàn bên người Cố nãi nãi, đương nhiên rất rõ quy củ trong phủ. Có thể được Cố nãi nãi nói là khách quý, nàng mới chỉ biết có một ông lão kiếm khách ba năm trước từng qua đây.

Cát Tường rời đi, Minh Vi cũng có chút kinh ngạc giống như vậy, quay đầu lại nhìn thoáng qua Trần Cảnh, rồi líu ríu trò chuyện với Cố nãi nãi. Nàng nói đều là một ít chuyện nhỏ, ví dụ như người ở dãy phòng mái Đông thế nào, người trong dãy phòng mái Tây đang làm gì.

Cố nãi nãi chỉ mỉm cười gật đầu, khác hẳn lúc nói chuyện với Trần Cảnh vừa rồi. Lúc nãy là bà nói, Trần Cảnh nghe, bây giờ là cô gái tên Minh Vi nói, bà mỉm cười nghe. Nhưng kiểu lắng nghe này khác với Trần Cảnh, Trần Cảnh là tôn kính, mà Cố nãi nãi là cưng chiều với thiếu nữ.

Trần Cảnh đi sau hai người, tiến vào một tòa điện phủ tên là Thái Hòa đường. Vào tới đây, không ngừng có nha hoàn bưng lên chậu nước ấm và khăn mặt, lại có rất nhiều loại hoa quả điểm tâm nhìn rất ngon mắt. Trần Cảnh đương nhiên là không động tới, thân thể hiện giờ của hắn chẳng qua là con bướm kiếm linh biến ảo thành, làm sao có thể ăn được những thứ này.

Cố nãi nãi và Minh Vi đi vào phòng trong, còn Trần Cảnh chỉ đứng ở hành lang, ngắm nhìn một bức tranh. Bức tranh này được treo ở tấm hoành phi trên xà nhà chính đường. Trần Cảnh cũng không am hiểu về hội họa, nhưng vừa nhìn hắn đã biết đây là một bức tranh quý giá, bất kể là nét vẽ hay ý cảnh trong đó đều làm cho Trần Cảnh cảm thấy kinh ngạc.

Bức tranh này lấy góc độ từ trên không trung để vẽ cảnh núi sông trời đất, mơ hồ có thể nhìn thấy vô số núi non sông ngòi, có điều chúng đều bị bao phủ trong làn sương trắng, xem không rõ lắm, còn bầu trời thì đang là lúc sao sáng mọc đầy. Nhưng không chỉ có thế, từ trên trời sao lại có một dải ngân hà hướng thẳng xuống, làm cho bức tranh vẽ cảnh núi sông đất trời mờ ảo tỏa ra khí thế tràn đầy, mơ hồ còn có cả sát khí.

Trong phòng ngủ của Cố nãi nãi ở Thái Hòa đường, Minh Vi đang nũng nịu hỏi:

- Nãi nãi, hắn có lai lịch gì vậy ạ? Cho dù là trước đây hắn từng bế cháu, thì cũng không cần phải chiêu đãi long trọng đến vậy chứ ạ?

- Nha đầu ngốc, nãi nãi có khi nào làm chuyện sai chứ. Chính cháu lại không nhớ chuyện hơn mười năm trước, có ba nhà ngang hàng với Cố phủ chúng ta xảy ra huyết án rồi.

Minh Vi trừng to đôi mắt, thất thanh nói:

- Chẳng lẽ là hắn làm ạ?

- Chuyện năm đó nếu ta không có đoán sai, hẳn là hắn. Từ hôm đó, hắn cũng không xuất hiện lại, không ngờ rằng còn sống, hơn nữa tướng mạo không già đi chút nào. Nếu nãi nãi đoán không sai, hắn nhất định là người tu hành đấy.

Minh Vi nghe xong nói:

- Minh Ngọc ca cũng là người tu hành mà...

- Nó là nó, cháu là cháu, hôm nay chính là muốn cho cháu và Cảnh ca nhi kết xuống thiện duyên.

Lúc này Trần Cảnh vẫn đang nhìn bức tranh kia, cũng không nghe được Cố nãi nãi và Minh Vi trò chuyện.

Khi Cố nãi nãi và Minh Vi đi ra, bàn tiệc cũng được bày lên, thì Trần Cảnh mới bừng tỉnh lại. Hắn hỏi Cố nãi nãi tranh này là ai vẽ, Cố nãi nãi chỉ nói là đồ cưới từ nhà mẹ đẻ, truyền nữ không truyền nam, cũng không biết là người nào vẽ ra.

Chỉ có ba người dùng cơm, là Trần Cảnh, Cố nãi nãi và Minh Vi, hạ nhân đứng ở phía sau hầu hạ. Trần Cảnh chỉ mỉm cười, không ăn đồ ăn. Cố nãi nãi cũng không mời nhiều, trái lại Minh Vi nói vài câu. Trần Cảnh cười nói:

- Cô thấy ta không ăn, kỳ thực ta đã ăn rồi.

Minh Vi lại bĩu môi nói:

- Lẽ nào huynh có thể ăn mùi hương từ đồ ăn?

Nàng tự nhiên không biết Trần Cảnh thân là thần linh, chỉ cần người khác mời hắn ăn ở trong lòng, là hắn có thể ăn được. Đương nhiên không phải là ăn đồ ăn, mà là nguyện lực vô hình.

Trần Cảnh cười cười, đợi hai người Cố nãi nãi dùng bữa xong, hạ nhân lại thu dọn xong xuôi, mới hỏi:

- Cố nãi nãi nói ba năm trước đây gặp lão kiếm khách?

- Đúng vậy, ba năm trước, ông ta cũng đứng ở chỗ đó như cháu, vừa lúc bị ta gặp phải, sau đó cũng vào trong phủ ăn một bữa cơm mới đi.

Cố nãi nãi cười nói.

- Vậy ông ấy có nói gì không ạ?

Trần Cảnh hỏi.

Cố nãi nãi cười nói:

- Cũng không nói gì nhiều, chỉ hàn huyên chuyện cũ, lại nói tới những chuyện xảy ra từ sau khi ông ấy rời đi. Mà trước lúc đi ông ấy còn để lại một quyển sách cũ, nói là nếu cháu có trở về thì nhờ ta giao nó cho cháu.

Nói xong, bà lấy ra một quyển sách từ trong ngực áo.

Cho dù với tâm tính của Trần Cảnh, giờ phút này cũng không khỏi có chút kích động. Năm đó lão kiếm khách thần bí rời đi, một lần đi kéo dài gần hai mươi năm. Hiện tại đương nhiên hắn biết lão kiếm khách không phải người thường, hắn còn mơ hồ cảm giác rằng những năm mình chu du thiên hạ cùng lão kiếm khách nhất định có chỗ bất thường. Ký ức về những năm ấy tựa hồ in sâu hết cả trong đầu, tuy nhiên hắn không sao nhớ lại tất cả những lời lão kiếm khách đã nói, chỉ khi nào hắn bất chợt ngộ ra một điều gì đó, trong đầu sẽ nhớ đến lời tương tự mà lão kiếm khách từng nói, hơn nữa càng thêm hoàn thiện, làm cho Trần Cảnh có cảm giác thông suốt càng nhiều.