-Nương nương, người đây rồi. Chúng nô tì tìm người mãi. Người đã đi đâu thế?-Liên Liên mồ hôi nhễ nhại, thở không ra hơi lo lắng hỏi Nguyệt Băng.
-Ta đi chơi. Các ngươi đúng thật là, ta đi đâu các ngươi cũng phải theo đến đó sao?- Nguyệt Băng vừa nói vừa khua chân múa tay.
-Nương nương, để đảm bảo sự an toàn cho người chúng nô tì lúc nào cũng phải ở bên cạnh người để có thể hộ giá lúc nguy hiểm.-Liên Liên cúi người nói. Nguyệt Băng nghe thấy thế thì khó chịu lắm, nàng tay chống hông, tay chỉ vào từng người và nói:
-Các ngươi thực rảnh quá đấy. Nghe đây, từ giờ trở đi các ngươi...
- Chưa có lệnh của ta các ngươi không được phép rời khỏi Hoàng Phi một bước nghe rõ chưa?-giọng của một nam nhân chen vào. Nguyệt Băng bị ngắt lời, tức giận quay phắt lại. Nàng giật mình. Đó là Đương Kim Hoàng Thượng. Nguyệt Băng quay lại nói với đám cung nữ lui ra.
-Này, ngươi có vấn đề không thế? Chuyện của ta không cần ngươi quan tâm.-Nguyệt Băng tức giận nhưng vẫn cố nói một cách bình tĩnh.
-Nàng là nương tử của ta. Tất nhiên là ta phải quan tâm rồi.-Nam nhân ấy nhún vai.
-Nương cái con khỉ. Ta thao( thao: ý kiểu khinh khinh ấy ạ.), đến tên ta ngươi còn không biết. À mà khoan, tên ngươi là gì nhỉ?-Nguyệt Băng nói.
-Tên ta nàng còn không biết ư?-nam nhân nheo mắt.
-Này, ngươi cũng đâu có biết tên ta. Thích ý kiến không hả?- Nguyệt Băng vừa nói, tay nàng vừa giơ nắm đấm lên trước mặt hắn.
-À...ừm...thì.... ta là Võ Chiêu Khanh. Đấy, tên của ta đấy. Giờ nàng hãy nói tên của mình đi.- Chiêu Khanh trao đổi.
- Được, có qua có lại mới toại lòng nhau. Ta là Phạm Nguyệt Băng.-nàng tươi cười nói.
-Vậy tẩm cung của nàng là....-Võ Chiêu Khanh ngân dài.
- Trời ơi, ta ở cung Xuân Tình(theo au nghĩa là tình yêu mùa xuân. Nhỡ nó lại là nghĩa khác thì thôi, đừng chửi au ngu nha).- Nguyệt Băng khó chịu.
-Hảo! À, cũng đã đến giờ dùng điểm tâm trưa rồi. Nàng có muốn đi cùng ta không?- nghe Chiêu Khanh nhắc đến đồ ăn bụng nàng lại đói meo.
-Ok! Sẵn tiện ta đang đói.- Nguyệt Băng vừa nói vừa khoác tay Chiêu Khanh. Tuy không hiểu lời nàng nói nhưng vẫn biết được nàng đã đồng ý.
-Hồi cung!- Chiêu Khanh nói. Rồi đưa nàng về tẩm cung mình cùng dùng bữa.
Sau khi đồ ăn được dọn lên, Nguyệt Băng nói lớn:
-Xin mời.- rồi nàng ăn ngấu nghiến. Chiêu Khanh nhìn thấy nàng mà muốn phì cười nhưng sợ làm nàng khó chịu nên không dám. Chàng đã thay đổi, một tảng băng đã bắt đầu tan chảy bởi nàng. Một nam nhân không coi nữ nhân ra gì giờ đây đã phải lòng một nữ nhân. Chàng biết là mình đã yêu nàng. Nhưng còn nàng, nàng không hề biết. Cũng chẳng hề có tỉnh cảm với chàng. Câu chuyện rồi sẽ ra sao? Xin mọi người hãy theo dõi chap sau và đừng bỏ au nha.