Hoàng Đế! Ngươi Là Của Riêng Ta!

Chương 19




-Nào, nằm xuống đây!-hắn nhẹ nhàng dặt nàng xuống giường và nói.

-Tạ ơn bệ hạ đã cứu mạng thần thiếp. Mà sao người lại xuất hiện đúng lúc thế?-nàng có chút nghi ngờ.

-À....thì...thôi

ta cũng không giấu nàng nữa. Chuyện là thế này, lúc nàng và hắn

đi...thì ta cũng đi theo....sợ nàng với hắn có.......cho nên..-hắn nói

chẳng ra đâu vào đâu. Nhưng nàng cũng hiểu được phần nào.

-Này!

lại gần đây ta bảo!-nàng ngoắc ngoắc ngón tay. Nghe câu nói ấy của nàng

hắn mừng ra mặt bởi vì nàng đã dùng từ “ta” để xưng hô với hắn. Cái từ

mà lúc trước nàng hay xưng hô. Hắn từ từ ghé sát mặt mình vào mặt nàng.

Bỗng:“Chụt”, nàng hôn một cái roc to vào má hắn. Miệng tủm tỉm cười.

-Cái

này là ta cảm ơn lúc nãy đã cứu ta! Ta bắt đầu thích ngươi rồi

đấy!!!-hắn trongg lòng như mở hội. Nguyệt Băng của hắn đã trở lại rồi.

Lại còn bảo thích hắn nữa chứ. Chiêu Khanh nở một nụ cười nham hiểm, đè

nàng xuốn giường rồi nói.

-Ta muốn ăn nàng đêm nay! nàng thích chứ?-hắn hỏi. Rõ là một câu hỏi điên rồ. Nguyệt Băng nhăn mặt.

-Giết ta trước đã!-nàng trả lời, miệng cười rõ to. Rồi hắn đỡ nàng dậy và để đầu nàng dựa vào vai hắn.

-Ngủ đi!-hắn xoa xoa đầu nàng rồi nàng cũng nhanh chóng chìm vào giắc ngủ.

Sáng hôm sau

Nguyệt Băng tỉnh dậy, mắt nhắm mắt mở. Tay quơ quơ chỗ bên cạnh mình. Không thấy gì, nàng mơi mở mắt ra.

-Người đâu?-Nàng gọi.

-Nương nương có điều gì sai bảo?-một cung nữ chạy đến quỳ xuống cung kính hỏi.

-Hoàng thượng đâu?-nàng hỏi.

-Thưa

nương nương hoàng thượng đã đi thượng triều từ sáng sớm rồi ạ.-cung nữ

ấy trả lời. Nguyệt Băng nghe rồi phủi tay lệnh lui xuống.

-Tên hoàng thượng chết tiệt.-nói rồi nàng nằm xuống ngủ tiếp.

-Này!

Này..-đang ngủ thì cứ có tiếng ai đó gọi Nguyệt Băng. Lại còn cứ đập

đập vào tay nàng, điên tiết nàng ngồi phắt dậy. Nhưng mắt vẫn nhắm tịt.

-Tên nào, tên chết dẫm nào dám quấy rôi lúc ta đang ngủ?-nàng tức giận quát.

-..........-không có tiếng ai trả lời nhưng vẫn có ai đó chạm vào tay nàng, hẩy hảy.

-Ta

hỏi là....-chưa lịp nói hết câu, nàng đã bị ai đó chặn lại bằng một nụ

hôn nồng cháy. Nàng bất ngờ, mở to mắt ra nhìn. Đó chính là Chiêu Khanh.

Nàng đẩy hắn ra rồi nói.

-Nè, từ lúc cha sinh mẹ đẻ ra đến giờ chưa ai dám phá rối rấc ngủ của ta. Ngươi biết vì sao không?-nàng hỏi. Hằn lắc đầu.

-Trước

có một cô hầu chuyên phá giấc ngủ của ta mặc dù ta đã nói đi nói lại

rất nhiều lần. Cho đến một ngày, ta đang ngủ thì cô ta vào gọi ta dậy

lại còn dám kéo chắn của ta ra. Thế là cô đã phải hứng chịu một chưởng

của ta đến xái quai hàm và năm bảy chiếc răng bị rụng.-nàng nhớ lại một

thời oai hùng. Hắn tròn mắt, không ngờ nương tử của mình lại bạo lực

đến vậy.

-Đừng làm vậy với ta nhé!-hắn nói. Nàng không nói gì, mắt bắt đầu lim dim, gật gà gật gù chuẩn bị ngủ tiếp.

-Nàng mà ngủ là ta ăn nàng đấy.-hắn nói dứt câu, Nguyệt Băng tỉnh hắn đi.

-AAAAAAAA!

ta không có ngủ nhìn nè.-nàng ngồi phắt dậy đi quanh phòng, miệng còn

hát-cô dạy em tập thể dục buổi sáng. 1..2...3 ớ hít thở hít thở hít thở.

Nhìn nàng, Chiêu Khanh không nhìn được cười. Trông nàng quá đáng yêu

mà!

2

-Nàng đói không?-hắn bỗng nhiên hỏi.

-Có chứ! Ta đi ăn gì nha Hoàng thượng?-nàng nghe thế nhanh nhảu chạy lại chỗ hắn. Cầm tay hắn nũng nịu.

-Được thôi! Nhưng trước hết nàng phải...-hắn giơ má ra.

-Haizzz-nàng thở dài, hôn chụt một phát lên má hắn.

-Thế chứ! Thôi, chúng ta đi!-hắn sung sướng kéo nàng đi ăn.

-Từ từ đã!-bỗng nàng kéo hắn lại.

-sao thế?-hắn hỏi.

-Đợi ta mặc một bộ y phục tử tế đã nhé!-nàng nói.

-Rồi!

Mặc xong nàng nhớ đến cung Thanh Minh, ta ở đó đợi nàng.-hắn nói. nàng

cười tươi rồi gật đầu:“Hắn đâu đến nỗi tệ lắm!”-nàng nghĩ bụng. Mặc y

phục xong xuôi, nàng đến tẩm cung của hắn. Nàng tròn mắt trước vô vàn

sơn hào hải vị. Lại là những món ăn nàng thích nhất nữa chứ.

-Xin

mời!-nàng nói lớn rồi cầm đũa nên chén. Hắn nhìn nàng mà nuốt nước

miếng. Tại sao lại có một nữ nhân ăn nhiều đến mức như thế cơ chứ?