Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu

Chương 260: Người Giúp Đỡ Của Nhà Họ Viên






Sở dĩ bây giờ Lăng Túc Nhiên mới để cho binh sĩ Ảnh Môn hiện thân là vì anh muốn nhà họ Viên tự thừa nhận một số chuyện.
Nếu không thì đối phương hoàn toàn có thể nói rằng đây chỉ là hành động cá nhân của Viên Kình và không liên quan gì đến gia tộc bọn họ.
Nhưng đây không phải là kết quả mà Lăng Túc Nhiên mong muốn!
Phù!
Viêm Minh nặng nề thở ra một hơi, rồi ông ta khom lưng nhìn về phía Lăng Túc Nhiên.
"Tôi thực sự xin lỗi, tôi không biết các cậu là người của Ảnh Môn.

Nên lúc trước mới xúc phạm đến các cậu, mong các cậu sẽ bỏ qua cho."
"Thuật Âm Sát là do thằng cháu bất tài Viên Kình tìm ra, vốn dĩ nhà họ Viên chúng tôi chẳng biết gì chuyện này cả, xin ngài hãy tha cho nhà họ Viên một con đường sống."
"Ồ, lão tạp mao này đổi giọng cũng nhanh đấy chứ!" Phán Quan cười chế giễu: " Vừa rồi ông đâu có nói như vậy, tôi vẫn còn ghi âm này, ông có muốn nghe không?"
"Tôi..." Sắc mặt của Viên Minh lập tức trở nên vô cùng khó coi.
"Phùng Húc!" Lăng Túc Nhiên trầm giọng nói.

"Bắt toàn bộ những người này mang về quy án, sau khi điều tra kỹ lưỡng chuyện này, nếu ai có liên quan đều sẽ bị tử hình!"
"Tuân lệnh!" Phùng Húc lớn tiếng đáp lại.
Bùm! Bùm! Bùm!
​​Trong đám người của đối phương lại có âm thanh co rút ngồi trên mặt đất vang lên, toàn thân bọn họ không kiềm được mà run rẩy.
Đặc biệt là những thành viên cốt cán của nhà họ Viên, sắc mặt ai cũng tràn đầy tuyệt vọng.
Đúng như Lăng Túc Nhiên đã nói lúc trước, Viên Kình đã giết hại không biết bao nhiêu cô gái trẻ, chắc chắn nhà họ Viên có can dự vào chuyện này, nếu không làm sao họ có thể nhận ra được!
Nhà họ Viên đã không còn cứu vãn được nữa rồi!
"Các cậu đừng giải quyết mọi chuyện một cách tuyệt tình như vậy, nhà họ Viên chúng tôi cũng không phải các người nói động là có thể động vào đâu!" Một lúc sau, sắc mặt Viên Minh bỗng lóe lên một tia kiên quyết, sau đó ông ta trầm giọng nói.
"Ồ, nghe giọng điệu thì có vẻ ông vẫn còn chỗ dựa nhỉ?" Phán Quan nhếch miệng nói: "Vậy thì tôi cho ông thời gian để gọi người đến, một tiếng đủ không?"
Phù!
Sau đó Viên Minh lại thở ra một hơi, ông ta run rẩy lấy điện thoại từ trong người ra rồi ấn một dãy số của thủ đô.
Dãy số này đã được lưu trong điện thoại rất nhiều năm, nhưng ông ta chưa bao giờ gọi đến nó.
Bởi vì ông ta biết rằng chỉ có một cơ hội để gọi đến dãy số này mà thôi, vì vậy nếu không phải không còn cách nào thì đương nhiên ông ta sẽ không sử dụng cơ hội duy nhất đó.
Điện thoại đã đổ chuông một lúc lâu, nhưng vẫn không có ai nghe máy.
Viên Minh không cam tâm, vì vậy ông ta bèn gọi lại một lần nữa.
"Ai thế! Đã muộn vậy rồi còn không để người ta ngủ nữa!" Cuối cùng cũng có thể kết nối được, giọng nói của lão giả khó chịu truyền đến từ đầu dây bên kia.
"Thưa...thưa ngài, tôi thực sự xin lỗi vì muộn như thế mà còn làm phiền ngài, tôi...tôi là Viên Minh đến từ Thanh Châu..." Viên Minh cẩn thận từng li từng tí nói.
"Hả?" Lão giả hơi sững sờ hỏi: "Sau nhiều năm như thế, cuối cùng cậu cũng gọi cuộc điện thoại này rồi sao?"
"Cảm...cảm ơn ngài vì vẫn còn nhận ra tôi..." Viên Minh vội vàng trả lời.
"Nói đi, có chuyện gì?" Lão giả hỏi.
"Tôi...tôi muốn cầu xin ngài một chuyện..." Viên Minh nơm nớp lo sợ mở miệng nói: "Tôi muốn...muốn cầu xin ngài hãy cứu nhà họ Viên một lần này thôi..."
"Cậu phải nghĩ cho kỹ đấy, trước đây vì bố cậu từng cứu mạng tôi một lần, nên tôi đã hứa với ông ấy là sẽ cho nhà họ Viên một cơ hội để nhờ vả.

Nhưng chỉ có một cơ hội duy nhất thôi, cậu có chắc là muốn dùng nó vào ngày hôm nay không?" Lão giả tiếp tục nói.
"Tôi...tôi nghĩ kỹ rồi..." Viên Minh trả lời.

"Được rồi! Vậy thì nguyện vọng của tôi đã có thể hoàn thành rồi." Lão giả có cảm giác như mình được giải thoát: "Nói đi, đã xảy ra chuyện gì!"
"Vâng…là thế này..." Sau đó Viên Minh ngập ngừng kể lại sự việc một cách có chọn lọc với lão giả.
Đương nhiên, ông ta sẽ không nói những việc mà nhà họ Viên đã gây ra rồi.
Ông ta chỉ nói rằng con trai mình đã phạm tội và đang bị người của Ảnh Môn để mắt tới, nhưng Ảnh Môn lại bám chặt lấy nhà họ Viên, hơn nữa bọn họ còn muốn tịch thu toàn bộ tài sản.
"Tôi hiểu rồi, hai năm gần đây Ảnh Môn càng ngày càng ngang tàng vênh váo!" Nghe xong lời nói của Viên Minh, đối phương cũng không quá ngạc nhiên.
Sau khi ngừng lại một chút, ông ta tiếp tục nói: "Hình như hai ngày nay Minh Vương đều ở Viên Thành thì phải, tôi sẽ làm anh ta phải đến gặp cậu, cậu gửi địa chỉ cho tôi đi."
"Vâng...vâng..." Ánh mắt của Viên Minh hơi dao động: "Cảm ơn, cảm ơn ngài!"
"Được rồi, cứ như vậy đi, nhớ xóa số của tôi ra khỏi điện thoại của cậu đấy." Lão giả nói xong thì lập tức cúp máy.
Phù!
Sau khi cất điện thoại, Viên Minh lại thở ra một hơi, trên khuôn mặt ông ta lộ ra vẻ như vừa may mắn sống sót sau tai nạn.
Ông ta tin với năng lực của đối phương ở thủ đô, nếu đã đồng ý cử người tới thì coi như cửa ải này nhà họ Viên có thể sống sót rồi.
Tiếp theo, ông ta nhanh chóng gửi địa chỉ của võ quán cho lão giả.
"Gọi xong chưa?" Lăng Túc Nhiên nhìn ông ta rồi lạnh nhạt nói: "Tôi cho các người thời gian một tiếng đủ đúng chứ?"
Sau khi nói xong, anh nhìn về phía Phán Quan: "Bọn họ có một tiếng, nếu hết thời gian mà người còn chưa tới thì dẫn tất cả đi đi!"
“Rõ!" Phán Quan lớn tiếng đáp lại.
Sau đó Lăng Túc Nhiên đứng dậy đi vào phòng khách của võ quán, Huyền Bàn lập tức theo sát phía sau.
Nếu đối phương muốn tìm người, vậy thì cứ cho bọn họ một cơ hội.

Anh cũng muốn xem thử bọn họ có thể tìm được ai.
Người của đối phương tới cũng rất nhanh, chưa tới bốn mươi phút mà người đó đã xuất hiện ở cổng trang viên.
Đứng đầu là một người thanh niên chừng bốn mươi tuổi có khuôn mặt chữ điền, vóc người cao lớn còn khí phách thì hiên ngang.
Phía sau anh ta có khoảng mười người cả nam lẫn nữ, sắc mặt mỗi người đều vô cùng nghiêm túc, khí tức cũng rất mạnh mẽ.
"Viên Minh là ai?" Người thanh niên bước vào khu nhà rồi trầm giọng nói.
"Chào ngài!" Viên Minh bước nhanh đến phía trước khom lưng chào hỏi.
"Tôi xin lỗi vì muộn thế này mà vẫn làm phiền ngài, chờ mọi chuyện được giải quyết xong thì Viên mỗ tôi sẽ..."

"Được rồi!" Người thanh niên xua tay cắt ngang lời nói của ông ta "Làm việc trước đi!"
Sau khi nói xong, anh ta đi đến phía trước đám đông rồi nhìn Phán Quan đang ngồi trên ghế chơi trò chơi trong điện thoại, lớn tiếng hỏi: "Anh là người nào của Ảnh Môn, nói tên đi!"
"Đừng làm ồn, chờ tôi đánh xong cửa ải này đã!" Phán Quan không ngẩng đầu lên mà hết sức chăm chú nhìn vào điện thoại.
"Láo xược!" Một người phụ nữ đứng phía sau chỉ vào Phán Quan quát lên: "Sao anh dám nói chuyện với ngài ấy như vậy!"
"Được rồi, đừng quát nữa!" Phùng Húc ở một bên lạnh nhạt nói.
"Tôi khuyên cô tốt nhất đừng làm phiền lão đại, nếu anh ấy không vượt qua được cửa ải này thì sẽ chơi thêm lần nữa đó, vậy đoán chừng ít nhất cũng phải mất một tiếng nữa nhỉ."
"Anh..." Người phụ nữ nhíu mày.
"Được rồi!" Người thanh niên xua tay: "Từ lâu đã nghe nói Ảnh Môn rất kiêu căng ngạo mạn, không coi pháp luật ra gì.

Hôm nay xem ra đã được nhìn thấy.

Nếu đã như thế, vậy thì chờ thêm một ván cũng có sao đâu!"
Lần chờ đợi này chính xác là nửa tiếng.
Lúc sự kiên nhẫn của người thanh niên đã sắp hết thì Phán Quan đột nhiên mừng rỡ kêu lên: "Ôi tuyệt quá, cuối cùng cũng qua được rồi!"
"Chơi xong chưa?" Lúc này ánh mắt của người thanh niên hiện lên vẻ nghiêm túc: "Anh là người nào của Ảnh Môn?"
"Anh là người mà nhà họ Viên nhờ giúp đỡ sao?" Phán Quan đánh giá đối phương từ trên xuống dưới: "Nhìn thì cũng rất có kiểu cách, anh là ai?"
"Thủ đô, Cấm Vệ Tư, Đàm Minh Vương!" Người thanh niên trầm giọng đáp.
"Ồ! Hóa ra là nhân vật lớn của Cấm Vệ Tư, thất lễ, thất lễ rồi!" Sắc mặt Phán Quan lộ vẻ vì được nhường nhịn mà lo sợ: "Hôm nay anh tới vì muốn ra mặt thay nhà họ Viên đúng không?"
"Chuyện giữa hai bên, tôi đã nghe qua rồi!" Sau đó Đàm Minh Vương nhíu mày với giọng điệu ra lệnh.
"Ảnh Môn không cần phải hùng hổ dọa người nữa, chuyện này kết thúc ở đây, dẫn người của các anh đi đi!".