Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu

Chương 234: Kẻ Ra Tay






“Chị Tường Vi!” Khi trông thấy người phụ nữ, mấy người Báo Đen đồng loạt khom lưng chào hỏi, thái độ vô cùng cung kính.

“Thật ngại quá, ba vị, người phía dưới không hiểu quy củ, mong thứ lỗi.

” Tường Vi đánh giá Lăng Túc Nhiên một phen, sau đó thản nhiên cười cười.

Trong lòng lại thoáng kinh ngạc, cô ta không hề cảm nhận được một chút hơi thở võ công gì trên ba người họ, chẳng lẽ họ đều ở trên bậc của cô ta ư?
Hơn nữa, cô ta tự nhận là người nhìn quen thế giới rộng lớn, ở trên người Lăng Túc Nhiên lại có một khí thế cường đại mà so với tất cả những người cô ta từng gặp trước đây đều mạnh hơn!
“Cô là Tường Vi?” Lăng Túc Nhiên lên tiếng.

“Đúng là tôi đây!” Tường Vi cười: “Ba vị không chê thì lên lầu ngồi một lát?”
“Được!” Lăng Túc Nhiên gật đầu.

Trong đại sảnh lúc này đã có không ít người vây quanh, anh cũng không nghĩ sẽ bàn chuyện ở đây.

Vài phút sau, đoàn người đi vào một sảnh tiệc ở trên tầng sáu.

Lăng Túc Nhiên ngồi xuống, Phán Quan và Huyền Bàn đứng ở hai bên trái phải, đây là cấp bậc lễ nghĩa, cũng là để phòng ngừa có chuyện gì xảy ra thì hai người sẽ che ở trước mặt Lăng Túc Nhiên.

Ở phía bên kia, Tường Vi ngồi trên sô pha đối diện Lăng Túc Nhiên, Báo Đen và ông già đứng phía sau cô ta.


“Vị tiên sinh này, không biết nên xưng hô như thế nào cho phải?” Đợi phục vụ rót trà cho hai người xong, Tường Vi hỏi.

“Tôi họ Lăng!” Lăng Túc Nhiên nói.

“Ra là cậu Lăng.

” Tường Vi nâng chén trà nhấp một ngụm: “Không biết cậu Lăng tìm tôi có việc gì?”
“Cô chắc là có thể nói cho tôi biết Thẩm Quang Khải đã đi đâu đi?” Lăng Túc Nhiên hỏi.

“Hả?” Nghe anh nói vậy, đồng tử của Tường Vi hơi co lại.

Sau khi ổn định cảm xúc, Tường Vi lên tiếng.

“Tôi không hiểu lắm ý của cậu Lăng, giám đốc Thẩm là nhân vật lớn như vậy, sao cậu Lăng lại hỏi tôi tung tích của anh ta?”
“Anh ta mất tích rồi!” Lăng Túc Nhiên uống một hớp trà, lại nói tiếp: “Anh ta là bạn của tôi, nếu anh ta xảy ra chuyện gì thì hậu quả thật nghiêm trọng đấy!”
“Giám đốc Thẩm mất tích?” Trên mặt Tường Vi lộ ra biểu tình kinh ngạc.

Dứt lời, cô ta buông chén trà rồi lại nói: “Cậu Lăng, thật ngại quá, vấn đề này của cậu, tôi rất khó cho cậu được đáp án.


“Đêm qua quả thật giám đốc Thẩm có tới quán nhỏ này của tôi ăn cơm, tôi còn kính anh ta một chén rượu, nhưng chuyện sau đó thì tôi không biết được, anh ta…”
“Cô không muốn nói sao?” Lăng Túc Nhiên lạnh lùng: “Xin khuyên cô một câu, không cần tự mình kiếm chuyện, bởi vì cô gánh không nổi hậu quả đây.


“Anh nói cái chuyện kiểu gì đấy?” Báo Đen nhướng mày, trầm giọng chỉ vào Lăng Túc Nhiên nói.

“Tay anh còn chỉ thêm lúc nữa thì không cần nó nữa đâu!” Phán Quan nhăn mày.

“Làm càn, các người coi nơi này là chỗ nào hả?” Báo Đen thu ngón tay lại, tiếp tục lạnh giọng nói.

“Giám đốc Thẩm là một người lớn sống sờ sờ, anh ta mất tích thì làm sao chúng tôi biết anh ta đi đâu, các người muốn tìm thì nên đến cục cảnh sát, nhàn rỗi không có việc gì lại chạy đến chỗ này của chúng tôi…”
Bùm!
Lời còn chưa dứt, Phán Quan tung là một luồng gió mạnh, Báo Đen bay ra ngoài, máu tươi tràn ra từ khóe miệng.

Xì!
Tường Vi và ông già đồng thời hít vào một hơi, hai người đã xác nhận được, thực lực của Phán Quan chắc chắn ở trên mình.

“Đại ca của tôi đang nói chuyện với chủ nhân của anh, khi nào đến phiên anh xen miệng vào!” Ánh mắt của Phán Quan lạnh như bằng, nhìn chằm chằm Báo Đen: “Còn có lần sau thì tôi sẽ phế một cánh tay của anh!”
“Mày muốn chết!” Báo Đen đương nhiên không dễ dàng chịu thua như vậy, đứng lên muốn phóng về phía Phán Quan.

“Báo Đen, dừng tay!” Tường Vi quát lớn một tiếng.

Thân thủ của đối phương đến bọn cô còn không phải là đối thủ, Báo Đen xông lên chỉ có thể ăn thiệt.


“Có thể nói hay không?” Lăng Túc Nhiên tiếp tục nhìn về phía Tường Vi: “Kiên nhẫn của tôi có hạn, cô tốt nhất là quyết định nhanh một chút đi.


Hô!
Tường Vi thở một hơi dài, lại nhấp thêm một ngụm trà.

“Tôi quả thật không biết được giám đốc Thẩm đi đâu, tối hôm qua ôi kính rượu anh ta xong thì không gặp lại anh ta nữa.


“Nhưng tối hôm qua còn có tám người khác đến đây ăn cơm, nếu giám đốc Thẩm thật đã xảy ra việc gì thì có thể có liên quan đến bọn họ.


“Ngoài ra thì tối hôm qua có người đột nhập vào phòng theo dõi của khách sạn, xóa đi toàn bộ dữ liệu giám sát mấy ngày qua, chắc cũng do người của đối phương làm.


“Là ai?” Lăng Túc Nhiên nhíu mày.

“Người của thương hội Hải Trung!” Tường Vi hít sâu một hơi rồi nói tiếp.

“Theo như tôi biết thì thương hội Hải Trung vẫn muốn giám đốc Thẩm gia nhập, nhưng giám đốc Thẩm hình như không có hứng thú lắm, đã nhiều lần từ chối lời lời của họ, trước đó hai bên còn xảy ra không ít xung đột.


“Thương hội Hải Trung?” Lăng Túc Nhiên hơi sửng sốt: “Là cái gì?”
“Thương hội Hải Trung là tổ chức mà một nhà giàu danh giá ở Hải Trung thành lập nửa năm trước, khống chế thị trường buôn bán của cả Hải Trung.

” Tường Vi ngừng một lát, rồi nói tiếp.

“Cách đây không lâu, bọn họ cũng cho người đến tìm tôi, nhưng tôi không đồng ý, vì thế bọn họ cũng rất có ý kiến đối với tôi.


“Là do tứ đại gia tộc của Hải Trung khởi xướng?” Phán Quan hỏi.

“Nhìn bề ngoài thì quả thật là do tứ đại gia tộc ra mặt, nhưng nếu đoán không sai thì sau lưng chắc còn có người.

” Tường Vi đáp.

“Tài phiệt Tiết thị?” Phán Quan hỏi tiếp.

“Đúng!” Tường Vi gật đầu.

“Kẻ cầm đầu đám người tối qua kia là ai? Tìm thấy bọn họ ở đâu?” Lăng Túc Nhiên buông chén trà hỏi.


“Không biết cậu Lăng đã nghe qua về Phật Gia Hải Trung chưa?” Tường Vi hỏi ngược lại.

“Thế lực ngầm trong lời đồn của Hải Trung, Phật Gia?” Phán Quan hơi híp mắt: “Ý của cô là, ông ta cũng là người của thương hội Hải Trung?”
“Đúng thế!” Tường Vi gật đầu: “Tất cả những chuyện trong mảng màu xám của thương hội Hải Trung đều do Phật Gia chịu trách nhiệm.


“Cầm đầu đám người đêm qua là một người đàn ông tên là Hoa Trùng, là tay sai đắc lực của Phật Gia, nếu đoán không sai thì chính anh ta đã bắt giám đốc Thẩm.


“Cô và Phật Gia có quan hệ gì?” Lăng Túc Nhiên hỏi.

“Xem như là đối thủ cạnh tranh, rất nhiều sản nghiệp dưới danh nghĩa của tôi liên quan đến chốn ăn chơi, thường sẽ phát sinh xung đột với hội của đối phương.

” Tường Vi trả lời.

“Thương hội Hải Trung muốn tôi gia nhập liên minh, kì thật là muốn tôi thuộc sở hữu của Phật Gia!”
“Hy vọng cô không lừa tôi!” Lăng Túc Nhiên nói xong liền quay đầu về phía Phán Quan: “Lập tức cho người tìm Hoa Trùng!”
“Đã rõ!” Phán Quan gật đầu, lấy điện thoại đi ra ngoài.

“Cậu Lăng!” Tường Vi ngập ngừng nói.

“Mặc kệ là Phật Gia hay thương hội Hải Trung thì ở Hải Trung đều có thể hô mưa gọi gió, thậm chí có thể hình như như một tay che trời.


“Hơn nữa, Phật Gia không chỉ có thực lực cường hãn mà thuộc hạ còn có không ít kỳ nhân dị sĩ, các người nếu cứ thế đi tìm đối phương, chỉ e là…”
Bùm!
Lời Tường Vi còn chưa nói hết, cửa của sảnh tiệc đã bị lật mở.

Ngay sau đó, hai bóng người bay tới, nằm liệt trên mặt đất, co giật rồi ngất đi.

“Hả?” Trong mắt Tường Vi hiện lên sự tàn nhẫn, cô ta đứng dậy.

Ông già phía sau cô ta và Báo Đen đồng thời bước nhanh ra cửa, vẻ mặt căng thẳng nhìn chằm chằm cánh cửa.

.