Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu

Chương 230: Người Nhà Họ Nghiêm Đến






Chát!
Lời còn chưa dứt, Phán Quan đã tát mạnh một cái: “Đúng là đồ không biết sống chết!”
“Tôi là người nhà họ Nghiêm ở Hải Trung, các người dám đụng đến tôi, có phải không muốn sống nữa hay không?” Nghiêm Tuấn Minh giơ tay lau vết máu trên khóe miệng, tức giận quát.
“Mấy người cho rằng Ảnh Môn của mấy người ghê gớm lắm sao? Tôi…”
Chát! Chát! Chát!
Tiếng tát đầy thanh thúy lại vang lên lần nữa, hai bên sườn mặt Nghiêm Tuấn Minh lập tức sưng vù lên.
“Nếu anh còn dám nói nhiều lời một câu, tin tôi lập tức giết anh hay không?” Một luồng khí lạnh trào ra từ người Phán Quan.
“Anh…” Cả người Nghiêm Tuấn Minh run lên.
“Phán Quan, thông báo cho nhà người họ Nghiêm ở Hải Trung, cho bọn họ hai tiếng để đến Đông Khởi gặp tôi, nếu không, bảo bọn họ đến đây nhặt xác cậu hai nhà họ.” Lăng Túc Nhiên nhàn nhạt nói.
“Đã hiểu!” Phán Quan gật đầu.
“Thi thể những người bệnh đó vận chuyển đi đâu?” Sau đóLăng Túc Nhiên nhìn về phía Nghiêm Tuấn Minh hỏi.


“Anh… Anh là ai trong Ảnh Môn?” Nghe thấy Lăng Túc Nhiên dám trực tiếp gọi người nhà mình đến Đông Khởi, Nghiêm Tuấn Minh mơ hồ có dự cảm không tốt.
“Tôi hỏi lại một lần, thi thể chuyện đi đâu?” Lăng Túc Nhiên nói lại lần nữa.
“Tôi khuyên anh tốt nhất là thả tôi ra, chuyện này không phải là chuyện mà Ảnh Môn các người có thể quản, nếu không...” Nghiêm Tuấn Minh hít sâu một hơi rồi nói.
Vèo!
Anh ta còn chưa dứt lời, một lưỡi dao gió bắn ra từ bàn tay Lăng Túc Nhiên, sau đó chợt lướt qua bả vai Nghiêm Tuấn Minh.
“Á...”
Nghiêm Tuấn Minh hốt hoảng hét lên thảm thiết, ngã vật ra lăn lộn trên mặt đất, cái cánh tay trái của anh ta đứt lìa rơi xuống trên mặt đất, máu tươi chảy ào ào.
“Từ giờ trở đi, mỗi một vấn đề mà tôi hỏi, nếu như anh không thành thật trả lời, tôi sẽ chặt một chi của anh, cho đến khi đến đầu của anh mới thôi.” Lăng Túc Nhiên trầm giọng nói.
“Tôi… Tôi cho người chuyển đến vùng ngoại thành Hải Trung, bên đó có phòng thí nghiệm bí mật của chúng tôi...” Nghiêm Tuấn Minh không còn chút cứng rắn nào.
“Địa chỉ ở đâu?”
“Tôi...!Tôi viết cho anh...” Tay phải Nghiêm Tuấn Minh khó khăn nhận lấy bút và giấy do Huyền Bàn đưa qua rồi viết lên.
“Chuyện này, ngoại trừ nhà họ Nghiêm ở Hải Trung của anh, còn có những ai?” Chờ Nghiêm Tuấn Minh viết xong địa chỉ và đưa cho Huyền Bàn, Lăng Túc Nhiên lại hỏi lần nữa.
“Là… Là người thương hội Tây Vân tới tìm chúng tôi…” Nghiêm Tuấn Minh hơi ngập ngừng, sau đó nói.
“Họ… Thương hội bọn họ có một tập đoàn chuyên nghiên cứu phát minh các loại thuốc chữa ung thư, theo bọn họ nói, nếu lần này thí nghiệm thuốc thành công, nghiên cứu phát minh mới được đưa ra thị trường nhất định sẽ lùng đoạn thị trường toàn cầu…”
“Tôi… Nhà họ Nghiêm chúng tôi vừa hay cũng có sản nghiệp về y dược, cho nên đã…”
“Thương hôi Tây Vân?” Ánh mắt Lăng Túc Nhiên thoáng hiện lên một tia lạnh lẽo.
Thương hội Tây Vân là thương hội lớn nhất thế giới, tổng bộ nằm ở nước Tây Vân.
Giống như thương hội Anh Hoa, bên ngoài là hoạt động thương mại, nhưng thực tế là cơ cấu gián điệp điển hình, có có cấu và chi nhánh trải rộng cả thế giới, không ngừng chuyển tin tức tình báo về nước Tây Vân.
“Đúng...!Đúng vậy” Nghiêm Tuấn Minh nuốt nước miếng.
“Nhà họ Nhiêm mấy người đúng là đáng chết mà!” Phán Quan tức giận nói.
“Vậy mà dám cấu kết với thương hội Tây Vân! Anh đừng nói với tôi rằng nhà họ Nghiêm ở Hải Trung anh không biết thương hội Tây Vân là loại tổ chức gì!”
“Tôi… Chúng tôi cũng chỉ định nghiên cứu và phát minh sản phẩm mới, tuy rằng loại thuốc này vẫn chưa được hoàn thành, nhưng không chứng tỏ rằng không thể thành công...” Nghiêm Tuấn Minh đáp lại.

“Hừ!” Huyền Bàn hừ lạnh một tiếng: “Loại thuốc kia đã sớm là thuốc cấm trên thị trường, nhà họ Nghiêm các anh không biết việc này?”
“Hơn nữa mấy người dùng mông ngẫm lại liền biết, vì sao thương hội Tây Vân không thí nghiệm thuốc ở quốc gia bọn họ?”
“Tôi...” Nghiêm Tuấn Minh há miệng thở dốc.
“Ngoại trừ chuyện này, có phải các người còn có những hợp tác khác với thương hội Tây Vân đúng không?” Phán Quan nén giận tiếp tục hỏi.
“Không… Không có, trước đó, tôi… Chúng tôi chỉ hợp tác với thương hội Tây Vân một vài thương vụ bình thường ở nước ngoài…”Trong ánh mắt Nghiêm Tuấn Minh hiện lên một tia hoảng loạn.
“Đúng là tự tìm đường chết!”
Phán Quan lạnh giọng quát, sau đó rút đao trên người ra định chém anh ta.
“Đừng… Tôi nói… Tôi nói hết…” Cả người Nghiêm Tuấn Minh run lên, hoàn hồn hét lớn: “Một năm trước Tây...!Thương hội Tây Vân đến tìm chú ba tôi, chuyện lần này cũng là chú ba để tôi làm...”
“Kể rõ toàn bộ những gì mà anh biết ra!” Hơi thở lạnh lẽo trên người Lăng Túc Nhiên lại tỏa ra một lần nữa.
Giống hệt như những gì anh đã đoán trước, nhà họ Nghiêm ở Trung quả nhiên là tội ác ngập trời!
Nửa giờ sau, Nghiêm Tuấn Minh không hề giấu giếm kể rõ một năm một mười những chuyện anh ta biết.
“Tội của nhà họ Nghiêm các người đáng chết cả ngàn lần!” Nghe xong anh nói, Phán Quan tức giận rống lên.
“Dẫn đi!” Lăng Túc Nhiên vẫy tay.
“Đã hiểu!” Hai gã thuộc hạ Ảnh Môn kéo Nghiêm Tuấn Minh đi xuống.
“Đại ca, nhà họ Nghiêm ở Hải Trung không nên tồn tại nữa, tôi lập tức dẫn người đi Hải Trung san bằng bọn họ!” Sau đó Phán Quan nhìn về phía Lăng Túc Nhiên lên tiếng nói.
“Chờ người nhà bọn họ tới rồi nói sau!” Lăng Túc Nhiên nhàn nhạt nói.
“Cậu nhanh gọi điện cho bốn người Thương Lang, để người Ảnh Môn lưu ý xem trong nước còn người thương hội Tây Vân hay không!”
“Đã hiểu!” Phán Quan gật đầu sau đó móc di động ra gọi.
Bịch! Bịch! Bịch!
Người nhà họ Nghiêm ở Hải Trung tới rất nhanh, còn chưa đến hai giờ đã xuất hiện ở cửa chính căn cứ.
Dẫn đầu là một người trung niên chừng năm mươi tuổi, trên người treo đầy hàng hiệu, tây trang giày da, trông vô cùng làm bộ làm tịch, người đó chính là người đứng đầu nhà họ Nghiêm ở Hải Trung - Nghiêm Minh Hùng.
Một ông lão sáu bảy chục tuổi theo sát sau đó, mặc áo đạo sĩ, tinh thần quắc thước, quanh thân tỏa ra hơi thở sắc bén.
Còn một người đàn ông trung niên đứng bên cạnh Nghiêm Minh Hùng.


lưng thẳng tắp, mặt hình chữ điền, ánh mắt sắc bén.
Ngoài ra còn có hai mươi người đàn ông, vẻ mặt bọn họ sầm sì, hùng hổ.
“Người nhà họ Nghiêm?” Hai người Phán Quan và Huyền Bàn đi từ trong phòng ra ngoài.
Đầu tiên Phán Quan nhìn lướt qua người đàn ông đứng bên ngoài, sai đó nhàn nhạt nói với Nghiêm Minh Hùng: “Tới rất nhanh đó!”
“Ảnh Môn mấy người đúng là càng ngày càng không biết kiêng dè!” Nghiêm Minh Hùng nhìn về phía Phán Quan tức giận nói: “Cháu của tôi đâu?”
“Dẫn anh ta ra!” Phán Quan phất tay.
“Chú ba...!Cứu cháu...!Mau cứu ta, bọn họ chặt đứt một cánh tay cháu, cháu sắp bị bọn họ đánh chết...” Chỉ chốc lát, truyền đến tiếng kêu thảm của Nghiêm Tuấn Minh.
“Mấy người thật là khốn nạn mà!” Sau khi nhìn thấy tình trạng của Nghiêm Tuấn Minh, trên người Nghiêm Minh Hùng tỏa ra một cổ tức giận ngập trời.
“Vậy mà dám khiến cháu tôi bị thương thành thế này, đúng là không coi nhà họ Nghiêm ra gì mà?”
“Ông hẳn là biết vì sao chúng tôi lại bắt anh ta đúng không?” Phán Quan nhìn về phía đối phương, nhàn nhạt nói.
“Hừ! Còn không phải là để mấy người sắp chết thử thuốc sao? Có gì quá đáng lắm đâu, dù sao sớm hay muộn bọn họ cũng sẽ chết!” Nghiêm Minh Hùng hừ lạnh một tiếng.
“Hơn nữa, một khi thí nghiệm thuốc thành công, có lẽ còn có thể cứu được bọn họ một mạng, lợi nhiều hơn hại, chúng tôi đang cứu bọn họ đó!”
“Ha ha ha...” Phán Quan giận quá hóa cười: “Được lắm, hôm nay xem như tôi đã thấy rõ được bộ mặt ghê tởm của nhà họ Nghiêm các người, quả nhiên là ghê tởm đến cực điểm!”
“Tôi không có kiên nhẫn đấu võ mồm với anh, lập tức thả người cho tôi, nếu không đừng trách ta không khách sáo!” Nghiêm Tuấn Minh cao giọng nói.
“Ha ha, ông còn muốn thả người?” Phán Quan cười lạnh một tiếng, rồi trầm giọng: “Những tội mà anh ta phạm phải, dựa vào điều lệ của Ảnh Môn, xử trảm!”
“Hừ!” Nghiêm Minh Hùng hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ khịt mũi coi thường.
“Anh có bản lĩnh thì chém nó thử tôi xem, để tôi xem anh có cái gan đó hay không!”.