Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu

Chương 219: Tiềm Năng Của Tài Phiệt






“Phù!”
Có một ông già trong số đó thở dài một hơi nặng nề, nhìn về phía Dạ Cơ.

“Vị này hẳn là tuần phủ khu phía Bắc của Ảnh Môn, Dạ Cơ đại nhân nhỉ? Xin hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Ảnh Môn của các người lại động dao động kiếm đến trang viên của Sở Thị chúng tôi?’
“Đừng nói là vì sự việc lần trước nhé? Sự việc kia, Trung Thiên Tư đã có kết luận rồi, chẳng lẽ Ảnh Môn các người lại muốn chống đối Trung Thiên Tư…”
“Đừng nói nhảm, chuyện hôm nay, các người không gánh nổi!” Dạ Cơ lạnh giọng ngắt lời đối phương.

“Nể tình các người chỉ là khách khanh của Sở Thị, nếu bây giờ rời đi, có thể giữ lại được tính mạng!”
“Nếu không, sẽ bị coi là cản trở Ảnh Môn truy bắt trọng phạm, chém!”
“Không biết trọng phạm trong lời Dạ Cơ đại nhân là chỉ ai?” Ông già hít sâu một hơi.

“Ông còn ba mươi giây, còn chưa dẫn người tránh ra, thì tự gánh chịu mọi hậu quả!” Dạ Cơ không để ý đến ông ta.

“Ảnh Môn của các người đều vô pháp vô thiên như thế à?” Một ông già khác tức giận lên tiếng: “Tôi không tin các người có thể giết hết vài trăm người chúng tôi ở đây!”
Mặc dù ông ta kiêng dè thế trận của đối phương, nhưng vẫn chưa đủ đến mức khiến ông ta không đánh mà lui.

Hơn nữa, sau lưng ông ta là trang viên Sở Thị, chức trách vẫn còn đó, ông ta cũng không còn cách nào.

Lui lại, thì là chết!

“Ra tay!”
Tổ trưởng Viên Uy của tổ Huyết Vệ số một, Đôn đốc Chu Lãng của Ảnh Môn thủ đô, hai người đồng thời phất tay lên.

“Giết!” Hai trăm binh sĩ đồng thời hô to, tiếng vang ngập trời.

“Soạt!”
Một khắc sau, tất cả đều lao về phía đối phương.

“Cản bọn họ lại!” Một tiếng hô to vang lên từ trong nhóm người phía đối diện, bốn năm trăm người đàn ông cũng giơ đại đao trong tay lên để nghênh tiếp.

“Keng! Keng! Kheng!”
Hiện trường lúc này vang lên từng tiếng kim loại va chạm, bóng người lóe lên liên tiếp, dáng đao tứ tung.

Đối phương mặc dù có năm trăm người, nhưng cũng chỉ là một vài bảo vệ bình thường, người mạnh nhất cũng chỉ là cấp Chiến Tướng, trước mặt đội Huyết Vệ, chỉ có thể xem như sâu kiến.

“Bịch! Bịch! Bịch!”
Không đến hai phút, trên mặt đất đã có rất nhiều người ngã xuống, chân cụt tay đứt, không chết thì cũng tàn tật.

“Các người thật đáng chết!” Ông già lúc trước hét gắt lên.

“Được rồi, đến phiên ông rồi, ra tay đi!” Ánh mắt Dạ Cơ vặn một chút, đao Lãnh Nguyệt chém ra một luồng khí lạnh, giết về phía ông già kia.

“Vậy thì để tôi lãnh giáo cao chiêu của Tuần phủ Ảnh Môn một chút đi!” Đồng tử ông già co rút lại, trong lúc ông ta gầm thét nói chuyện thì thân hình cũng đồng thời lóe lên, đạo dao trong tay ông ta cũng chém ra một luồng khí lạnh, cuốn theo âm thanh xé gió.

“Vụt!”
Chỉ là ông ta hiển nhiên đã đánh giá thấp Dạ Cơ.

Luồng khí lạnh ông ta dùng hết toàn bộ sức lực để chém ra lại bị ta rã như trở bàn tay dưới thế đao của Dạ Cơ, lưỡi đao sắc bén vô cùng tiếp tục đi thẳng vào lồng ngực ông ta.

“Sao… sao lại có thể…”
Ông già ngã xuống đất, gian nan nói ra mấy chữ, ngoẹo đầu một cái, sau đó tắt thở.

“Liều mạng với cô!” Tám chín tên đàn ông cường tráng sau lưng ông già kia đồng thời gào thét lên.

Ngay sau đó, bọn họ đều lao ra, giơ đại đao trong tay lên để đến chào hỏi, tu vi không thấp, năm Chiến Tướng hậu kì, bốn cảnh giới Chiến Thần.

“Quay lại đi, các cậu không phải là đối thủ của họ!” Hai ông già kia đồng thời hô lên.

Chỉ là, vẫn chậm nửa nhịp!

“Muốn chết như thế, tôi thành toàn cho các người!” Hai ông già kia chưa kịp nói xong, Thanh Long đã trầm giọng một câu, bước về phía trước hai bước, chiến đao Huyết Ảnh lại ra khỏi vỏ lần nữa.

“Bịch! Bịch! Bịch!”
Một lưỡi đao sắc bén hình cung ẩn chứa trời long đất lở đi qua, thân thể đã lao đến một nửa của chính tên đàn ông kia đồng thời dừng lại.

Ngay sau đó, từng người ngã xuống đất, từng cái đầu rời khỏi cơ thể mà lăn ra đất, máu phun như suối.

“Ôi!”
Nhìn thấy một màn này, những bảo vệ còn chưa ngã xuống ai nấy cũng mặt mũi đầy vẻ hoảng sợ, run rẩy cả người.

Chỉ với một đao, chín cường giả Chiến Tướng trở lên đều bị chém!
Thế này cũng quá kinh khủng.

“Leng keng! Leng keng! Leng keng!”
Không chút do dự, tất cả những người còn có thể đứng đó, toàn bộ ném hết đại đao trong tay ra, sau đó tan tác như chim muông, chạy trốn ra khắp bốn phương tám hướng.

Bọn họ chỉ là tay chân được nuôi ở tài phiệt Sở Thị, bình thường ỷ vào tài phiệt Sở Thị mà diễu võ giương oai, nhưng khi thật sự gặp đại nạn, bọn họ cũng không thể nào làm được việc cùng nhà tài phiệt diệt vong, giữ mạng mới là lựa chọn hàng đầu!
“Lâm trận bỏ chạy, chết!”
Lúc này, có một tiếng rống giận dữ vang lên từ cửa khu nhà.

Ngay sau đó, một luồng khí thế áp bức uy mãnh khiến người ta khó thở càn quét ra, như Thái Sơn áp đỉnh.

Một nửa Chiến Tông!
“Bùm! Bùm! Bùm!”
Một khắc sau, cổ tay của người vừa xuất hiện xoay chuyển liên tục, đại đao trong tay chém ra vô số lưỡi đao sắc bén, chém giết tất cả.

Những người vừa chạy được mất bước, trong nháy mắt đã ngã xuống một lượng lớn, thân thể của tất cả bọn họ đều bị chém thành hai nửa, rớt xuống đất.

“A…” Những tiếng hét thảm thiết vang lên liên tục.

Không đến ba phút, những người bỏ chạy, còn sót lại không đến năm mươi người, những người khác đã bị chém hết.

“Đại Trưởng Lão tha mạng!” Những người còn lại toàn bộ quỳ xuống, không ít người dưới đáy quần đã bốc ra mùi khai.

“Một đám phế vật, giữ các người lại có tác dụng gì!” Ông lão trầm giọng một câu, đại đao trong tay lại chém ra vài đường sắc bén nữa.

“Phụt! Phụt! Phụt!”
Mấy chục tên đàn ông kia chưa kịp la lên, đều đã bị chém, co quắp trên mặt đất, trong nháy mắt đã không còn hơi thở.


“Rầm! Rầm Rầm!”
Cùng lúc đó, cửa khu nhà lại vang lên tiếng bước chân, sau đó đã thấy Phiệt Chủ tài phiệt Sở Thị là Sở Hành dẫn một nhóm thành viên nòng cốt của tài phiệt Sở Thị đi ra.

Sắc mặt ai nấy cũng đều âm trầm, khí tức quanh người lăng lệ, ánh mắt nhìn về phía ba người Lục Tần Nam hiện lên vẻ lạnh lẽo vô tận.

“Phiệt Chủ!” Ông lão nhìn về phía Sở Hành, cúi người hô lên.

“Làm phiền Đại Trưởng Lão rồi!” Sở Hành gật nhẹ đầu, sau đó nhìn về phía hai người Thanh Long và Lục Tần Nam.

“Nếu như không nhận lầm, hai người hẳn là Đốc Soái và phó Đốc Soái tân nhiệm của khu phía Đông, Lục Tần Nam và Thanh Long, đúng không?”
“Ông rốt cuộc chịu ra?” Lục Tần Nam lạnh giọng đáp lại.

“Tôi cũng thật là bội phục hai người các anh!” Sở Hành lại tiếp tục trầm giọng, nói.

“Hôm nay, mặc kệ các anh lấy lý do gì để đến làm càn ở Sở Thị của tôi, tôi đều có thể cam đoan với các anh, hai người các anh tuyệt đối không cách nào nhậm chức!”
Sau khi nói xong, ông ta lại chuyển hướng về phía Dạ Cơ: “Còn có Tuần phủ Ảnh Môn này, bắt đầu từ ngày mai, Tuần phủ Ảnh Môn ở khu phía Đông phải đổi rồi.


“Ngớ ngẩn!” Thanh Long lạnh giọng lên tiếng: “Ông chính là một con ếch ngồi đáy giếng đáng thương!”
“Hừ!” Sở Hành hừ lạnh một tiếng: “Anh sẽ biết được ai mới là ếch ngồi đáy giếng ngay thôi!”
“Các người cho rằng chỉ bằng vào hai trăm người này thì có thể chống lại tài phiệt Sở Thị của tôi? Thật sự là vô tri đến cùng cực!”
Sau khi nói xong, lại chỉ vào hai trăm binh sĩ Ảnh Môn và Huyết Vệ quân, trầm giọng nói: “Ra tay, giết sạch bọn chúng!”
“Phù! Phù! Phù!”
Theo lệnh ông ta vừa ra, các thành viên nòng cốt của Sở Thị đều xông ra ngoài, từng luồng khí thế mạnh mẽ bùng nổ ra ngoài.

Tiềm năng của tài phiệt quả nhiên không thể khinh thường, năm mươi thành viên nòng cốt này, có một nửa trở lên đều có tu vi cảnh giới Chiến Thần, trong đó có mấy người đã là Chiến Thần đỉnh phong.

“Không biết sống chết!” Viên Uy trầm giọng một câu, sau đó hô to một tiến.

“Tổ Huyết Vệ số một, giết!”.