Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu

Chương 211: Trở Về Tây Lưu






"A!" Người đi trên đường lúc này kinh hô thành tiếng.

Có người ngay lập tức ngồi xổm dưới đất, có người đứng dựa vào tường, cũng có người chạy nhanh vào quầy bar.

Mà trong đó một người đàn ông mặc áo da màu đen, trên đầu đội mũ lưỡi trai, sau khi dừng lại một chút liền không đứng lại chút nào nữa, lách người chạy trốn về hướng trước mặt.

Anh ta vô cùng rõ ràng, ngay lúc ban nãy mình tạm ngừng một chút kia liền đã bị bại lộ.

"Chặn anh ta lại!" Một giọng nói vang lên, chính là Phán Quan,
Vù! Vù! Vù!
Ba mươi bóng hình binh sĩ Ảnh Môn vọt tới cực nhanh.

Hiển nhiên tiếng súng vừa rồi chỉ là để tìm người mà thôi.

Hệ thống mắt trời hiển thị, một tay súng bắn tỉa trong đó đã tiến vào khu điểm mù không thể giám sát gần đây rồi không thấy tung tích.

Mà trước đó ba mươi binh sĩ đã tuần tra con đường này một lần cũng không phát hiện người trong hệ thống theo dõi kia, ngay cả người mặc cùng kiểu quần áo cũng không có.

Nhưng bọn họ lại có cảm giác mãnh liệt, nhất định là đối phương đang ở trên con đường này, cho nên mới có một màn này.


Trong chớp mắt khi một tay súng bắn tỉa chuyên nghiệp và người bình thường nghe thấy tiếng súng, phản ứng sẽ hoàn toàn khác nhau, bằng thị lực của binh sĩ Ảnh Môn, đương nhiên nhìn qua là có thể xem thấu.

"Cút ngay!" Người đàn ông trầm giọng một câu, giơ tay lên quét ra một luồng kình phong về phía mười tên binh sĩ ở ngay phía trước.

Khí thế trên người cũng dâng cao trong một giây này, tu vi Chiến tướng viên mãn!
Xuy!
Gần như đồng thời khi người đàn ông ra tay, một đạo đao mang vô cùng sắc bén chém từ một bên tới, thế như chẻ tre.

"Hả!?" Con ngươi của người đàn ông co rụt một hồi, một mối cảm giác nguy hiểm nồng đậm trải rộng toàn thân, vội vàng tránh sang một bên.

Đông!
Có điều là vẫn chậm mất nửa nhịp, một cánh tay từ bả vai bị đứt rơi xuống đất.

"Hừ! " Người đàn ông phát ra một tiếng rên, không để ý tới đau đớn, lại tiếp tục chạy trốn sang bên cạnh.

"Còn muốn chạy sao?!" Phán Quan lạnh giọng mở miệng: "Dám ám sát đại ca, mày có mười cái mạng cũng đừng mong sống sót!"
Trong khi nói chuyện, đao Lãnh Nguyệt trong tay kéo ra ánh sáng rét lạnh, cực nhanh chém ra ngoài.

"Không được! " Người đàn ông mất hồn mất vía thốt ra tiếng gào thét.

Đông! Đông!
Đao mang chợt lóe lên ở nơi thắt lưng của anh ta, sau khi người đàn ông theo quán tính tiếp tục chạy về phía trước mấy bước, hai khúc thân thể trên dưới lần lượt ngã xuống đất, máu tươi điên cuồng phun ra.

Ban nãy Phán Quan đã gọi điện thoại hỏi Lăng Túc Nhiên, có muốn lưu người sống hay không, nhận được câu trả lời là trực tiếp chém chết!
Những người này đều là thuộc về sát thủ kiểu tử sĩ, không thành công thì hy sinh, rất khó bắt được người sống.

Hơn nữa cấp bậc của hai tay súng bắn tỉa hiển nhiên không cao, cho dù bắt được thì đoán chừng không hỏi được tin tức hữu dụng, còn không bằng chém thẳng.

Trên một quảng trường thành phố cách đó ba cây số cũng diễn ra một màn không khác lắm với màn trên con đường có quầy rượu kia.

Sau khi tay súng bắn tỉa còn lại kia bị phát hiện, định bắt một người dân làm con tin.

Chẳng qua là, anh ta còn chưa kịp ra tay đã bị Hắc Công dùng một đao chém đầu.

Một giờ sau.

Hai người Hắc Công và Phán Quan đi tới biệt thự Hà Cảnh, Lăng Túc Nhiên cùng Huyền Bàn và Lục Tần Nam đang chờ bọn họ trong phòng khách biệt thự.

"Đại ca, anh thế nào rồi, đã dồn độc tố ra chưa?" Sau khi bước nhanh vào phòng khách, Phán Quan hơi có vẻ lo lắng hỏi.

Trên mặt Hắc Công đứng bên cạnh cũng có vẻ lo âu tương tự.


"Rồi!" Lăng Túc Nhiên gật đầu một cái: "Bảo các huynh đệ phía dưới tối nay tuần tra suốt đêm, bảo đảm thành phố Đông Khởi không có đồng bạn của đối phương.

"
"Đại ca yên tâm, đã bàn giao xuống rồi.

" Phán Quan gật đầu đáp lại.

Hơi ngừng lại một lát rồi nhìn về phía Huyền Bàn: "Mập mạp, cậu thế nào rồi? Không làm sao chứ?"
"Tôi không sao!” Huyền Bàn lắc đầu một cái, trên mặt hiện ra một chút vẻ sợ hãi: "Lần này rất nguy hiểm.

Nếu như công lực của đại ca không khôi phục lại cấp Chiến hoàng, hậu quả khó lường!"
"Biết là người nào làm không?" Hắc Công hỏi với giọng điệu nặng nề.

"Người của Thiên Âm Quốc!" Ánh mắt Huyền Bàn lạnh như băng, trả lời.

"Thiên Âm Quốc?" Phán Quan sửng sốt rồi tức giận nói: "Bọn họ muốn bị mất nước sao!"
Lần trước anh ta tới Tây Lưu, nghe ngóng chuyện của Thiên Âm Quốc, biết rõ đã từng bị đại ca của mình tiêu diệt một nửa đội quân.

"Không chắc chắn là hành động cấp độ quốc gia.

" Huyền Bàn thuật lại những phân tích tình hình của Lăng Túc Nhiên cho Phán Quan một lần.

"Cái gì!?" Sau khi nghe xong, Phán Quan thét lên: "Những tên khốn kiếp này muốn tạo phản sao!?"
"Lăng Soái, có phải có người ở bên Thủ đô chỉ thị Nam Lưu làm không?" Hắc Công hít một hơi khí lạnh thật sâu.

Anh ta vô cùng hiểu rõ hậu quả của chuyện này, nếu quả thật bị tra ra có người cấu kết với người của Thiên Âm Quốc ý định muốn ám sát Lăng Soái, khẳng định sẽ có một trận gió tanh mưa máu.

Lăng Soái, Kỳ Lân của quốc gia, hứng nhận số mệnh của đất nước, đâu thể để kẻ xấu càn rỡ như vậy, đây là đang đối địch với cả quốc gia!
"Tạm thời chưa xác định!" Lăng Túc Nhiên khẽ lắc đầu rồi nhìn về phía hai người dặn dò.

"Tôi và Huyền Bàn phải về Tây Lưu một chuyến, hai người Lục Tần Nam và Thanh Long ước chừng phải mấy hôm nữa mới có thể trở về, hai cậu theo dõi Đông Khởi một chút!"
Chuyện này, nhất định phải bị tìm ra chân tướng, sau khi tìm ra người giật dây, cho dù liên quan đến, đều phải chết!
"Đại ca, để em và Hắc Công cùng đi được không?" Phán Quan mở miệng nói.

"Không cần!" Lăng Túc Nhiên trầm giọng đáp lại: "Khu Đông bên này không thể thiếu người, hơn nữa khẳng định là bên nước Đông Hà vẫn chưa từ bỏ ý định, hai cậu giám sát kỹ cho tôi!"
"Xảy ra chuyện gì, chỉ hai cậu được hỏi!"
"Đã rõ!" Hai người Phán Quan lớn tiếng đáp lại.

Hai phút sau, Lăng Túc Nhiên trở về nhà mình một chuyến, sau khi tạm biệt Tần Nhã Khiết, dẫn Huyền Bàn tới sân bay ở chiến khu Đông Khởi.


Sáng sớm ngày hôm sau.

Một chiếc xe việt dã quân dụng đậu ở quân đoàn thứ tư Tây Lưu gần cửa căn cứ của Thiên Âm Quốc nhất.

Sau đó liền thấy hai người Lăng Túc Nhiên ad Huyền Bàn từ trên xe đi xuống.

"Ra mắt Đốc Soái!" Mười nghìn binh sĩ của chiến đội Huyết Ảnh quỳ một chân, đồng thanh hô to.

"Đứng lên nói chuyện!" Lăng Túc Nhiên giơ tay lên.

"Cảm ơn, Đốc Soái!" Mọi người hô đồng thanh lần nữa.

"Đại ca!" Ba người đứng đầu dậm chân bước tới.

Gương mặt anh tuấn, ánh mắt cương nghị, mình đồng da sắt, ; khí tiết chính trực.

Ba người này chính là ba vị Quân đoàn trưởng khác của quân đoàn Tây Lưu, Chu Tước, Bạch Hổ, Huyền Vũ.

Quân đoàn Tây Lưu, tứ đại Quân đoàn trưởng, có đặc điểm riêng.

Thanh Long, chín chắn thận trọng, quả quyết sát phạt!
Chu Tước, ít nói kiệm lời, sấm rền gió cuốn!
Bạch Hổ, thô lỗ phóng khoáng, không phục thì làm!
Huyền Vũ, hào phóng ngang ngạnh, ghét ác như thù!
Tối ngày hôm qua, sau khi ba người Chu Trước biết được tin tức của Lăng Túc Nhiên, vô cùng giận dữ, nếu như không có Lăng Túc Nhiên ngăn lại, ba người bọn họ liền muốn trong đêm đem binh tới Thiên Âm Quốc.

Nơi nhỏ bé Thiên Âm Quốc đó, bọn họ có tự tin, hoàn toàn không cần bao nhiêu sức lực vẫn có thể san bằng.

Cái lần hơn một năm về trước, nếu như không phải là chủ tịch nước của đối phương tự mình ra mặt khẩn cầu quân đội Tây Lưu hạ thủ lưu tình, cũng giao đủ bồi thường, chỉ sợ sớm đã không tồn tại Thiên Âm Quốc!
Bọn họ không ngờ rằng, chuyện cách đây mới hơn một năm, đối phương lại bắt đầu làm loạn, đúng là không biết chữ chết viết thế nào!
"Ừ!" Lăng Túc Nhiên gật đầu đáp lại, rồi dò xét tu vi võ đạo của ba người một chút.

Sau đó khẽ mỉm cười: "Cũng không tệ lắm, chưa khiến quân đội Tây Lưu mất thể diện!".