Hoàng Đế Nan Vi

Chương 81




Minh Trạm cùng Nguyễn Hồng Phi dùng xong vãn thiện liền đến Lâm Thủy trai xử lý chính sự.

Lúc đó sáu vị Thượng thư đã đến.

Hà Ngọc vào cửa bẩm báo: Bệ hạ, Bảng nhãn biên soạn Triệu Thanh Di đại nhân đang quỳ ở bên ngoài cầu kiến bệ hạ.

“Trẫm đang cùng chư vị ái khanh thương nghị quốc sự, làm sao có thời gian gặp hắn. Hàn Lâm viện rãnh rỗi lắm sao? Bảo hắn trở về đi.” Minh Trạm thản nhiên nói.

“Nô tài cũng đã nói như vậy nhưng Triệu đại nhân không chịu đi.”

“Không chịu đi thì cứ tiếp tục quỳ, đừng để hắn cản đường là được rồi.”

Sắc mặt của Minh Trạm bình thản khiến đám người Lý Bình Chu âm thầm cẩn thận thêm vài phần. Nhiều ngày nay không biết vì sao cứ cảm thấy Hoàng thượng càng ngày càng uy nghi, sắc mặt của Minh Trạm không thay đổi, bọn họ lại càng tự giác cảm thấy lo sợ.

Mọi người hành lễ, Minh Trạm cho an tọa.

“Lý Bình Chu, bảng thiết kế cảng Thiên Tân đã được làm xong, việc đấu thầu chiêu thương sẽ bắt đầu vào tháng sau, các thương nhân báo danh đăng ký phải giao phó mười vạn ngân lượng ký quỹ.” Minh Trạm nói, “Đám người Ngô Uyển của Nội vụ phủ đã hoàn tất thủ tục đăng ký, các ngươi phải đi khảo sát những thương nhân muốn nhận thầu cảng Thiên Tân, lúc trước bọn họ đã làm những công trình nào, có đủ tư cách để xây dựng cảng Thiên Tân hay không. Còn nữa, trong quá trình xây cảng Thiên Tân, Công bộ phải phái người đi giám sát tiến độ xây cảng, bắt bọn họ phải hoàn thành đúng hạn đúng chất lượng! Việc này ngươi muốn an bài ai đến giám sát thì phải dâng tấu chương cho trẫm! Từng chuyện đều phải nhớ rõ, sau này nếu có ai làm sai chuyện gì thì trẫm sẽ hỏi tội người đó!”

“Dạ!”

“Từ Tam, bạc ký quỹ của thương nhân không cần phải đưa cho Nội vụ phủ, Hộ bộ các ngươi phái người đi thu và kiểm bạc, cho dù thế nào thì cũng phải phái người ổn thỏa một chút! Làm đúng trách nhiệm của mình!” Minh Trạm nói, “Tỷ như ai phụ trách việc gì thì phải bắt bọn họ viết giấy xác nhận những việc đã làm xong, sau này đỡ phải xảy ra chuyện đổ tội cho nhau.”

Từ Tam vội vàng dạ một tiếng.

“Bộ binh, Cố Nhạc Sơn, nay thương nhân và văn nhân đến đế đô càng ngày càng nhiều, ngày sau sẽ có rất nhiều người đề cập đến việc ngân lượng. Ngươi cùng Vĩnh Ninh Hầu, Phủ doãn đế đô Điền Vãn Hoa, Tuần thú sứ đế đô Trần Tứ Hiền, bốn người các ngươi thương nghị biện pháp tăng mạnh tuần tra đường phố ở đế đô, một ngày mười hai canh giờ, canh gác chặt chẽ cho trẫm!”

“Lễ bộ, Âu Dương. Đồ thư quán sắp khai trương, trẫm cũng đã lệnh cho các Tổng đốc đề cử những văn sĩ tài học, quá vài ngày nữa sẽ đến đây, Âu Dương, ngươi an bài nghênh đón khi bọn họ đến đây. Hỏi một câu xem bọn họ có nơi nào để ở hay không, nếu bọn họ không có chỗ ở thì cứ an bài đến Chu Nghi điện tại hành cung.” Minh Trạm liếc mắt nhìn Âu Dương Khác, ánh mắt đông lạnh thâm trầm.

Âu Dương Khác đứng dậy, “Lão thần tuân chỉ.”

“Lại bộ, chuẩn bị sẵn sàng lý lịch các quan viên từ ngũ phẩm đến tam phẩm trong quân đội Tây Bắc cho trẫm.”

Không chỉ có Lại bộ Thượng thư Trịnh Lâm Trọng mà năm người còn lại cũng rùng mình, chẳng qua bọn họ đã quen ở quan trường cho nên có thể giữ vững sắc mặt, Trịnh Lâm Trọng lĩnh chỉ.

Minh Trạm tựa như không hề phát hiện suy nghĩ trong lòng của đám thần tử, khóe môi nhếch lên, mang theo vài nếp nhăn trên mặt khi mỉm cười, phân phó, “Hôm nay có tấu chương chứ? Nào, chúng ta cùng thương lượng.”

Cho dù Triệu Thanh Di quỳ đến lún đất thì Minh Trạm cũng không tính triệu kiến hắn.

Sau đó hắn ngất xỉu bị mang ra ngoài, phải gọi Triệu gia đến đón về. Cho dù có quỳ đến chết thì Minh Trạm chỉ xem như không biết. Về phần thánh chỉ ban hôn, có việc này sao? Lạ thật, hình như Hoàng thượng bị chứng mất trí nhớ thì phải!

Tóm lại lúc này cũng không có ai có hứng thú ở trước mặt Minh Trạm đề cập đến chuyện ban hôn Nguyễn Gia Duệ cho Triệu gia.

Minh Trạm lạnh mặt cũng có thể áp chế hơn phân nửa quần thần.

Ở Hoài Dương, tình cảnh của Lâm Vĩnh Thường có vẻ phức tạp.

Hắn đem thư của Đoạn Văn Thiến kẹp vào trong mật tấu của mình rồi gấp rút cho người đưa đến đế đô, kết quả là hành động đào hố phụ thân của Đoạn Văn Thiến khiến nhiều người tức giận. Tuy rằng theo quốc pháp thì Đoạn Văn Thiến vô tội.

Nàng đâu chỉ vô tội, Vĩnh Định Hầu Tiêu phu nhân nghe được hành động này của Đoạn Văn Thiến thì phải khen ngợi, “Đoạn gia như thế mà lại sinh ra được một nữ nhi biết phân rõ thị phi. Phá diêu xuất hảo từ, quả nhiên là có lý.” (Lò nứt lại đúc được đồ sứ tốt)

Vĩnh Đinh Hầu thở dài, mặc dù Đoạn thị rất tốt nhưng số mạng lại bất hạnh, “May mà có Lâm đại nhân.” Đoạn thị ở phủ Tổng đốc, nay có thể hiểu rõ lý lẽ như vậy, nhất định là cũng có công của Lâm Vĩnh Thường. Vĩnh Định Hầu cũng biết tình hình của Lâm Vĩnh Thường, thầm nghĩ Lâm Vĩnh Thường quả nhiên rất thủ đoạn, có thể khiến Đoạn thị dâng lên tấu chương như vậy.

Hắn xuất thân là võ tướng, trong nhà thật không nhắc đến quả phụ thủ tiết gì cả,

Nhưng ngoại trừ Lâm Vĩnh Thường và Hà gia cảm kích Đoạn Văn Thiến thì những người còn lại, chỉ cần là nam nhân, trong nhà có khuê nữ thì đều âm thầm đồng tình với Đoạn gia, “Nếu biết rằng sẽ sinh ra nữ nhân như vậy thì không bằng bóp chết từ khi mới sinh ra thì hơn.”

Tuy rằng Minh Trạm không xử trí Đoạn Văn Thiến cũng bảo rằng không can thiệp việc Đoạn Văn Thiến muốn ra khỏi tông đường, hơn nữa cũng mặc kệ Đoạn gia, chỉ truyền người của Đoạn gia quay về đế đô, như vậy cũng đã đủ nói lên khuynh hướng của Hoàng thượng.

Hoàng thượng không có hảo cảm đối với Đoạn gia, có thể thấy được hoạn lộ phía trước của Đoạn gia a….

Lý Bình Chu là tọa sư của Lâm Vĩnh Thường, trước kia cũng ủng hộ đề bạt Lâm Vĩnh Thường rất nhiều, Lý Bình Chu gửi cho Lâm Vĩnh Thường một mật thư, mặt trên chỉ có hai chữ: Cẩn thận.

Minh Trạm phê một câu trên mật tấu của Lâm Vĩnh Thường: Quân đội và chính trị giao phó cho ngươi, trẫm muốn một Hoài Dương sạch sẽ!

Vì việc này, mặc dù hy sinh Đoạn gia thì Minh Trạm vẫn đẩy Lâm Vĩnh Thường về phía Vĩnh Định Hầu, Minh Trạm chỉ điểm: Trẫm hiểu rõ tâm tư của ngươi. Trẫm muốn cái gì thì ngươi cũng phải hiểu rõ.

Lâm Vĩnh Thường thiêu rụi lá thư mà Lý Bình Chu gửi cho hắn, chỉ còn vài hạt bụi trắng lượn lờ trong không khí, vô cùng thần bí.

Minh Trạm đang một lòng một dạ tập trung tinh thần vào cảng Thiên Tân và Tây Bắc, lúc này lại có tin tức mới.

Tiết phụ của Khổng thị gia tộc tại Sơn Đông, đã trở thành quả phụ trước khi thành thân, từng được Đức Tông hoàng đế, Nhân Tông hoàng đế và Thái thượng hoàng, tam triều Hoàng đế ban thưởng đền thờ trinh tiết, có thể nói là một tấm gương thánh nữ trinh tiết, sau khi nghe thấy hành động này của Đoạn thị thì cũng dâng thư cho Hoàng thái hậu như Đoạn thị.

Trong thư có nói: Dân phụ sống tám mươi năm nhưng chưa từng thấy có nữ nhân nào bất hiền bất hiếu bất trinh bất khiết lại vô liêm sỉ như vậy. Nữ nhân xưa nay xem trọng trinh tiết, bệ hạ là thánh quân vạn thế, làm sao có thể khoan dung để ác phụ làm loạn nhân gian cho được.

Tấu chương của Đoạn thị được Tổng đốc Hoài Dương Lâm Vĩnh Thường trình lên, nay tấu chương của Khổng thị lại được Tuần phủ Sơn Đông Kỷ Hoài Thịnh trình lên.

Minh Trạm nói với vài vị Các lão đại thần, “Kỷ Hoài Thịnh chính là người của Kỷ gia Phúc Mân đúng không? Kỷ thị tự sát trước cửa Triệu gia chính là điệt nữ của Kỷ Hoài Thịnh đúng không?”

Tin tức của ngài thật nhạy. Từ trước đến nay Hoàng đế càng khó lường thì triều thần càng kinh sợ, đây là chân lý ngàn năm không đổi. Minh Trạm nói như vậy một câu, Lại bộ Thượng thư Trịnh Lâm Trọng vội đáp lời, “Bệ hạ anh minh.”

“Nghe nói tiết phụ chú ý đến việc an phận, Khổng thị thì lại khác, cách xa ngàn dặm liền ỷ vào cái danh Khổng thánh nhân mà muốn tham dự vào chính sự.” Minh Trạm thản nhiên nói, “Nghĩ ra thánh chỉ cho ta, bảo rằng, Khổng gia không biết cách giáo huấn nữ nhân, can thiệp triều chính, đoạt tước vị Diễn Thánh Công của Khổng Lệnh Đức, để cho Khổng Lệnh Bình thừa kế tước vị.”

Gãi gãi cằm, chắc là sắp mọc râu nên cằm cứ ngứa ngáy khó chịu, Minh Trạm trầm ngâm nói, “Hỏi Khổng Lệnh Bình, nếu tiết phụ có thể can dự vào chính sự thì chẳng lẽ muốn làm quan viên hay sao? Bảo Khổng Lệnh Bình rằng, lão thái thái đã lớn tuổi, trẫm không đáng để nàng so đo, nhưng nếu thánh chỉ của trẫm đến nơi mà lão thái thái lại làm ra cử chỉ trinh liệt thì trẫm nhất định sẽ không tha thứ cho những kẻ khinh thường trẫm!”

Thám Hoa bí thư Trịnh Khai Tuấn vội vàng cầm bút chấm mực, Âu Dương Khác khuyên nhủ, “Bệ hạ, Khổng thị là một nữ nhân thôn quê ngu xuẩn, bệ hạ là thánh minh thiên tử, cần gì phải so đo với lão phu nhân kia.”

“Nếu là nữ nhân thôn quê ngu xuẩn thì có thể đả động được Kỷ Hoài Thịnh hay sao?” Minh Trạm hỏi lại một câu, thản nhiên nói, “Nếu tiền lệ như vậy thì tiết phụ các nơi đều sẽ dâng thư, sợ rằng tiết phụ cả nước sẽ đòi tham dự chính sự trong triều. Huống chi trong triều đã có công luận về chuyện của Đoạn thị. Nếu trẫm nghe lời Khổng thị thì có khác nào phủ định công luận trước kia, sau này cũng không cần phải sử dụng các ngươi nữa, cứ gọi Khổng thị đến áp chế triều cương chẳng phải là bớt việc hay sao?”

Âu Dương Khác không dám nhiều lời.

Minh Trạm tiếp tục nói, “Phê lại cho Kỷ Hoài Thịnh, hỏi hắn và Khổng gia có quan hệ thế nào? Khổng gia tiết phụ cho hắn lợi ích gì? Nếu không thì vì sao nhị phẩm đại quan lại để một lão phu nhân lợi dụng? Hỏi hắn một câu, quân thần tiết khí đặt ở đâu?”

Có người đi bước cờ tiết phụ tổ tông, vốn là muốn nhân cơ hội gây sóng gió, không ngờ Minh Trạm lại sử dụng thủ đoạn lôi đình mà xử lý nhanh gọn, Diễn Thánh Công từ nay về sau đổi chủ, Tuần phủ Sơn Đông thấp thỏm lo âu, trong triều mọi người đều im lặng, không dám tiếp tục động chạm vào Hoàng thượng.

Minh Trạm nhanh chóng đem tước vị của Diễn Thánh Công chuyển cho Khổng lệnh Bình, đương nhiên Khổng Lệnh Bình rất hân hoan, nhưng cũng biết vị cô tổ mẫu tiết phụ nhà mình đã chọc giận bệ hạ.

Có lời răn dạy của Minh Trạm, Khổng Lệnh Bình rất sợ cô tổ mẫu tiết phụ sẽ sinh ra bất trắc.

Khổng Lệnh Bình ngồi trước mặt Khổng thị, khuôn mặt cung kính trang nghiêm, hắn lớn tuổi hơn Khổng Lệnh Đức, tướng mạo bình thường, càng không có tiên khí thánh nhân của Khổng thánh nhân truyền lại, tùy tiện nhìn một chút thì chỉ thấy giống như người qua đường mà thôi.

Từ khi thánh chỉ giáo huấn của Hoàng thượng đến nơi thì Khổng thị bắt đầu tuyệt thực, chỉ một lòng muốn chết.

Khổng Lệnh Bình thở dài, “Cô tổ mẫu làm gì vậy? Nếu cô tổ mẫu mà chết ở đây, thì thị phi sẽ truyền ra ngoài là Khổng gia chúng ta oán hận Hoàng thượng. Vị trí Quốc Công của ta đương nhiên ngồi không ổn, cho dù cô tổ mẫu không màng sống chết nhưng cũng phải suy nghĩ vì tộc đệ một chút, hắn vừa mới mất tước vị Quốc Công, lòng người dễ thay đổi, nay chính là lúc gian nan nhất.”

“Năm xưa tước vị Quốc Công vốn là của tổ phụ, bất đắc dĩ tổ phụ không biết tích phúc, bị Đức Tông hoàng đế tước đoạt, Khổng gia từ trên xuống dưới hoảng loạn. Đúng lúc này trượng phu đính hôn của cô tổ mẫu lại qua đời sớm, vẫn là Lục gia gia cho chúng ta chủ ý, để cô tổ mẫu thủ tiết trước khi thành thân. Mỹ danh của cô tổ mẫu truyền ra ngoài, Đức Tông hoàng đế ban thưởng cho cô tổ mẫu đền thờ trinh tiết, lại lập tước cho huynh trưởng của cô tổ mẫu.” Khổng Lệnh Bình cắn răng cảm thán, “Thủ tiết qua sáu mươi năm, ba đời Hoàng đế đã trôi qua. Cô tổ mẫu phải chịu uất ức vì Khổng gia mấy chục năm, cho dù là ta thì trong lòng cũng phải cảm kích cô tổ mẫu một tiếng.”

“Hiện tại mặc kệ là ai hưởng tước vị thì dù sao tước vị Khổng Gia Diễn Thánh Công vẫn tồn tại.” Khổng Lệnh Bình tận tình khuyên bảo, thấy Khổng thị vẫn không bị đả động, bèn nói, “Tước vị của ta chính là quân ân, nhưng hiện tại có nói cái gì cũng đều vô dụng. Cô tổ mẫu không bận tâm đến tộc đệ Lệnh Đức, nhưng nếu ngài có mệnh hệ gì thì Hoàng thượng nhất định sẽ vấn tội ta. Cô tổ mẫu, ta là người của Khổng thị, nhưng không có phẩm cách thánh nhân, đến lúc đó, vì bảo trụ gia đình của mình, ta chỉ đành hy sinh một số điều. Cho dù như thế nào thì ta cũng sẽ không để Hoàng thượng nổi giận đối với ta. Dù sao ngài là thân cô tổ mẫu của tộc đệ Lệnh Đức, chính là thân tộc của ngài.”

Nói đến đây thì Khổng thị mới chậm rãi mở to mắt, đôi mắt già nua nhưng vẫn sắc bén như chim ưng nhìn thẳng vào Khổng Lệnh Bình, giọng nói cũng trở nên khô khan, “Ngươi muốn thế nào?”

Khổng Lệnh Bình nói, “Ta cũng không muốn gì cả, chỉ muốn cô tổ mẫu sống khỏe mạnh. Tộc đệ Lệnh Đức đã đi sai một bước, ta không có khả năng kéo cả Khổng gia chôn cùng hắn. Cô tổ mẫu còn sống thì mới có thể chiếu cố tộc đệ Lệnh Đức, chẳng phải hay sao?”

Khổng thị thở dài một hơi.

Hoàng thượng thay đổi.

Không chỉ là đám cận thần mới có cảm giác này, chỉ cần vào triều thì bá quan văn võ đều trở nên cẩn thận. Lúc trước Hoàng thượng cười tủm tỉm ngồi trên long ỷ thoải mái nghe bọn họ thương nghị, đương nhiên bọn họ cũng rất thoải mái.

Nay Hoàng thượng luôn như cười như không, rất bí hiểm, đôi khi nhìn không ra hỉ giận, bọn họ tự biết bản thân không có thể diện lớn như Diễn Thánh Công, vì vậy đều tự giác câm miệng.

Chư thần chưa kịp phản ứng thì tước vị Diễn Thánh Công đã bị đổi chủ.

Từ đó về sau Quốc Công phủ cũng bị thay đổi về cái nhìn và quan điểm.

Cũng chỉ những kẻ có tước vị mới hiểu rõ mùi vị này mà thôi.

Trong các triều thần cũng có kẻ nóng lòng muốn nói vài ba câu với Hoàng thượng, nhưng lại phát hiện khi lâm triều các đồng liêu đều im lặng một cách ăn ý.

Có thể làm quan đều là những kẻ thông minh, nếu Minh Trạm nói ra chuyện tước bỏ tước vị Diễn Thánh Công thì sẽ có người bàn luận. Nhưng hôm nay, Hoàng thượng đã trực tiếp hạ thánh chỉ một cách nhanh gọn, từ trước đến nay lời của thiên tử là nghìn vàng, không thể thay đổi. Huống chi hiện tại ngoại trừ những ai có quan hệ với Khổng Lệnh Đức thì chẳng kẻ nào muốn ra mặt thay Khổng gia.

Ở trong triều chỉ có Nam Phong Bá Lục gia có quan hệ thông gia với Khổng Lệnh Đức.

Bản thân Nam Phong Bá và đại Phò mã Lục Văn Thao đều cúi đầu ngậm miệng thì còn ai dám ngu xuẩn ra mặt thay?

Nam Phong Bá phủ cũng tự hiểu rõ, từ khi xảy ra vụ án Lục lão bát và Ngô Uyển thì bệ hạ không hề có ấn tượng tốt đối với Lục gia bọn họ. Tuy rằng có quan hệ thông gia với Khổng gia, bất quá Lục gia trên có già dưới có trẻ, cũng không thể vì Khổng gia mà tự đưa đầu xuống dưới lưỡi đao.

Vì vậy, chuyện Diễn Thánh Công đổi chủ cứ như vậy mà thản nhiên trôi qua.

Đám triều thần không mở miệng lên tiếng, Minh Trạm thì lại muốn nói, hắn cất lên giọng nói ôn hòa, “Mấy ngày gần đây trẫm vẫn nghĩ đến việc ban thưởng tước vị cho công thần. Có thể có chỗ đứng ở trên kim loan điện của Đại Phượng, trên người có tước vị, nếu không phải tự thân lập công thì chính là tổ tiên có công. Trẫm vốn nghĩ rằng các ngươi mấy đời phú quý, được giáo huấn đầy đủ, hiểu rõ đạo lý, đương nhiên phải hơn thường nhân một ít. Không ngờ từ khi trẫm đăng cơ lại liên tục xảy ra những vụ án có liên quan đến hậu duệ danh gia thế tộc, thật sự làm cho trẫm mở rộng tầm mắt.”

“Trẫm không dám cũng không thể tin!”

“Các ngươi vốn thông minh khôn khéo, trẫm thật muốn hỏi các ngươi ở nhà giáo huấn hài tử thế nào?” Giọng nói của Minh Trạm trở nên lạnh lẽo, đứng dậy rồi bước xuống bậc thềm, quan sát đám quần thần bên dưới, “Trẫm cũng là một nhi tử, đương nhiên các ngươi không thể sánh bằng Trấn Nam Vương. Nhưng vẫn phải hơn hẳn đám dân chúng thường tình chứ! Các ngươi xem lại mình đi, các ngươi giáo huấn hài tử của mình thế nào? Quả thật là mất thể diện! Bôi nhọ tổ tông!”

“Tam tự kinh từng nói, tử bất giáo, phụ chi quá. Nhìn lại các ngươi đi, các ngươi vỗ ngực nói với trẫm nào là tiết phụ hiền thục kiên trinh an phận thủ lễ như thế nào? Còn tiết phụ Khổng gia thì sao? Đức Tông, Nhân Tông, Thái thượng hoàng, ba đời Hoàng đế tán thưởng trinh tiết của quả phụ Khổng gia, nhưng bà ta thì sao, hoàn toàn không phải nữ nhân thôn quê ngu xuẩn, bà ta có thể sai khiến nhị phẩm Tuần phủ của trẫm, gián tiếp can thiệp triều chính!” Minh Trạm trách mắng, “Cho dù là Thái hoàng thái hậu thì cũng không có uy phong như Khổng thị đâu!” (con không được dạy dỗ là lỗi của cha)

“Trẫm vô duyên không thể gặp được Đức Tông và Nhân Tông hoàng đế, nhưng trẫm biết rõ Thái thượng hoàng, Thái thượng hoàng không phải hôn quân. Thái thượng hoàng vẫn chưa gặp Khổng thị bao giờ, nhưng lại tán thưởng Khổng thị nghĩa tiết, có phải là do các ngươi hồ ngôn loạn ngữ nói với Thái thượng hoàng hay không?” Minh Trạm trầm giọng nói, “Các ngươi thì sao, các ngươi đã từng gặp qua Khổng thị hay chưa? Nếu rồi thì nói cho trẫm nghe một câu thử xem?”

Lúc này quần thần chỉ hận không thể thổ lộ ngay cả một chữ Khổng mà bọn họ cũng không biết viết, mọi người đều tự tìm đường xóa sạch dấu vết.

Minh Trạm mỉa mai cười, “Đúng rồi, tiết phụ làm sao có thể dễ dàng diện kiến nam nhân cho được? Các ngươi đương nhiên cũng chưa gặp qua! Các ngươi chưa gặp người ta, chỉ nghe những lời đồn đãi vô căn cứ thì liền nói với Thái thượng hoàng là Tiết phụ khổng gia rất tốt! Vì sao các ngươi lại nói lời ngon tiếng ngọt thay Khổng thị! Cũng là vì các ngươi, khiến trẫm phải nghĩ sâu xa, vì sao ở thời Đức Tông và Nhân Tông hoàng đế lại tán dương quả phụ Khổng thị như vậy?”

“Một nữ nhân, trượng phu qua đời thì làm quả phụ, nhưng chẳng lẽ cả đời không gả cho người khác, bảo vệ trinh tiết thì nữ nhân này chính là người tốt hay sao?” Minh Trạm chất vấn, “Nàng tự nguyện thủ trinh tiết, nếu người người đều giống như Khổng thị, thủ tiết thì có thể giữ được cơ nghiệp của tổ tông, bởi vì được ba cái đền thờ liền ương ngạnh hống hách, ngay cả nhị phẩm Tuần phủ cũng phải nghe theo lời bà ta. Như vậy, trẫm nói một câu, bà ta không cần tuân thủ tiết hạnh cũng được!”

“Nếu trẫm không thể chịu nổi tiết phụ như vậy thì Đại Phượng cũng không thể chịu nổi loại tiết phụ như vậy!”

Ánh mắt của Minh trạm lướt qua một đám quần thần đang cúi đầu, khóe môi nhếch lên, “Một quả phụ chỉ cần ỷ vào thanh danh của mình và của Diễn Thánh Công thì đã có thể tỏ ra bản lĩnh. Còn các ngươi, đại quan triều đình, con cháu trong nhà làm ra những chuyện xấu xa như vậy, trẫm quả thật đã bị các ngươi làm cho mất mặt!”

“Hết Triệu Hỉ là Lục bát, hết Lục bát là Từ Bỉnh Sinh!” Ánh mắt của Minh Trạm nhìn chằm chằm Từ Tam, “Đây là trẫm nhìn thấy, là trẫm biết rõ, nhưng còn những nơi mà trẫm không nhìn thấy thì sao, thật không biết sẽ có bao nhiêu mặt người dạ thú nữa đây?”

“Các ngươi là cánh tay đắc lực của trẫm, tất cả đều là nhân tài, vì sao con cháu lại vô năng như thế!” Minh Trạm nói tiếp, “Trẫm nghĩ nếu quơ đũa cả nắm thì cũng bất công. Trẫm cũng không tin con cháu của bá quan văn võ chẳng có một kẻ nào là người thành tài? Các ngươi có tước có vị, từ Quốc Công đến Bá tước, quan viên trong triều, từ nhị phẩm trở đi, mỗi một nhà, ngoại trừ những ai đã có công danh, các ngươi hãy chọn cho trẫm người có tiền đồ, trẫm muốn xem thử một chút, nếu có người có năng lực thì trẫm sẽ giữ lại bên cạnh để giúp các ngươi rèn luyện dạy dỗ. Chỉ cần có phẩm chất tài cán và xuất chúng thì sẽ có tiền đồ, không biết các ngươi có nguyện ý hay không?”

Vừa mới bị thóa mạ xong một trận, mọi người cảm thấy vô cùng bất an, ngay lúc này lại có chuyện tốt như thế từ trên trời giáng xuống, đương nhiên bá quan văn võ rất nguyện ý! Đều thầm tính toán trong lòng, con cháu trong gia tộc cũng đông, nên tiến cử ai thì mới tốt đây.

Sau khi bãi triều, bá quan quần thần tốp năm tốp bảy cung kính xuất cung, về nhà dùng bữa.

Lý Bình Chu, Âu Dương Khác và Vương Duệ An xưa nay rất thân cận, Vương Duệ An nói, “Long uy của Hoàng thượng càng ngày càng thịnh.”

Lý Bình Chu và Âu Dương Khác rất đồng cảm, tiểu hài nhi bình thường đùa bỡn cợt nhả, đột nhiên lại nghiêm mặt xuất thủ đoạn, ngay cả bọn họ cũng bất giác sinh ra cảm giác kính sợ.

“Khổng gia, hầy, Khổng thị.” Lão thái thái cũng đã lớn tuổi. Âu Dương Khác không nói thêm gì nữa, có thể thủ tiết cả đời trước khi thành thân, đối với một nữ nhân mà nói thì tất nhiên là không dễ dàng.

Nay lại đi nhầm bước, Hoàng đế nổi giận, chẳng hề nể mặt bất kỳ tiết phụ nào nữa.

Lý Bình Chu cảm thán, “Khổng gia cũng hồ đồ, trong triều đã sớm có công luận, còn gọi lão bà bà dâng thư làm gì. Nếu Hoàng thượng thật sự đồng ý với Khổng thị thì mặt mũi của bá quan văn võ đặt ở đâu đây?” Lại thầm oán Khổng gia một trận.

Lý Bình Chu vốn có ý oán trách Khổng gia từ sớm. Đúng là mù quáng, không biết lựa chọn thời cơ. Nay bị đoạt đi tước vị, Hoàng thượng không dung thứ, thẳng tay chèn ép tiết phụ Khổng thị, đây chẳng khác gì là một cái tát vang dội lên mặt của tất cả tiết phụ!

Chẳng qua tuyên truyền không ủng hộ thủ tiết thì có lợi ích gì? Các nam nhân sẽ không dễ dàng giao ra quyền lợi của bản thân, nhân cơ hội này để cho bọn họ nhìn một chút sắc mặt của tiết phụ mà bọn họ tôn sùng đáng tởm như thế nào.

Hoàng thượng giận dữ, còn có ai lại dám đường đường chính chính đi ủng hộ tiết phụ! Còn có ai dám dùng cách thức ghê tởm như vậy đưa đến trước mặt Hoàng thượng? Muốn làm trò cười cho thiên hạ hay sao?

Phẩm hạnh của Khổng thị không thỏa đáng, chẳng qua nếu là trước kia thì Minh Trạm cũng sẽ không chấp nhặt với lão thái thái đã tám mươi tuổi này.

Nhưng Khổng thị lại chọn thời cơ rất không thỏa đáng.

Hoàng thượng cũng biết thay đổi chứ.

Minh Trạm cảm thấy thật thoải mái, hết thảy uất ức đã hoàn toàn tan thành mây khói sau khi thóa mạ đã đời một trận.

Buổi chiều Minh Trạm đến chỗ của Thái hoàng thái hậu để tiêu khiển, vừa lúc nhìn thấy ba vị Công chúa đến thỉnh an. Đây là ba nữ nhi lớn tuổi của Phượng Cảnh Kiền, đại Công chúa Thục Viện, nhị Công chúa Thục Nhàn và tam Công chúa Thục Ngọc.

Minh Diễm và Minh Nhã cũng được sắc phong bằng chữ Thục, một người là Thục Nghi, một người là Thục Nhu.

“Thỉnh an Hoàng tổ mẫu.” Minh Trạm quỳ gối một chút, Thái hoàng thái hậu mỉm cười, “Hoàng thượng mau đứng dậy đi, đều là người nhà cả, hà tất gì phải đa lễ như vậy. Lại đây ngồi xuống đi.”

Minh Trạm ngồi kế bên Thái hoàng thái hậu, trực tiếp xua tay, “Ba vị Hoàng tỷ không cần đa lễ, đều ngồi đi.” Hắn vừa tiến vào thì ngoại trừ Thái hoàng thái hậu thì tất cả những người còn lại đều đứng dậy.

“Các Hoàng tỷ đã lâu chưa tiến cung, hôm nay lại cùng lúc tiến cung à.”

Trong ba người, đại Công chúa Thục Viện từng đắc tội Minh Trạm, Thục Nhàn đại Công chúa thì không gặp nhiều lắm, nói đến nói đi thì chỉ có Thục Ngọc đại công chúa là hơi quen thuộc đối với Minh Trạm, Thục Ngọc đại Công chúa cười nói, “Chúng ta thường đến đây, vì bệ hạ bận việc…quốc sự nên đương nhiên không thường nhìn thấy.”

Minh Trạm nhìn thấy bên dưới còn vài vị thái phi thái tần bốn năm mươi tuổi, nhịn không được mà mỉm cười, “Các Hoàng tỷ cũng không phải đến thăm trẫm mà là đến đây để mẫu tử sum vầy.”

Thục Ngọc đại Công chúa mỉm cười, “Như vậy lần sau chúng ta cầu kiến Hoàng thượng thì Hoàng thượng đừng chê tỷ muội chúng ta ồn ào là được.”

Minh Trạm cười ha ha, “Các ngươi cứ thoải mái đi. Thái y bảo rằng tam Hoàng tỷ có thai, nay xuất môn phải cẩn thận một chút.”

“Tạ bệ hạ quan tâm, Thái y bảo rằng cứ đi đứng nhiều cũng không sao, như vậy mới có lợi cho thân thể.”

“Đúng vậy, mỗi ngày tản bộ một chút thì sau này lâm bồn cũng dễ sinh.”

Minh Trạm thuận miệng nói khiến cả phòng đều cười ồ lên, may mà ở đây đều là nữ nhân trong hoàng cung cho nên cười rộ lên lại giống như chim sơn ca đang ca hát, cũng không phải loại cười vang rần rần. Thái hoàng thái hậu vừa cười vừa mắng, “Hoàng thượng cái gì cũng nói được.” Ngay cả nữ nhân lâm bồn cũng dám nhắc đến.

“À, là vì ta đã hỏi thăm Thái y.” Minh Trạm bổ sung một câu. Đây là vấn đề thường thức thôi mà.

Đương nhiên Thục Ngọc đại Công chúa sẽ không tin tưởng Hoàng thượng thật sự vì nàng có thai mà cố ý đi hỏi Thái y, tuy rằng Hoàng thượng đối với tỷ muội bọn họ không tệ nhưng vẫn chưa đến mức đó. Còn nữa, cho dù Hoàng thượng hỏi thăm Thái y thì Hoàng thượng cũng có một tỷ tỷ và một muội muội từng trải qua chuyện sinh nở, là huynh đệ quan tâm tỷ muội thì hỏi thăm một câu cũng không sao.

Bất quá Thục Ngọc đại công chúa rất cảm kích Minh Trạm, ngày đó nhờ Minh Trạm mà Ôn Trường Phong có thể dọn vào phủ Công chúa, phu thê hai người quả thật ngọt ngào quấn quýt, nay nàng lại có thai, trong lòng vui mừng đến nhường nào.

Thục Ngọc đại Công chúa ôn nhu cười nói, “Hôm kia ta đến biệt viện của Thục Nhu muội muội, Lục phò mã đặt tên cho đại lang nhà hắn, viết tràn ngập ba tờ giấy. Thục Nhu muội muội nhìn hoa cả mắt, còn gọi ta xem cùng, ta thấy có trên dưới một trăm cái tên, Lục phò mã quả thật là văn sĩ, không biết làm sao có thể nghĩ ra nhiều như vậy nữa.”

Mọi người nói đùa một hồi, Minh Trạm còn có việc nên liền rời đi trước.

Qua hai ngày sau, Minh Trạm đến chỗ của Vệ thái hậu, nhìn thấy Minh Diễm Minh Nhã đang cùng Vệ thái hậu trò chuyện thì Minh Trạm liền buộc miệng hỏi Minh Nhã, “Tên nhi tử của muội vẫn chưa chọn được à? Nghe nói là chọn cả trăm cái tên thật ư?”

Minh Nhã thẹn thùng, mang theo một chút xấu hổ, “Dạ, là Phò mã chọn, hết chọn đông lại sang tây, nhưng nhìn mãi vẫn chẳng chọn được tên nào đặc biệt cả.”

Vì tiểu tử nhà Minh Nhã được di truyền tướng mạo của Minh Trạm một cách kỳ lạ, cho nên Vệ thái hậu rất yêu thích, thuận miệng cười nói, “Khi ngươi sinh hắn đã chịu rất nhiều khổ sở, Thái y cũng bảo sẽ khó mẹ tròn con vuông, nay may mắn được lão thiên gia phù hộ. Ta thấy, không bằng cứ gọi là Thiên Gia đi, có được không?”

Vệ thái hậu đồng ý đặt tên thì đương nhiên là không còn gì tốt hơn, Minh Nhã liên tục cảm tạ, trong miệng nhẩm đến nhẩm lui rồi cười nói, “Thật dễ nghe, tạ mẫu thân đã ban thưởng tên.”

Minh Diễm cũng chen vào, “Không chỉ dễ nghe mà dụ ý cũng rất tốt nữa.”

Lại mỉm cười cầu xin Vệ thái hậu, “Lần sau nữ nhi sinh hài tử thì cũng thỉnh mẫu thân đặt tên mới được.”

Vệ thái hậu đương nhiên mỉm cười chấp thuận.

Minh Trạm cười nói, “Vì sao chỉ cầu có mỗi mình mẫu thân như vậy, đại tỷ, tỷ cứ nói với trẫm một tiếng, trẫm đặt tên cho thì chẳng phải cũng như thế thôi sao?”

Minh Diễm giật giật khóe môi, “Hoàng thượng, nhũ danh của đám hài tử nhà ta đều do Hoàng thượng đặt đấy thôi.” Hai nhi tử, một đứa Đại Bảo, một đứa Tiểu Bảo. Hai nữ nhi, một đứa Tiểu Hoa, một đứa Tiểu Đóa. Nếu không phải Minh Trạm là Hoàng thượng thì Minh Diễm đã bỏ cái tên quê mùa đó của hai khuê nữ nhà nàng từ lâu lắm rồi. Nhưng thật sự thì Minh Trạm rất thích hai nữ nhi nhà nàng, thứ gì tốt cũng đều ban tặng.

Minh Diễm sợ Minh Trạm sẽ đòi đặt thêm mấy cái tên kỳ lạ cho nữ nhi nhà nàng nên lập tức lái sang chuyện khác, “Hoàng thượng có nghe thấy tin tức gì mới hay chưa?”

“Tin gì mới?”

“Chẳng phải Hoàng thượng đã hạ lệnh cho Tổng đốc khắp nơi đề cử văn sĩ có tài đến đế đô hay sao? Nghe nói Tiễn Vĩnh Đạo của Hoài Dương đã đến đế đô.”

Minh Trạm lắc đầu, “Đây chẳng phải là tin tức mới mẻ gì cả.” Hắn đã biết, chẳng qua không tuyên triệu Tiễn Vĩnh Đạo mà thôi.

“Tiễn Vĩnh Đạo mang theo ấu tử cùng đến đây, ôi chao, nghe nói Tiễn công tử tướng mạo thật sự là như thần tiên. Tiễn công tử cưỡi ngựa vào thành, mỉm cười dưới ánh ban mai liền khiến phố Chu Tước náo loạn, trái cây bay tứ tung, ném đầy đầu Tiễn công tử.”

Minh Trạm cười ha ha, vuốt cổ tay áo mà hỏi, “Vì sao lại như thế? Chẳng lẽ Tiễn công tử có tướng mạo quá tốt khiến cho người đế đô muốn học theo điển tích ném quả đầy xe của Phan An hay sao?”

Minh Diễm lắc đầu cười nói, “Ta chưa thấy bộ dáng của Tiễn công tử thế nào. Chỉ nghe nói ngũ tiểu thư của phủ Vệ Quốc Công có tình ý với Tiễn công tử, nhưng Tiễn công tử lại không biết tình cảm thầm kính của khuê nữ người ta, nhị tiểu thư của Vĩnh Định Hầu và ngũ tiểu thư của Vệ Quốc Công có giao hảo với nhau, thấy Tiễn công tử ra ngoài huênh hoang bèn sinh ra căm phẫn, liền lệnh cho gia nô mua vô số trái cây ném đầy đầu của Tiễn công tử.”

Minh Trạm cười to một trận.

E rằng không chỉ vì tình kim lan tỷ muội mà thôi, Minh Trạm thầm nghĩ, sớm nghe nói Tiêu phu nhân của Vĩnh Định Hầu nổi danh là rất lợi hại, ai ngờ cũng nuôi được một nữ nhi mạnh mẽ như vậy.

Rõ ràng là tiểu thư Vĩnh Định Hầu ném quả người ta, nhưng bị nói ra nói vào lại là Vệ Quốc Công.

Xem ra quan hệ giữa tiểu thư Vĩnh Định Hầu và tiểu thư Vệ Quốc Công cũng không phải thật sự quá tốt.

Minh Trạm chỉ cảm thấy kỳ lạ, Vĩnh Định Hầu đi Hoài Dương, Tiêu phu nhân lo lắng cho nhi tử và lão công nên cũng đi theo. Nay kẻ nào trong phủ Vĩnh Định Hầu đưa ra chủ ý tệ hại như vậy, Tiễn gia là một đại nho, vừa mới tiến đến đế đô thì liền khiến Vĩnh Định Hầu phủ ra oai phủ đầu.

Vĩnh Định Hầu không ở nhà, Tiêu phu nhân cũng đã đi rồi. Tục ngữ có câu, trên núi không có hổ, hầu tử xưng đại vương.

Lão đại của Vĩnh Định Hầu là Hà Bạch Viễn đang ở Hồ Quảng làm Tổng binh, lão nhị Hà Hoan vừa vướng phải vụ án ở Hoài Dương, đại tiểu thư Hà Tình đã thành thân, hiện tại chủ tử chính thức còn ở tại đế đô của Vĩnh Định Hầu phủ là lão tam Hà Lam chưa thú thê cùng nhị tiểu thư Hà Tố chưa xuất giá.

Nay Hà Lam làm đương gia, hắn cũng không quá rõ ràng chân tướng trong vụ án của nhị ca nhà hắn, bất quá vẫn có thể hiểu rõ đại khái tình hình.

Nhị ca của hắn không biết vì sao lại bị người ta khiêng lên giường của quả phụ Tiễn gia làm hỏng hết thanh danh.

Hà Lam chưa từng thẩm án, nhưng hắn đương nhiên hiểu rõ một ít đạo lý cơ bản. Nhị ca của hắn bị người ta hãm hại. Bản tính của nhị ca nhà hắn ngoại trừ dốc lòng cho chiến sự thì nhân phẩm cũng không hề kém, hơn nữa từ thuở nhỏ mẫu thân đã dạy dỗ bọn họ, ở Hoài Dương có bao nhiêu tiểu mỹ nhân, cho dù như thế nào thì nhị ca của hắn cũng không thể đêm hôm khuya khoắc chạy vào nhà người ta mà đi trộm quả phụ như vậy.

Hà Lam xuất thân từ Vĩnh Định Hầu phủ, là dòng dõi phú quý. Cứ đương cử là nhà hắn, buổi tối đều khóa trái, cả đêm có ma ma và gia nô tuần tra gác đêm, đừng nói là nam nhân, ngay cả một con muỗi đực cũng không thể nào lọt vào.

Hắn cũng từng nghe nói đến Tiễn gia, không ít tú tài nhắc đến Tiễn Vĩnh Đạo còn nhiều hơn cả phụ thân của bọn họ.

Gia tộc như vậy mà có thể tùy tiện đi vào trong phủ hay sao?

Cho nên sau khi phân tích, hắn cho rằng nhị ca của hắn bị người ta hãm hại. Tục ngữ có câu, ăn cướp la làng, không chừng Tiễn gia chính là ăn cướp.

Cho dù chuyện này vô can với Tiễn Vĩnh Đạo nhưng cũng là vì Tiễn gia trị gia không nghiêm nên mới xảy ra chuyện này!

Hà Lam và muội muội của hắn Hà Tố, hai người hợp kế. Hà Tố bảo rằng Vệ ngũ tiện nhân hôm trước đến dự tiệc ở chỗ của Thục Nghi đại Công chúa đã từng chê cười mỉa mai cử chỉ của ta thô tục.

Huynh muội hai người bèn nghĩ ra kế sách mua hoa quả ném đầu Tiễn công tử, chẳng những ném bể đầu lão Tiễn gia mà còn bôi nhọ thanh danh của lão Tiễn gia, nhân tiện một mũi tên trúng hai con nhạn, tát lên mặt Vệ Quốc gia một bạt tai.

Ai chẳng biết Vệ Quốc Công phủ và Tiễn gia có quan hệ thông gia, lão thái thái của Vệ Quốc Công phủ mang họ Tiễn, chính thê của Vệ Quốc Công đã qua đời, Vệ Quốc Công tái giá với Tiễn thị, nay Vệ Quốc Công phu nhân Tiễn thị chính là kế mẫu của Phò mã Ôn Trường Phong.

Hà Lam cứ như vậy mà bất chấp trước sau khiến cho phụ thân của hắn phải rước thêm cừu nhân.

82, đổi mới

Minh Trạm đã sớm quen tai với đại danh lôi đình của Tiễn gia.

Hắn nghe thấy chuyện hiếm lạ này của Tiễn gia thì trong lòng vô cùng thoải mái, trở về còn quang quác cười trên nỗi đau của kẻ khác với Nguyễn Hồng Phi.

Nguyễn Hồng Phi cũng cảm thấy buồn cười đối với chuyện Tiễn công tử bị ném quả đầy đầu, khóe môi nhếch lên, “Vĩnh Định Hầu và Tiêu phu nhân không ở đế đô, lão đại nhà hắn lại ở tận Hồ Quảng, xem ra là lão tam nghĩ ra kế này.”

“Vị tiểu thư kia thật sự được chân truyền từ Tiêu phu nhân, rất cá tính.”

Minh Trạm cười he he, “Hà gia xuất thân là võ tướng, nếu Hà tiểu thư học chút quyền cước thì sau này lão công của nàng sẽ chịu khổ đây.”

Nguyễn Hồng Phi nói, “Thanh danh của Tiễn gia luôn rất tốt, cũng không ngờ gia môn bất hạnh xảy ra chuyện thị phi như vậy. Tiễn Vĩnh Đạo cũng đau đầu. Đến đế đô, Hà gia là danh môn thế tộc, không có lý gì mà không trả thù.”

“Xem ra Phi Phi cũng hoài nghi Tiễn gia ư?”

“Hoài nghi là hoài nghi, bất quá ta cũng không có chứng cớ.” Nguyễn Hồng Phi thấy chóp mũi của Minh Trạm lấm tấm mồ hôi thì bèn quơ lấy cây quạt rồi quạt cho hắn, đồng thời cũng đẩy hắn ra, “Đừng dựa vào người của ta, nóng quá.”

“Nóng cái gì, ta chẳng thấy nóng gì cả.” Bản lĩnh trợn mắt nói dối của Minh Trạm thật sự hơn hẳn người thường.

Được rồi, hắn cũng thích tiểu Minh ù mè nheo như vậy. Nguyễn Hồng Phi cười cười, thây kệ tiểu mũm mĩm đi.

Minh Trạm nói, “Ta muốn để Tiễn Vĩnh Đạo ở lại đế đô.”

“Chuyện này ngươi làm chủ là được rồi.” Tuy rằng Nguyễn Hồng Phi rất hưởng thụ cảm giác Minh Trạm thường nghị sự với hắn, nhưng hắn cũng sẽ không can thiệp suy nghĩ của Minh Trạm.

“Ta không để Tiễn Vĩnh Đạo đến Quốc Tử Giám, ta sẽ mời hắn làm quan.”

“Chẳng những muốn hắn lưu lại mà ngay cả nhi tử của hắn cũng phải ở lại.” Minh Trạm đột nhiên nói, “Phi Phi, nghe nói Tiễn Vĩnh Đạo đã bảy mươi mấy tuổi, vì sao lại có nhi tử trẻ tuổi như thế?”

“Có gì đáng ngạc nhiên đâu, có người tám mươi tuổi còn có thể sinh con cơ mà.” Nguyễn Hồng Phi cười nhạo vẻ mặt kinh ngạc của Minh Trạm.

Minh Trạm tán thưởng, “Xem ra hắn cũng có bản lĩnh lắm.” Tư duy xoay chuyển, tiếp theo lại báo oán với Nguyễn Hồng Phi, “Ngươi nói thử xem, ngươi lớn hơn ta từng ấy tuổi mà vẫn không chịu cho ta ở trên. Chờ sau này ngươi về già, làm ăn không được nữa, chẳng phải cũng sẽ đến lượt ta hay sao. Hiện tại không nhân cơ hội cho ta luyện tập một chút kỹ thuật, nếu không đến lúc đó ngươi tay chân già yếu thì cũng đừng trách ta thô bạo nha.”

Tuy rằng Nguyễn Hồng Phi rất tuấn mỹ, cũng rất biết ngụy trang, thường xuyên bày ra bộ mặt thần tiên dụ người.

Bất quá, nếu nói về tổng thể thì Nguyễn Hồng Phi vẫn là con người, hắn giống thần tiên nhưng bản thân hắn vẫn chỉ là một phàm nhân mà thôi.

Sự thật chứng minh cho dù là Nguyễn đại tiên thì cũng không thoát khỏi phạm trù hỉ nộ ái ố của phàm nhân. Giống như Minh Trạm hận nhất người khác bảo rằng hắn lùn hắn béo, Nguyễn Hồng Phi thì hận nhất Minh Trạm nhắc đến độ chênh lệch tuổi tác của bọn họ, huống chi Minh Trạm cứ luôn mồm bảo tay chân già yếu, chọc cho Nguyễn Hồng Phi tức điên, lập tức khép quạt lại, dùng hết sức bình sinh quất vào mông của Minh Trạm ba cái bộp bộp bộp.

Vì là mùa hè nên Minh Trạm mặc y phục mỏng manh, khi ở trong phòng tránh nóng thì hắn sẽ mặc nội y và đoản y. Nguyễn Hồng Phi nổi nóng quất vài phát khiến Minh Trạm đau đến mức kêu oa oa một cách kỳ quái, toàn thân nhảy cẫng lên mà ôm mông, miệng kêu gào, “Làm gì vậy! Oa oa! Đau chết lão tử rồi!”

Nguyễn Hồng Phi cười một cách gian tà, “Ta tay chân già yếu nhưng vẫn còn chút sức, đúng không?”

Minh Trạm vừa xoa mông vừa than thở, “Ngươi nói lý một chút đi, đến tám mươi tuổi chẳng lẽ không phải tay chân già yếu nữa hay sao?”

“Cho dù ta tám mươi tuổi vẫn có thể làm được ngươi!” Kéo Minh Trạm lên nhuyễn tháp rồi xem vết thương cho Minh Trạm, chọt chọt hai ba cái, gân xanh trên trán nổi lên, “Ngươi chê ta già đúng không?”

Minh Trạm nổi nóng, đã đánh người ta mà còn chọt vào vết thương của người ta nữa, nhất thời giận dữ, “Hồi trước ngươi cứ chê ta xấu, bây giờ còn gọi ta là tiểu Minh ù, có phải chê ta vừa xấu lại vừa béo hay không?”

Nguyễn Hồng Phi sửng sốt, Minh Trạm cúi đầu liền cắn đùi của Nguyễn Hồng Phi một cái rồi quát to, “Nhanh xoa mông cho lão tử, nếu không tối nay ngươi biết tay với lão tử!”

Còn ngang tàng nữa chứ?!

Nếu hiện tại vẫn ở tuổi đôi mươi thì Nguyễn Hồng Phi đã không nể mặt Minh Trạm. Bất quá dù sao hắn cũng đã lớn tuổi, đành vói tay lấy lọ dược cao thoa cho Minh Trạm, nhẹ nhàng dỗ Minh Trạm, “Ta cũng không phải chê ngươi, ta thích ngươi nên mới gọi ngươi là tiểu Minh ù. Nếu ngươi cảm thấy khó nghe thì kể từ hôm nay ta gọi ngươi là tiểu Minh tuấn tú, có được không?”

Minh Trạm nhịn không được mà nở nụ cười, vỗ đùi của Nguyễn Hồng Phi, “Phi Phi, ngươi nói đi, nếu tám mươi tuổi mà ngươi vẫn cứ đẹp như vậy thì làm sao đây? Chắc là ta sẽ tự ti đến chết a.”

“Lại nói hưu nói vượn rồi.”

Hai người tâng bốc nhau một chút thì đều tự giải hòa.

Minh Trạm lén lút nói với Vệ thái hậu, “Phi Phi như vậy mà cũng biết tự ti nha.”

Vệ thái hậu không hiểu ý hắn.

“Hắn sợ không xứng với ta.” Minh Trạm thật sự đắc ý, tiếc là không ai có thể chia sẻ loại vui sướng này với hắn. Hắn cũng không dám ba hoa ra ngoài, sợ Nguyễn Hồng Phi biết chuyện thì e rằng sẽ không cho hắn ăn quả ngọt. Cho nên hắn lén lút chạy đến chỗ của mẫu thân mà đánh tiếng om sòm.

Vệ thái hậu vẫn chưa hiểu rõ, tuy rằng nhi tử của mình thì mình phải thiên vị. Bất quá nói theo lý thì nếu đặt Minh Trạm và Nguyễn Hồng Phi lên bàn cân, tuy rằng Minh Trạm khiến người ta rất ưa thích, cũng có quyền có thế, nhưng hiện tại trên phương diện quyền thế thì Nguyễn Hồng Phi cũng đâu thua kém Minh Trạm.

Bỏ đi quyền thế, tiếp tục so sánh hai người. Vệ thái hậu suy nghĩ một lúc nhưng vẫn nghĩ không ra vì sao Nguyễn Hồng Phi lại tư ti như thế.

Minh Trạm lặng lẽ nói với mẫu thân, “Hôm kia ta nói rằng hắn đã lớn tuổi, tay chân già yếu, làm cho hắn tức đến đỏ mặt. Mẫu thân, ngài nói xem, chẳng phải tự ti thì là cái gì ?”

“Vì dỗ ta hồi tâm chuyển ý, Phi Phi bảo rằng từ nay về sau không gọi ta là tiểu Minh ù nữa mà sẽ gọi ta là tiểu Minh tuấn tú.”

Vệ thái hậu cảm thấy may mắn vì chính mình không uống trà, nếu không một Thái hậu mẫu nghi thiên hạ lại phun trà như thế, bị truyền ra ngoài thì sẽ rất bất nhã. Khóe môi của Vệ thái hậu giật giật một chút, nhắc nhở Minh Trạm, “Cái tên như vậy làm sao có thể gọi cho được.” Vệ thái hậu à mẫu thân của Minh Trạm, vừa nghe mấy chữ tiểu Minh tuấn tú thì cả người đều sởn gai ốc.

Minh Trạm hoàn toàn là một điển hình của phạm trù thực tế, hắn rất đồng ý với Vệ thái hậu, “Đúng vậy, tuy rằng ta cảm thấy cái tên rất hợp với ta, nhưng để người ta nghe thấy thì cũng không hay, vì vậy cũng không đồng ý.” Minh Trạm cực lực bày ra sắc mặt khiêm nhường nhưng khóe môi lại cứ vễu lên phía trên một cách phóng túng, muốn kéo xuống cũng không được.

Minh Trạm lén lút chia sẻ niềm vui của mình với mẫu thân khiến tâm tình thoải mái mấy ngày liền.

Không chỉ như thế, Minh Trạm thỉnh thoảng lại có hứng gọi Nguyễn Hồng Phi là lão Phi Phi khiến Nguyễn Hồng Phi giận đến nghiến răng nghiến lợi. Vừa thấy Nguyễn Hồng Phi định tiến hành tra tấn hắn thì hắn lập tức rung đùi đắc ý nói, nào là “Phi Phi ngươi thật sự là tuấn mỹ vô song! Phi Phi ngươi thật sự là độc nhất thiên thượng! Phi Phi nghiêng nước nghiêng thành!” Những lời nịnh nọt buồn nôn khiến Nguyễn Hồng Phi dở khóc dở cười, chỉ đành phải chạy lại bụm miệng của tiểu Minh ù.

Có đôi khi Nguyễn Hồng Phi cũng sẽ nghĩ, cả đời lừng lẫy thế mà lại rơi vào tay tiểu tử ù này, quả nhiên là hảo hán vô hảo thê, lại hán thú tiên nữ. (Đàn ông tốt thì không lấy được vợ tốt, đàn ông xấu lại lấy được tiên nữ).