Minh Trạm vừa đăng cơ, chẳng ai khờ dại mà gấp gáp dâng tấu chương ngay lúc này.
Trên thực tế thời tiết dạo gần đây cũng thật không tệ, một màu xanh biếc trải dài thềm lục địa. Tuy rằng gió còn mang theo một chút lạnh lẽo rất nhỏ nhưng mùa xuân cũng đã đến đây.
Minh Trạm đã sớm lệnh cho Nội vụ phủ dọn dẹp Thọ An cung, chuẩn bị an bày thành tẩm cung cho lão nương Vệ vương phi nhà mình. Trong lúc đó, Minh Trạm lại lôi kéo Nguyễn Hồng Phi đi chọn màu sắc cho vách tường của Thọ An cung, cùng với những vật bày trí bên trong, chọn đến chọn lui, sợ có điểm nào đó không như ý. Xưa nay Minh Trạm không quan tâm đến chuyện ăn ở, nay lại cẩn thận với việc bày trí Thọ An cung như vậy, có thể thấy được tình cảm của hắn dành cho Vệ vương phi sâu sắc như thế nào.
Nay đã đăng cơ, Thọ An cung cũng đã tu chỉnh ổn thỏa. Minh Trạm liền cân nhắc đến việc hạ chiếu thư phong mẫu thân làm Thánh mẫu Hoàng thái hậu, nghênh đón mẫu thân vào cung. Ngay cả chiếu thư cũng đã được Minh Trạm ngự bút hạ chỉ, dùng ngọc tỷ đóng dấu rồi cất vào lòng, chỉ đợi quần thần ủng hộ thì lập tức sẽ đưa ra. Quả thật không thể phủ nhận tấm lòng hiếu thảo của hắn.
Tuy rằng Phượng Cảnh Kiền đã lên tiếng trước với các đại thần và tôn thất, Minh Trạm cũng đã nhắc khéo, nào ngờ các đại thần không hề hoan nghênh, cũng chẳng hề ủng hộ. Đúng vậy, Thái thượng hoàng đã sớm lên tiếng với chúng ta, chúng ta không phản đối nhưng cũng không để ý đến chuyện này, để xem ngươi sẽ làm gì đây!
Ánh mắt của Minh Trạm trở nên lạnh lùng, cũng chẳng có cách nào khác, tuy hắn là kẻ nóng tính, nhưng lại rất biết kiềm chế, giờ khắc này nhìn Chiêu Đức điện im phăng phắt, cũng không hề hoang mang, ngược lại chỉ thở dài, “Triều đình chúng ta xưa nay lấy hiếu trị thiên hạ, trẫm vừa đăng cơ liền thưởng cho tam quân, tôn thất, quý thích, cũng thưởng cho cả bá quan văn võ, nhưng trẫm cảm thấy trong lòng vẫn có chút tiếc nuối, nay mới hiểu được, lấy hiếu trị thiên hạ mới là phần thưởng quý giá dành cho lão nhân của nước ta!”
Lễ bộ thượng thư Âu Dương Khác tán thưởng, “Vạn tuế tài đức sáng suốt.” Cũng không nói thêm câu nào nữa, sợ Minh Trạm đề cập đến chuyện nghênh đón Vệ vương phi vào cung làm Thái hậu. Dù sao thì bọn cũng cũng đều biết chuyện Minh Trạm đã lệnh cho Nội vụ phủ đại tu Thọ An cung.
Bất quá Minh Trạm vừa mới đăng cơ đã tăng bổng lộc cho bọn họ. Đây là lần đầu tiên kể từ khi Thái tổ kiến quốc cho đến nay, bá quan văn võ mới được tăng bổng lộc, hơn nữa còn tăng cao hơn ba phần. Vì vậy hình tượng của Minh Trạm ở trong lòng của bá quan văn võ thật sự không tệ.
Âu Dương Khác có thể phụ họa Minh Trạm một câu, xem như là đã có lương tâm.
Giống như Lý Bình Chu và Vương đại nhân thì chỉ biết cúi đầu giả ngu, ngay cả đánh rắm cũng không dám. Đám người còn lại chỉ hận không thể biến thành vách tường, tất cả đều im lặng giả ngu.
“Trong lòng trẫm có một ý niệm, cũng không biết có được hay không.” Cầm lấy tách trà từ ngự án rồi nhấp một ngụm, Minh Trạm không nhanh không chậm mà nói, “Trẫm muốn mở một buổi trà yến, không phải mời các ngươi mà là lão mẫu thân đang được phụng dưỡng ở đế đô của tất cả quan viên tam phẩm trở lên ở trong triều, trẫm muốn gặp các lão nhân gia, cảm tạ bọn họ đã bồi dưỡng ra người hữu dụng như các ngươi, trở thành rường cột nước nhà. Các ngươi cảm thấy thế nào?”
Nghe nói như thế, vài vị lão thần đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm, mặc kệ thế nào, chỉ cần không phải nghênh Vệ vương phi tiến cung là tốt rồi. Huống chi là Hoàng thượng muốn gặp mẫu thân của bọn họ, thật sự là nở mày nở mặt, vội vàng lên tiếng ủng hộ, “Vạn tuế gia tôn lão kính hiền như vậy thật sự là phúc phận của chúng thần.”
“Vạn tuế thánh minh, vạn tuế làm như vậy chính là làm gương cho tất cả người trong thiên hạ.”
Nhất thời nhốn nháo nịnh bợ.
“Chuyện này có tính là gì, Thái hoàng thái hậu cả ngày trong cung, mặc dù có không ít người hầu hạ, nhưng vẫn thích cùng các lão nhân gia trò chuyện hơn.” Minh Trạm thấy không khí trong điện kim loan trở nên sinh động hơn trước, bèn cười nói, “Nếu các ái khanh không dị nghị thì cứ quyết định là ba ngày sau đi. Trẫm lệnh Nội vụ phủ an bài, các ái khanh chỉ cần về nhà hầu hạ tốt Thái phu nhân và lão Thái phu nhân là được rồi, nếu thân thể của các lão nhân gia khỏe mạnh thì sẽ không lỡ buổi trà yến xã giao với Thái hoàng thái hậu. Nếu các lão nhân gia thật sự ốm đau thì cứ nói một tiếng với trẫm là được, không cần vì khẩu dụ của trẫm mà làm phiền các lão nhân gia. Nếu không sẽ hiểu lầm ý tốt của trẫm.”
Khẩu khí này thật sự khiến đám thần tử bên dưới vốn đang lo lắng bồn chồn liền cảm thấy thoải mái từ đầu sợi tóc đến tận gót chân!
Đừng tưởng rằng các đại thần thật sự giống như câu này quân kêu thần tử thần bất tử bất trung, nếu thật sự ngoan ngoãn thì chẳng có Hoàng đế nào lại bị bức thành kẻ cô độc như thế!
Chẳng lẽ những kẻ hạn chế quyền uy của Hoàng đế là dân chúng bình dân hay sao?
Sai!
Chính là những kẻ luôn mồm trung quân ái quốc đang lặng lẽ chống lại hoàng quyền! Đương nhiên Hoàng đế cũng cần có một giới hạn nhất định, điểm này thì Minh Trạm đồng ý.
Nhưng khi đám người này hoàn toàn im thin thít để phản đối việc Vệ vương phi tiến cung thì Minh Trạm thật sự muốn nổi đóa! Mặt ngoài giả vờ thản nhiên! Đến khi trở lại Chiêu Nhân cung thì liên mồm mắng to đám thần tử khó chơi!
“Chẳng có kẻ nào tốt cả, thật sự giống một đám không có nương! Hầu hạ lão nương của mình rất tốt, trong khi kẻ khác sống chết ra sao thì đều mặc kệ! Mụ nội chúng nó! Mỗi ngày luôn mồm chữ hiếu hàng đầu, hiện tại chỉ muốn đón mẫu thân tiến cung mà lại giống như đang lấy mạng của bọn họ vậy! ! Uổng công lão tử tăng bổng lộc cho bọn họ, sớm biết như vậy….” Minh Trạm tức giận mắng rủa chừng nửa canh giờ, uống liền tù tì hai tách trà lạnh thì mới chịu dừng lại.
Trong khi Nguyễn Hồng Phi đã tiên liệu được chuyện này, lúc trước thấy Minh Trạm bừng bừng phấn chấn cho nên không muốn tạt gáo nước lạnh vào đầu của hắn. Nay gáo nước lạnh đã bị người khác dội xuống đầu, thấy Minh Trạm bị kích thích không nhỏ, Nguyễn Hồng Phi biết rõ mà còn cố hỏi, “Trong triều có rất nhiều người phản đối việc nghênh đón Vương phi vào cung hay sao?”
Minh Trạm tức giận khó nguôi, nắm lấy tay của Nguyễn Hồng Phi mà nói, “Phản đối? Ta căn bản còn chưa mở miệng! Vừa mới nhắc đến hai chữ đạo hiếu thì ngay cả một câu trả lời cũng chẳng thấy ai lên tiếng! Làm sao mà ta có thể nói tiếp được nữa! Có nói cũng chỉ vô ích! Ta cần gì phải đi đụng vào mấy cái vách tường kia cơ chứ, chỉ uổng công mà thôi!”
Phượng Cảnh Kiền ngồi bên cạnh ôn hòa nói, “Thôi, cứ để trẫm trực tiếp hạ chỉ là được, chẳng lẽ còn có ai dám kháng chỉ không tuân hay sao? Bọn họ có chuyện gì thì cứ tìm đến ta mà nói, dù sao ta cũng sắp đến Vân Nam rồi, không sợ bọn họ nhiều lời.”
“Không cần. Ta không thể mọi chuyện đều dựa vào phụ hoàng được. Nếu để phụ hoàng cứ ra mặt thay ta thì bọn họ sẽ càng không xem ta ra gì!” Minh Trạm nghiến răng nghiến lợi, “Ta đã có cách!”
Nguyễn Hồng Phi và Phượng Cảnh Kiền dường như tâm ý tương thông mà liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều có chút căng thẳng. Minh Trạm từ khi sinh ra đã không giống người thường, Phượng Cảnh Kiền thật sự có chút lo lắng, nhịn không được mà hỏi, “Cách gì?”
Minh Trạm cười lạnh hai tiếng, “Các ngươi cứ chờ xem đi.” Còn thừa nước đục thả câu nữa à.
Phương Thanh từ bên ngoài tiến vào, cung kính bẩm báo: Bẩm Thái thượng hoàng, Hoàng thượng, tam Vương tử Thát Đát cầu kiến.
Minh Trạm liếc mắt nhìn Nguyễn Hồng Phi một cái: tiểu tử kia đến đây làm gì!
Kỳ thật ấn tượng của Minh Trạm trong lòng các thần tử cũng không tệ.
Vương đại nhân lén nói với Lý Bình Chu, “Kỳ thật Vương phi tiến cung cũng không sao, dù gì thì đó cũng là mẫu thân của Hoàng thượng. Vương phi ở bên ngoài như vậy thì Hoàng thượng nhất định sẽ không thoải mái.”
Lý Bình Chu kiên quyết phản đối Vệ vương phi tiến cung, thấp giọng nói, “Không sợ gì cả, nhưng Duệ An lão đệ à, chúng ta đều là lão thần trải qua thời Tiên đế. Lúc trước Phương thị ỷ được Tiên đế sủng ái, ngay cả tấu chương mà cũng dám phê duyệt, thật sự quá mức càn rỡ! Vị Vương phi nương nương này khi còn bé do Phương thị nuôi dưỡng, bởi vì nàng là mẫu thân của Hoàng thượng nên chúng ta phải đề phòng a!”
“Muốn ta nói, Phương thị bất quá là thê tử của Tiên đế, nay Vương phi lại là mẫu thân của Hoàng thượng, nhất là Vương phi chỉ có một mình Hoàng thượng là nhi tử.” Vương đại nhân nói, “Còn nữa, Hoàng thượng và Tiên đế cũng không giống nhau. Tính tình của Hoàng thượng tuyệt đối sẽ không phải hư danh, huống chi tình cảm của Thái hậu và Hoàng thượng xưa nay rất tốt. Hoàng thượng cũng không có ý tuyển phi lập hậu, dù sao trong hậu cung cũng cần có người chấp chưởng nội vụ. Dù sao thì Thái hoàng thái hậu lão nhân gia cũng đã lớn tuổi, chẳng lẽ còn muốn bà ấy vất vả lo chuyện hậu cung hay sao?”
Kỳ thật khi Thái hoàng thái hậu còn trẻ thì mọi người cũng không trông cậy vào bà ta.
Lỳ Bình Chu nói, “Nhị vị phi tử của Hoàng thượng xuất thân danh môn, cho dù Hoàng thượng trẻ tuổi, nhưng phía trên vẫn có vài vị Thái phi, lo gì không có người xử lý hậu cung.” Chuyện tốt như vậy thì có ai mà không thích làm cơ chứ?
Vương đại nhân thấy thật sự không thể thuyết phục lão hữu, đành nói, “Hoàng thượng vừa đăng cơ đã làm chuyện có đức cho dân, chúng ta thân là thần tử, biết rõ Hoàng thượng nhớ mong mẫu thân, lại để Vương phi ở ngoài cung, như vậy thật là bất hiếu.”
Thanh lưu như Vương Duệ An cũng cảm thán như vậy, càng không cần nhắc đến đám tiểu thần muốn đầu cơ lấy lòng Minh Trạm. Lý Bình Chu khe khẽ thở dài, hỏi Vương Duệ An, “Có thấy tấm gương của Ninh Quốc đại Công chúa hay chưa?”
Đây chính là hiện thực, khi Hoàng thượng đăng cơ, sứ thần các nước tiến đến chúc mừng, Ninh Quốc đại công chúa lại là người thay mặt Trấn Nam Vương phủ, cho dù là ở đại điển hay ở yến hội thì Minh Kỳ luôn mặc nam trang ngồi cùng các quần thần!
Vương Duệ An vốn là tả Đô ngự sử nên lập tức lên tiếng, “Điện hạ nên đến hậu cung phụng dưỡng Thái hoàng thái hậu thì hơn.”
Minh Kỳ liếc mắt nhìn Vương Duệ An một cái, đại đao kim mã ngồi trên hàng ghế tôn thất, trả lời không hề khách khí, “Quy củ của Trấn Nam Vương phủ chúng ta chính là như vậy.”
Làm tất cả nam nhân ở đó đều bị nghẹn họng!
Nay Lý Bình Chu nhắc đến Minh Kỳ, trong lòng của Vương Duệ An vẫn còn chút sợ hãi, miễn cưỡng nói, “Vân Nam với trăm tộc cư ngụ, Ninh Quốc đại công chúa trưởng thành ở Vân Nam, tính nết quái dị một chút cũng chẳng có gì là lạ.”
“Vạn tuế gia cũng lớn lên ở Vân Nam.” Lý Bình Chu không hề khách khí. Thật sự quái dị! Phải nói là yêu quái mới đúng!
Vương Duệ An thật không ủng hộ quan điểm này, “Làm sao có thể giống nhau cơ chứ, Vạn tuế gia thuở nhỏ đã đến đế đô, được Thái thượng hoàng nuôi dưỡng lớn lên, rất biết quy củ.”
“Hoàng thượng ngồi xem Ninh Quốc đại công chúa nắm quyền Tây Nam.” Nếp nhăn trên trán của Lý Bình Chu đều là vì lòng trung thành lo nýớc thýõng dân, “Týõng lai nếu Ninh Quốc ðại công chúa sinh hạ nhi tử thì e rằng Tây Nam sẽ gặp biến!”
Vương Duệ An cũng không phải là người dễ bị thuyết phục, hắn cười nói, “Lý huynh lo nhiều, không nói đến chuyện Tây Nam đang nằm trong tay của Trấn Nam Vương. Ngay cả Thái thượng hoàng cũng đã sớm nói, sau khi thoái vị sẽ đến Vân Nam tĩnh dưỡng, có Thái thượng hoàng và Trấn Nam Vương tọa trấn Vân Nam thì làm sao rơi vào tay kẻ khác cho được? Chúng ta đã nghĩ đến, chẳng lẽ Vạn tuế gia và Vương gia không nghĩ đến hay sao? Vương gia thân thể an khang, việc Ninh Quốc đại công chúa có thể cầm quyền thì chứng tỏ nàng ta không phải kẻ ngốc. Lý huynh, ngươi lo xa quá rồi.”
Lý Bình Chu cũng biết chính mình hơi phóng đại, mỉm cười thở dài, “Hy vọng là như thế.” Rốt cục vẫn không chịu ủng hộ việc nghênh đón Vệ vương phi tiến cung.
Ngược lại với đám triều thần, hoàng thân quốc thích rõ ràng không có nhiều băn khoăn như vậy.
Vừa bãi triều thì Ngụy Quốc Công lập tức hồi phủ thuật lại chuyện trong triều với Kính Mẫn đại trưởng công chúa, thở dài, “Ta thấy ý của Hoàng thượng là muốn nghênh đón Thái hậu vào cung.” Thấy người ta thức thời cỡ nào chưa, ngay cả xưng hô cũng đã lén sửa lại.
Sau khi Minh Trạm đăng cơ thì Kính Mẫn đại trưởng công chúa liền được thăng cấp, từ đại Công chúa thăng thành đại trưởng Công chúa. Tiểu Quận quân là nữ nhi của nàng bị đoản mệnh, ở âm ty cũng được hưởng phong thưởng, được truy phong làm Trinh Nguyên hoàng hậu. Ngụy Quốc Công phủ là nương gia của Trinh Nguyên hoàng hậu, vì vậy được ban cho rất nhiều thứ.
Kính Mẫn đại trưởng công chúa nói, “Du muội muội vốn là mẫu thân của Hoàng thượng, xuất thân Du muội muội cũng không kém, lại là Thánh mẫu hoàng thái hậu, sớm nên nghênh đón vào cung. Chưa từng nghe nói Thái hậu ở ngoài cung, Hoàng đế thì ở trong cung bao giờ cả.” Đuôi lông mày nhếch cao, lộ ra một chút kinh ngạc, “Dù sao thì nghe Phò mã nói như thế, chẳng lẽ chuyện này vẫn chưa quyết định ư?”
Ngụy Quốc Công thay thường phục, thở dài, “Làm gì dễ dàng như vậy? Hoàng thượng nhắc khéo, nhưng trong triều không kẻ nào lên tiếng, bảo Hoàng thượng phải nói tiếp như thế nào đây?”
“Như vậy là sao? Người khác không nói thì Phò mã cũng nên nói chứ. Chưa kể chúng ta và Vĩnh Ninh Hầu phủ đi lại thân thiết, chỉ bằng khuê nữ nhà chúng ta thì Phò mã cũng không nên nhìn Hoàng thượng gặp khó xử trên triều như vậy.” Nhắc đến nữ nhi bạc mệnh, Kính Mẫn đại trưởng công chúa lại nhịn không được mà hoe mắt. Phúc phận lớn như vậy, vì sao nữ nhi lại vô phúc hưởng thụ cơ chứ.
Ngụy Quốc Công vỗ nhẹ lưng của thê tử rồi thở dài, “Việc này các vị đại thần cũng chưa lên tiếng. Vĩnh Ninh Hầu cũng không mở miệng, ta nhảy ra nói thì sẽ khiến mọi người chê cười. Mặc dù có lòng nhưng không hữu dụng. Nàng cứ yên tâm đi, ta tự biết rất rõ.”
“Mấy ngày nay ta cũng rảnh rỗi, để ta đi thăm Thái hậu.” Kính Mẫn đại trưởng công chúa thở dài, “Về phía Thái hậu thì ta không lo, cho đến bây giờ Thái hậu luôn được như ý. Chẳng qua với thời tiết này thì nàng không tiện đi ra ngoài. Tuy ta lớn hơn nàng vài tuổi nhưng thuở nhỏ nàng cũng lớn lên ở trong cung với mẫu hậu, ta và nàng tựa như thân tỷ muội của nhau.”
“Cũng tốt.” Ưu điểm của Công chúa lão bà rốt cục được thể hiện, có thể thẳng thắn qua lại với tầng lớp cao nhất.
“Để ta gọi Thái dương muội muội đi cùng.” Kính Mẫn đại trưởng công chúa nghĩ đến cái gì đó, lại tiếp tục thở dài, “Chẳng có ai có phúc như Thái Dương muội muội, nghe nói Thục Nghi lại mang thai.” Tức phụ của nhà mình đã thú về nhiều năm mà hiện tại chỉ có một nữ nhi, tuy trưởng tử cũng có hai thứ tử, nhưng vẫn không thể quý giá như đích tử.
“Thọ An Hầu phủ chỉ có một mình Minh nhi, từ lúc thú Thục Nghi thì nhân khẩu cũng dần dần tăng lên, tiền đồ lại như ý, cả đế đô đều nói Thục Nghi vượng phu.” Ngữ khí của Kính Mẫn đại trưởng công chúa có một chút lên men, trưởng tử của nàng đã lớn, khi chỉ hôn cho Minh Diễm thì trưởng tử nhà nàng đã sớm thành thân, căn bản không có duyên phu thê. Thứ tử thì bằng tuổi Minh Diễm, nhưng cho dù lúc ấy Kính Mẫn đại công chúa có ý này thì với phong hào Quận chúa của Minh Diễm cũng không thể gả cho thứ tử của Quốc Công phủ.
Nay oán giận vài câu, bất quá là có chút ghen tị với Thái Dương đại trưởng công chúa hảo phúc phận mà thôi.
Lúc này Vệ vương phi cũng không ở Trấn Nam Vương phủ.
Ngày thường Vệ vương phi đều ở phủ, quản lý việc vặt trong phủ để giết thời gian, rãnh rỗi hơn nhiều so với khi ở Vân Nam. Không ngờ sáng hôm nay phủ Lục tướng quân cho người đến báo tin: Thục Nhu đại công chúa khó sanh.
Trước kia Minh Nhã chỉ là Quận quân, nương theo ngọn đông phong của Minh Trạm, nàng lập tức được thăng lên sáu cấp, trở thành đại Công chúa, cùng cấp với Minh Diễm. Chẳng qua trong lúc nhất thời phủ Công chúa vẫn chưa được an bài ổn thỏa, vả lại sản kỳ của Minh Nhã cũng sắp đến, cho nên quyết định ở tại Lục gia.
Minh Kỳ chuyện gì cũng làm được, duy nhất lại bị luống cuống tay chân đối với việc nữ nhân sinh hài tử. Dương Trạc là đại phu, nhưng lại là nam, nam nữ thụ thụ bất thân. Còn nữa, Dương Trạc cũng chưa từng đỡ đẻ cho ai bao giờ.
Minh Kỳ hỏi, “Thỉnh Thái y chưa?”
Quản gia nương tử đến đưa tin vội vàng gạt mồ hôi trên trán, quỳ xuống đáp, “Đã thỉnh, Thái y viện tả viện phán đều đã đến, nhưng Công chúa thật sự không được tốt cho lắm…”
Ngày đó khi Vệ vương phi hạ sinh tỷ đệ Minh Kỳ Minh Trạm cũng xảy ra bất trắc, vì vậy cả đời này chỉ có một đôi hài tử, bèn nói, “Để ta đi xem Minh Nhã một chút.”
Minh Kỳ không nói gì, trực tiếp phân phó cho người chuẩn bị xe ngựa và nhân thủ, Vệ vương phi cũng không thay đổi xiêm y, chỉ vội vàng leo lên xe.
Lục quản gia nương tử suýt bị dọa chết khiếp, đây, đây là mẫu thân của Hoàng thượng a!!!
Lục gia khó xử bởi vì nếu Minh Nhã thật sự gặp phải chuyện gì thì bọn họ rất khó ăn nói với hoàng thất, vì vậy vội vàng sai người truyền tin cho Trấn Nam Vương phủ, lại không ngờ Vệ vương phi đích thân đến đây, nhất thời gà bay chó sủa, Vệ vương phi lãnh đạm liếc nhìn toàn phủ Lục gia, thản nhiên nói, “Im lặng một chút.” Sau đó đi thẳng vào sản phòng.
Trong những truyền thuyết về Văn Duệ thái hậu khi còn sống, chân chính được vị Thái hậu này tán thưởng chỉ có ba người được ghi vào sử sách: thứ nhất là Cảnh đế Phượng Cảnh Kiền, Văn Duệ thái hậu nói, Cảnh đế rất trí tuệ, là minh quân hiếm thấy; thứ hai là Võ đế Phượng Minh Trạm, nhi tử của Văn Duệ thái hậu; vị thứ ba chính là Tương Dương Hầu Lục Thiên Gia, văn nhân được phong hầu ở Đại Phượng sẽ bắt đầu bằng Tương Dương.
Kỳ diệu một điều là vị Tương Dương Hầu này được chính Văn Duệ thái hậu trông coi khi sinh ra đời, thực chất thì Tương Dương Hầu và Văn Duệ thái hậu cũng không phải quan hệ huyết thống. Chẳng qua quan hệ giữa Tương Dương Hầu và Văn Duệ thái hậu lại cực kỳ hòa hợp và thân thiết, hắn là nhân vật quan trọng không thể thiếu trong cuộc đời chấp chính của Văn Duệ thái hậu.
Đại sử học gia từng nói: Tương Dương trung thành với Văn Duệ tựa như Phạm tướng trung thành với Võ đế.
Tương Dương Hầu khi còn sống đã trải qua tam triều tam đế, đủ loại thanh danh thị phi khác nhau được đồn đãi.