Hoàng Đế Nan Vi

Chương 199




Quả thật sự tín nhiệm của Minh Trạm dành cho Nội các là xưa nay chưa từng có, đã đến mức tột đỉnh, thế nên đối mặt với lời chất vấn của Vệ thái hậu thì Lý Bình Chu lại khó có thể ứng đối. Nhưng dù sao Lý Bình Chu vẫn là người đứng đầu các Tướng quốc, trầm giọng lên tiếng, “Bệ hạ đối với thần ân trọng như núi, thần lại thất nghi trước mặt Thái hậu, mạo phạm phượng uy của Thái hậu nương nương, thần thật sự hổ thẹn với sự tín nhiệm của bệ hạ.”

Lý Bình Chu kính cẩn dập đầu, cúi người xuống đất, “Thần vô cùng hổ thẹn, thật sự không xứng đáng tiếp tục đảm nhiệm chức vụ Tướng quốc.” Chiêu này của Vệ thái hậu thật sự quá độc ác, các đại thần viết tấu chương tạ tội là chuyện rất bình thường. Bất quá đem tấu chương tạ tội lên Tập san Hoàng thất thì không chỉ làm mất mặt mà còn mất cả ủy tín của một kẻ đứng đầu các Tướng quốc như Lý Bình Chu.

Ý của Vệ thái hậu chính là như thế. Mặc dù thế lực của Nội các và tôn thất cần phải được cân bằng, bất quá thế lực song phương cũng cần phải bị suy yếu trên một trình độ nhất định. Như vậy mới có thể đạp cái này xuống, nâng cái kia lên, bộc lộ quyền uy của Vệ thái hậu. Vệ thái hậu nói, “Ngươi mạo phạm ta, kỳ thật theo ý của ta thì đây chỉ là một chút chuyện riêng nhỏ bé, không ảnh hưởng đến quốc sự. Lý tướng lại một ý muốn đem quốc gia đại sự đặt vào chuyện riêng, chẳng lẽ Lý tướng muốn báo đáp công ơn nặng như núi của Hoàng thượng như thế hay sao? Nếu là như vậy thì thứ lỗi cho ta, ta không thể hiểu nổi.”

“Thiên tử coi trọng việc giữ gìn lễ giáo, thần lại thất lễ với Thái hậu nương nương, thần thật sự….”

“Thất lễ chỉ là tiểu tiết, còn nữa, ta đã phạt bổng lộc của Lý tướng, như vậy là đủ rồi.” Vệ thái hậu cắt ngang lời của Lý Bình Chu, “Nay Lý tướng cố ý xin từ quan, xem ra là bất mãn đối với việc ta phạt bổng lộc của khanh đúng không?”

“Thần tuyệt đối không có ý này.”

“Không có ý này thì đừng nhắc lại chuyện xin từ quan nữa.”

Tô Châu.

Minh Trạm và Nguyễn Hồng Phi lật xem Tập san Hoàng thất số mới nhất, thỉnh thoảng lại thầm thì cười vài tiếng, “Lý làm nũng còn tưởng rằng mẫu thân dễ tính như ta, lần này đúng là mất mặt.”

Nguyễn Hồng Phi nói, “Nếu Vệ tỷ tỷ nhẹ nhàng bỏ qua, chẳng phải là khiến người ta khinh thường hay sao? Lý Bình Chu xưa nay yêu quý thanh danh, e là sẽ xin từ quan.”

“Làm giá mà thôi.” Minh Trạm căn bản không thấy chuyện này có gì đáng bận tâm, lúc trước hắn giao quyền bác bỏ phê duyệt cho Nội các, cho dù như thế nào thì Lý Bình Chu cũng không thể dễ dàng vứt bỏ trách nhiệm.

“E là Từ Tam muốn viện cớ chân bị thương mà nghỉ ngơi một thời gian.” Minh Trạm mở ra trang thứ hai, “Lúc trước Lý làm nũng không ít lần sinh sự, Từ Tam bản tính khôn khéo lại mang thân phận Đế sư, ta định đề bạt hắn để sử dụng. Chẳng qua hắn quá thông minh, không thể so với Lý làm nũng, cho dù khó tính một chút nhưng vẫn có thể chặn đầu, ít nhất không mất nguyên tắc.”

“Đây chính là điểm đáng kính của Lý Bình Chu.” Nguyễn Hồng Phi và Lý Bình Chu từng có chung kẻ thù là Phương hoàng hậu, vì vậy hai người tuy không có giao tình, bất quá Nguyễn Hồng Phi ở trong triều nhiều năm, ấn tượng của hắn đối với Lý Bình Chu không tệ.

Còn lại đều là những trang ăn mặc chi tiêu giải trí, Minh Trạm không có hứng thú, liền đặt tập san xuống, “Âu Dương Khác tuổi già sức yếu, cũng không biết có thể chịu được đến khi nào? Sau này cần phải có người mạnh mẽ trẻ trung mới được.”

Minh Trạm vừa định cùng Nguyễn Hồng Phi thảo luận chuyện trong triều thì liền thấy Diêu Quang tiến vào bẩm báo: Tiên sinh, Phó tiên sinh đến.

Phó tiên sinh?

Minh Trạm nhìn về phía Nguyễn Hồng Phi, “Ai vậy?”

“Là Phó Ninh.” Nguyễn Hồng Phi nói tiếp, “Mời Phó Ninh vào, hiếm khi trùng hợp như vậy, hắn cũng ở tại Tô Châu.”

Minh Trạm nghĩ rằng với niên kỷ của Phó Ninh, trong thiên hạ này, có thể trẻ mãi như Phi Phi nhà hắn thật sự rất hiếm, bất quá khi Phó Ninh tiến vào thì Minh Trạm vẫn hơi kinh ngạc.

Cũng không phải nói Phó Ninh trẻ tuổi như thế nào, bất quá người luyện võ có tinh thần rất hoàn hảo, đôi mắt của Phó Ninh sáng ngời, vừa nhìn liền khiến người ta sinh ra cảm giác thân thiết, hơn nữa không có cảm giác sắc bén như người chuyên luyện võ. Nếu không phải nguyễn Hồng Phi sớm nhắc đến Phó Ninh thì Minh Trạm tuyệt đối nhận không ra người này chính là tuyệt thế cao thủ. fynnz.wordpress.com

“Đỗ huynh về Tô Châu hồi nào mà ta cũng không biết thế này.” Phó Ninh xuất thân từ thế tộc, cấp bậc lễ nghĩa, nho nhã ôn hòa, mở miệng nói chuyện lại mang theo cảm giác phóng khoáng chứ không khách sáo như thế tộc.

Nguyễn Hồng Phi và Minh Trạm đang ở trong vườn hóng mát, đứng dậy chừa một chỗ ngồi rồi cười nói, “Ta còn tưởng rằng ngươi nhận được tin mới đến, hóa ra là trùng hợp.”

Phó Ninh nhìn Minh Trạm rồi hỏi, “Vị huynh đệ này là?”

“Đỗ tiểu ù.”

Minh Trạm cười ha ha hai tiếng, chào hỏi với Phó Ninh, “Phó đại ca mạnh khỏe, ta thường nghe lão Đỗ nhắc đến Phó đại ca.”

Phó Ninh nghiêm túc quan sát Minh Trạm vài lần, có thể khiến Nguyễn Hồng Phi tự mình giới thiệu, hơn nữa nhìn bộ dáng lại có chút thân thiết với Nguyễn Hồng Phi cho nên Phó Ninh cũng không dám khinh thường Minh Trạm, mỉm cười ôm quyền đáp lễ, “Đỗ tiểu đệ.” Vừa thấy niên kỷ của Minh Trạm thì Phó Ninh liền lấy ra một miếng ngọc bích ở trước ngực, dâng hai tay tặng cho Minh Trạm làm lễ gặp mặt, “Tiểu ù đệ đệ, lần đầu gặp mặt, thật sự là hơi qua loa.”

Minh Trạm hám tài, vội vàng đưa tay tiếp nhận, trong lòng vô cùng có hảo cảm với Phó Ninh, cong mắt cười, “Ninh đại ca thật sự quá khách khí.” Miếng ngọc này vừa sờ vào liền biết là ngọc thượng đẳng, giá trị không ít. Vì vậy Minh Trạm cũng không hề so đo khi Phó Ninh gọi hắn là tiểu ù.

“Ninh đại ca, đại ca và lão Đỗ là hảo hữu, nếu đã đến Tô Châu thì nhất định phải ở lâu một chút mới được.” Minh Trạm cất miếng ngọc quý vào trong lòng, nhiệt tình giữ lại Phó đại hiệp.

Phó Ninh tiếp nhận tách trà hương mà Diêu Quang bưng đến, thấy Minh Trạm trực tiếp thay Nguyễn Hồng Phi làm chủ nhân thì trong lòng liền biết Minh Trạm và Nguyễn Hồng Phi là tri kỷ, cũng không xem là người ngoài, “Ta vốn muốn đến đây để mượn phòng ở nhờ, không ngờ trùng hợp lão Đỗ nhà ngươi lại đang ở Tô Châu, như vậy sẽ không khách khí với ngươi.”

“Huynh đệ chúng ta thì không cần nói những lời khách sáo như thế.” Nguyễn Hồng Phi nói, “Nếu có chỗ nào cần hỗ trợ thì cứ việc nói.”

Phó Ninh thở dài nhưng lại không mở miệng.

Buổi tối Minh Trạm nói với Nguyễn Hồng Phi, “Ta tưởng rằng làm đại hiệp mỗi ngày bay đến bay lui, rất tiêu diêu tự tại chứ, xem ra Phó đại hiệp cũng không ít phiền não thì phải.”

Nguyễn Hồng Phi cười một cái, “Phó An là tộc trưởng, vì Phó Ninh vốn có thanh danh, cho nên hắn đối đãi Phó Ninh như một món hàng quý. Nếu không, với quyền thế tiền tài của Phó gia thì Phó Ninh cũng không đến mức trốn đến chỗ này của ta.

Hiển nhiên đây là lần đầu tiên Minh Trạm nhìn thấy tuyệt thế cao thủ, thế là đủ loại tưởng tượng trước kia của Minh Trạm hiện tại có thể thực hiện trên người Phó Ninh.

Phó Ninh thích sự thông minh lại mang theo vài phần ngây ngô khờ khạo của Minh Trạm, vì vậy cũng rất vui vẻ nói chuyện với Minh Trạm.

“Phó đại ca, võ công của ngươi cao như vậy, có thể dạy ta vài ba chiêu để lâm thời chế địch có được hay không?” Minh Trạm giương lên đôi mắt mong chờ nhìn Phó Ninh. Hiện tại Phó Ninh đang pha trà, Minh Trạm rất tinh mắt liền rót trà ra cho Phó Ninh.

Phó Ninh tiếp nhận tách trà, “Trên đời nào có chiêu thức trăm lần thử trăm lần đạt, với lại ta vừa nhìn thấy hai chân không có lực của Tiểu ù đệ đệ thì liền biết ngươi không hề có công lực trong người. Học cũng chỉ làm màu mà thôi, rốt cục không có tác dụng. Ta thấy Tiểu ù đệ đệ cứ mang theo nhiều thị vệ một chút là được, còn hữu dụng hơn tự học võ công nhiều.”

Minh Trạm lập tức liếc xéo, “Xem ra đệ nhất cao thủ Đại Phượng như ngươi chỉ đến thế mà thôi.” Đoạt lấy tách trà trong tay của Phó Ninh rồi tự mình uống.

Tuy Phó Ninh có võ công cao cường nhưng xuất thân không hề lỗ mãng, thấy Minh Trạm đoạt lấy tách trà thì cũng không nóng giận mà chỉ cười ha ha, thoải mái nói, “Tiểu ù đệ đệ, ngươi thực dụng quá đấy.”

“Uổng công ta rót trà cho ngươi.” Minh Trạm nói, “Ta thấy theo ngươi học còn không bằng đi theo lão Đỗ học.”

Phó Ninh cười nói, “Võ công của Đỗ huynh vốn không tệ, chỉ tiếc hắn không thể chuyên tâm luyện võ. Ngươi và Đỗ huynh quen biết, vậy mà lại đòi theo ta học võ công, có lẽ là muốn thăm dò ở trước mặt hắn.”

Minh Trạm lắc đầu, cũng không đặt lời nói của Phó Ninh ở trong lòng, lại tự rót một tách trà nhỏ cho mình, đả kích Phó Ninh, “Ta thấy võ công của ngươi tuy cao cường nhưng vẫn chưa đạt đến cảnh giới tông sư.”

Phó Ninh khẽ động hàng chân mày, “Lời này là sao?”

Minh Trạm chuyển động ánh mắt, bày ra thái độ kiểu cách, “Kỳ thật trên đời có rất nhiều chuyện liên quan đến nhau, có câu, không si mê thì làm sao mà sống. Võ công của ngươi cao là vì có thiên chất tốt, thích hợp luyện võ. Bất quá muốn đạt đến cảnh giới tông sư thì cần phải nhiều hơn thế, cao hơn thế. Tựa như ngươi, tạp niệm quá nhiều, bận lòng quá nhiều, đương nhiên còn kém một chút.”

Phó Ninh ngửi mùi trà thơm, mỉm cười nhìn Minh Trạm, “Tiểu ù đệ đệ tuy không biết võ nhưng kiến thức cũng không tệ.”

“Đúng vậy.” Minh Trạm vểnh cằm lên, lại rót hai tách trà nhỏ, “Lúc trước ta từng nói, trị quốc như hầm hải sản. Thánh nhân có thể xem việc trị quốc của Hoàng đế và nấu nướng của trù tử liên hệ với nhau. Ta chỉ biết, đạo lý trong thiên hạ cũng không khác gì như thế.”

“Đạo lý cũng chẳng khác gì thì có thể đắc đạo lại ít càng thêm ít.”

“Mà không thành tiên thì đắc đạo làm cái gì?” Minh Trạm lại rót một tách trà nhỏ rồi ừng ực uống cạn, “Có thể không thẹn với lương tâm đã tốt lắm rồi, còn muốn đắc đạo nữa ư? Dã tâm quá lớn đi.”

Đối với việc Minh Trạm nhiều lần tìm Phó Ninh thì Nguyễn Hồng Phi đã biết Minh Trạm có ý gì, trêu ghẹo hỏi, “Lúc này liều mạng lôi kéo tình cảm với Phó Ninh, chẳng lẽ có chuyện cần cầu Phó Ninh hay sao?”

Minh Trạm bày ra vẻ mặt nghiêm nghị tràn đầy chính khí, “Ta thấy Phó Ninh là người không tệ, muốn khai đạo cho hắn một chút.”

“Ngươi đừng có ý gì với đại tiện nhân là được rồi.” Nguyễn Hồng Phi nói.

Minh Trạm vỗ vai Nguyễn Hồng Phi, “Phi Phi, Phó Ninh rất coi trong Phó gia thì phải.”

“Gia tộc của mình thì tất nhiên phải có chút tình cảm hương khói.” Nguyễn Hồng Phi nựng bầu má phúng phính của Minh Trạm, “Phó Ninh dốc lòng vào kiếm, kiếm là binh khí, nếu không có ý giết người thì nhất định khó trở thành kiếm thuật tuyệt thế.”