Minh Trạm cũng không nghiêm nghị như khi lâm triều, hắn bình tĩnh ôn hòa nói chuyện với Điền Vãn Hoa, càng khiến Điền Vãn Hoa xấu hổ vô cùng. Chẳng qua Hoàng thượng vẫn chưa nêu đến trọng điểm là tước chức.
Điền Vãn Hoa dường như có thể nhìn thấy một ít hy vọng, rơi lệ nói, “Thần phụ lòng bệ hạ, thần cầu bệ hạ cho thần một cơ hội. Nếu thần lại cô phụ quân tâm một lần nữa thì bệ hạ cứ thiên đao vạn quả thần, thần tuyệt đối không dám nhiều lời!”
Một vụ án phát cháo cứu tế, thiệt hại hết một Tổng quản Nội vụ phủ, cùng với vô số tiểu quan Nội vụ phủ và tiểu quan Phủ doãn đế đô. Điền Vãn Hoa thì bị hạ xuống ba cấp nhưng vẫn được giữ lại, để xem biểu hiện sau này thế nào.
Kỳ thật Minh Trạm xử lý rất trí tuệ trên phương diện chính trị, hắn không giữ lại Lý Thành, thứ nhất là vì chức vụ của Lý Thành. Tổng quản Nội vụ phủ, vị trí này quả thật quá mức quan trọng.
Một người dễ dàng bị tiền tài thu mua, Minh Trạm tuyệt đối không thể giao chuyện của hoàng thất vào tay của người này. Còn Điền Vãn Hoa thì lại không tham lam, mà bản thân Điền Vãn Hoa là Phủ doãn đế đô, quả thật trị an của đế đô rõ ràng có chuyển biến tốt, đây cũng là công của Điền Vãn Hoa.
Thứ hai, Lý Thành là người của Minh Trạm, là thần tử đi theo quân vương.
Thần tử đi theo quân vương khác với người bên ngoài. Minh Trạm chỉ coi trọng bọn họ ở một chữ Trung, nếu đã mất đi phẩm chất này thì thủ đoạn của Minh Trạm cũng đủ khiếp sợ những thần tử khác đi cùng với hắn.
Thứ ba, Minh Trạm nghĩ sâu xa hơn một chút, vì sao người khác lại không xảy ra chuyện, trong khi những người mà mình đề bạt cứ liên tiếp rớt đài!
Minh Trạm nheo mắt lại, sắc mặt bình tĩnh, cúi mắt xuống mà cân nhắc.
Vì sao?
Minh Trạm đích thân thẩm vấn Lý Thành, hắn vẫn không hiểu vì sao hắn tin tưởng Lý Thành như vậy, còn đặc biệt đề bạt, giao chức vụ Tổng quản Nội vụ phủ cho Lý Thành mà Lý Thành lại phản bội hắn?
Nhân chi tương tử, kỳ ngôn dã thiện. (Con người sắp chết sẽ nói lời thiện)
Ở trong ngục một thời gian, đương nhiên Lý Thành không được ăn quả ngọt. Bất quá vì Hoàng thượng mà Hình bộ vẫn an bài thỏa đáng cho hắn để tránh bất kính với Hoàng thượng. Mới ba mươi mấy tuổi mà dung mạo đã tiều tụy, ánh mắt dại ra, không còn bộ dáng khí độ phong lưu tuấn tú như lúc trước. Nghe Minh Trạm hỏi, Lý Thành mở ra bờ môi nứt nẻ, nhẹ giọng nói, “Thần là người đi môi giới, phát hiện môi giới từ xưa đến nay đều có ăn xén cắt bớt. Một lương bạc báo thành hai lượng, hai lượng bạc báo thành bốn lượng. Bệ hạ, một người không thể chống lại một đám người. Cho dù thần là Tổng quản Nội vụ phủ thì cũng vậy. Lần này mua gạo là do đám phó đại nhân của Nội vụ phủ giật dây bắt cầu, mua gạo từ Trình gia đế đô. Sau lưng Trình gia là Phó gia Hồ Quảng, mà Phó gia Hồ Quảng và Trung Nghĩa Hầu của Hồ Quảng chống lưng cho nhau. Quan hệ thông gia của bọn họ rải rác khắp triều đình, thần có thể làm một quan viên buôn gạo nhưng thần không dám đối nghịch với thế lực sau lưng của bọn họ.”
“Vì sao ngươi không nói thẳng với trẫm?” Lý do quái quỷ gì thế này, Minh Trạm hỏi, “Chỉ cần ngươi báo với trẫm thì ai dám ép buộc ngươi cơ chứ? Lúc trước phụ vương muốn giết ngươi, trẫm vẫn có thể bảo vệ ngươi an toàn, nay đến triều đình làm quan, chẳng lẽ trẫm lại không thể bảo vệ ngươi hay sao?”
Với sự thông minh của Lý Thành thì đương nhiên hiểu được, nếu hắn sớm nói ra sự khó xử của mình thì Minh Trạm cũng sẽ không trách tội hắn. Minh Trạm xưa nay đối xử với thuộc hạ của mình không tệ. Cho dù là lúc trước, khi Minh Trạm bị câm, không quyền không thế thì hắn vẫn chia sẻ cái ăn cái mặc, chân thành đối đãi với thuộc hạ của mình.
Nhưng cái loại viễn cảnh tiền hô hậu ủng, cái loại kiêu ngạo của lòng người, cái loại đắc ý khi ôm kiều thê mỹ thiếp, cái loại dã tâm của nam nhân….lại so sánh với sự hổ thẹn thê lương của ngày hôm nay, vài giọt lệ chợt lóe lên trong mắt của Lý Thành, thấp giọng nói, “Thần nghĩ, người khác cũng làm như vậy, thần trông bầu mà vẽ gáo, ắt là không xảy ra sai lầm. Là thần sinh lòng tham.”
Minh Trạm thở dài, ngày hôm sau Lý Thành bị xử trạm.
Trầm Chuyết Ngôn thông báo vụ án cứu tế đế đô trên Tạp san Hoàng thất, đồng thời Minh Trạm yêu cầu công khai tất cả khoản ngân lượng cứu tế của triều đình cho dân chúng, cùng với khoản ngân lượng trợ cấp giành cho các tướng sĩ bỏ mình, toàn bộ đều được in trên phần nổi bật nhất của Tạp san Hoàng thất.
Vừa tung ra thủ đoạn này, không cần Minh Trạm đi thăm dò thì đã có Ngự sử địa phương thượng tấu và rất nhiều vụ án tham ô ngân lượng trợ cấp bị bại lộ. Minh Trạm giận dữ, ngoại trừ Lục bộ thì hắn thành lập một nha môn lệ thuộc trực tiếp dưới quyền quản lý của Hoàng đế — Liêm chính bộ.
Tên như nghĩa, đây chính là bộ chuyên đấu tranh với tham ô hối lộ.
Nhưng có triều thần e sợ Liêm chính bộ sẽ trở thành cơ cấu đặc vụ của Hoàng thượng, Minh Trạm tuyên bố rõ, muốn tiến vào Liêm chính bộ cần phải có đủ ba tiêu chuẩn. Thứ nhất, công khai tài sản; thứ hai, giao tình qua lại không được vượt quá một lượng bạc, nếu vượt quá thì ngươi phải lập hồ sơ báo cáo; thứ ba, trung quốc trung quân.
Minh Trạm nói, “Triều đình là nơi thống trị thiên hạ, là để giúp dân chúng có cuộc sống tốt đẹp hơn. Không phải là để cho các ngươi thăng quan phát tài, nếu các ngươi tự nhận không giữ được bàn tay của mình thì có thể từ quan trở về nhà, trẫm cũng sẽ không trách các ngươi.” fynnz.wordpress.com
“Từ hôm nay về sau nếu ai còn dám chìa tay lung tung thì tình cảm quân thần của chúng ta chỉ đành phải như thế.”
Sự thiết lập của Liêm chính bộ tại lịch sử triều Đại Phượng, thậm chí là tại toàn bộ Vương triều trong lịch sử đã tạo nên tác dụng vô cùng quan trọng. Vô số sử học gia đều thừa nhận Liêm chính bộ, nhưng rất ít người biết được việc thành lập Liêm chính bộ đã trải qua một quá trình vô cùng gian nan như thế nào. Thậm chí ngay cả quan viên đầu tiên chủ động gia nhập Liêm chính bộ cũng trở thành một nhân vật bị đưa ra tranh luận rộng rãi.
Minh Trạm đang phát sầu vì chuyện nhân sự.
Lúc này mọi người chỉ hận không thể chôn bạc nhà mình để khỏi ai biết đến, nào có người nguyện ý công khai tài sản cơ chứ. Cho dù mọi người đều biết bộ này là do Hoàng thượng trực tiếp thống lĩnh nhưng cũng không có ai nguyện ý gia nhập.
Trời thật lạnh.
Ngay cả Minh Trạm cũng không ngờ người đầu tiên chủ động yêu cầu gia nhập Liêm chính bộ lại là Ngụy An.
Ngụy An hoàn toàn là vì muốn được tĩnh tâm, “Bệ hạ, thần chẳng thiếu cái gì cả, chỉ ngóng trông có thể an toàn sống qua ngày. Thần chính là coi trọng yêu cầu của ngài, giao tình qua lại không vượt quá một lượng bạc. Tuy rằng đại ca không ở đế đô, hầy, nhưng người ta qua lại với nhà thần thật sự rất nhiều, rất phiền. Thần gia nhập Liêm chính bộ thì không cần tặng lễ cũng không cần thu lễ, giảm bớt rất nhiều việc lớn.”
Lúc này Minh Trạm thật sự cần một người làm gương, thấy Ngụy An nói thật sự thì vẫn do dự hỏi một câu, “Nếu đã gia nhập, về sau cữu cữu đưa cho biểu thúc cái gì thì biểu thúc cũng không được nhận đó.”
Ngụy An nhướng cao lông mày, bĩu môi nói, “Thần cần hắn đưa tặng hay sao? Xưa nay là hắn đến phủ của thần hết ăn rồi uống, nếu không phải thần nể mặt bệ hạ thì đã mặc kệ hắn rồi.”
“Chuyện này có liên can gì đến trẫm đâu?” Minh Trạm hoàn toàn không thể hiểu bản thân mình có tác dụng quan trọng gì đối với sinh hoạt của phu phu hai người Ngụy Vệ này?
Ngụy An bày ra vẻ mặt hiển nhiên, nói một cách thoải mái, “Đương nhiên có liên can. Tướng mạo của Vệ Dĩnh Gia không tệ, vóc người cũng không tệ, kỹ thuật trên giường lại càng không tệ. Mặc dù có một ít tư tâm, bất quá dù sao cũng là hoàng thân quốc thích, có mặt mũi của bệ hạ ngài thì thần cũng được thơm lây. Nếu hắn không phải Vĩnh Ninh Hầu mà là tên khất cái xin cơm trên đường thì chẳng lẽ thần lại ở cùng với hắn hay sao?”
“Biểu thúc cũng thật quá đáng, nếu để cữu cữu biết thì sẽ đau lòng đến thế nào.” Minh Trạm ngồi lê đôi mách xong thì trong lòng vô cùng vui vẻ. Bất quá hai người này đã sớm thông đồng từ tám trăm năm trước rồi, hiện tại Ngụy An lại bảo là vì địa vị thân phận của Vệ Dĩnh Gia thì Minh Trạm thật sự không thể tin tưởng.
“Ai bảo hắn thích thần làm chi.” Ngụy An cười ha ha hai tiếng, định cáo từ, Minh Trạm bèn gọi hắn lại, “Biểu thúc đi thăm Hoàng tổ mẫu một chút đi, lão nhân gia thường lải nhải nhắc đến hôn sự của biểu thúc đấy.”
Thái hoàng thái hậu xưa nay rất chiếu cố đến huynh đệ bọn họ, Ngụy An đương nhiên lĩnh mệnh.
Tuổi tác của Thái hoàng thái hậu cũng không lớn, chưa đến bảy mươi.
Thấy Ngụy An thì bà ta rất cao hứng, phái người mang đến trái cây tươi cho Ngụy An ăn.
“Cô cô, thân mình của ngài thế nào rồi?” Gặp mặt, đương nhiên Ngụy An đương nhiên phải hỏi một câu. Trước đó vài ngày thân mình của Thái hoàng thái hậu không được khỏe, Ngụy An đã đến thăm hai lần. Lão thái thái là người có vai vế cao nhất ở trong cung, tuy rằng hai nhi tử ở tại Vân Quý, nhưng Minh Trạm là tôn tử, đương nhiên không khiến lão thái thái phải uất ức.
Thái hoàng thái hậu cười tủm tỉm gật đầu, “Không sao. Hôm kia ta còn bảo Hoàng thượng xem các mỹ nữ danh môn của đế đô, tìm khuê nữ thích hợp cho ngươi.”
“Cô cô, ngài đừng lo cho ta.” Ngụy An lột vỏ quýt rồi đưa cho Thái hoàng thái hậu, “Ta như thế nào chẳng lẽ cô cô không biết hay sao. Cũng không xứng với khuê nữ trong sạch nhà người ta.”
“Nói vậy là sao.” Thái hoàng thái hậu xưa nay luôn tự bênh vực người của mình, mà đối với bà ta thì Ngụy An ngoại trừ có tật xấu là thích nam nhân thì chẳng có điểm nào mà không tốt. Thích nam nhân, nhưng không cần trì hoãn sinh hài tử, Thái hoàng thái hậu bướng bỉnh nói, “Với bộ dạng và thân phận thế này của ngươi thì chẳng có gì là tệ cả. Thú người hiền lành, sinh vài hài tử cho giống nhà người ta. Chứ hiện tại đại ca của ngươi ở bên ngoài, phủ đệ lớn như vậy chỉ có một mình ngươi, không có người thỏa đáng chăm sóc ngươi thì cô cô cũng không yên tâm.”
Ngụy An ầm ừ cho qua chuyện, “Sau này hẵng tính, ta cũng chưa thấy ai đặc biệt vừa ý mình cả.”
“Hình như cô cô nghe nói khuê nữ của Từ tướng không tệ cho lắm.” Không biết Thái hoàng thái hậu nghe tin đồn từ nơi nào, nói với Ngụy An, “Tuy đã chia tay phu gia, cũng không trách nha đầu kia, hiền lành lại có năng lực, còn vì Thái hậu mà Nam hạ lo liệu Thiện Nhân Đường. Nếu ngươi thấy được thì cô cô sẽ làm mai cho ngươi.”
“Cô cô, ta thật sự không muốn thành thân mà.” Ngụy An không hiểu rõ Từ Doanh Ngọc, nhưng hắn lại biết đôi chút về đám tiểu cữu tử hung dữ nhà Từ gia. Ngay cả nhị Phò mã và võ Bảng nhãn đến Từ gia biện hộ cho nữ tế cũ cũng bị mỗi người một cục gạch đánh cho lỗ đầu. Nếu thú nữ nhân kia thì e rằng sẽ không giữ được cái đầu của mình.
Thái hoàng thái hậu thấy Ngụy An chết sống không muốn, cũng không cưỡng cầu hắn nữa, dù sao thì hôn sự với Đỗ Như Mai là do chính Thái hoàng thái hậu làm mai. Sau này tính tình của hai người thật sự không hợp, hai ngày cãi vả một trận nhỏ, ba ngày cãi một trận to, trở thành cặp đôi oan gia nổi danh trong thành, cuối cùng phải chia tay. Nay đương nhiên phải thận trọng một chút trong hôn sự lần thứ hai của Ngụy An. Mặc kệ xuất thân thế nào, quan trọng là phải tốt tính.
Tốt tính là được nhưng cũng không thể quá dịu dàng, bằng không sẽ không thể quản lý gia sự, không biết chăm sóc người, như vậy cũng không tốt. Thái hoàng thái hậu nhìn trúng Từ Doanh Ngọc, cũng không phải bà ta hiểu rõ Từ Doanh Ngọc, quan trọng là Từ Doanh Ngọc được Vệ thái hậu trọng dụng. Tuy rằng Thái hoàng thái hậu và Vệ thái hậu không hợp tính cho lắm, nhưng bà ta vẫn rất tin tưởng Vệ thái hậu.
Nhưng Ngụy An không bằng lòng thì chỉ đành để hắn suy nghĩ lại.
Tạm thời bỏ qua tâm sự này, Thái hoàng thái hậu lại nghĩ đến một chuyện khác, hỏi Ngụy An, “Tử Nghiêu, sắp đến tất niên, ngươi nói thử xem, gọi đại biểu ca của ngươi trở về có được hay không?”
Ngụy An giật mình, hỏi một cách kinh ngạc, “Cô cô, lời này là từ đâu mà ra?”
“Ta nghĩ đã đến tất niên, Cảnh Kiền sinh ở đế đô, lớn lên ở đế đô, chưa từng rời khỏi đế đô. Thoáng cái lại đến Vân Nam xa như vậy, tuy rằng Cảnh Nam cũng ở đó, hầy, nhưng ta vẫn có chút bất an. Nay Minh Trạm làm Hoàng đế, thiên hạ cũng không thái bình như khi Cảnh Kiền làm Hoàng đế.” Thái hoàng thái hậu nhắc lại chuyện trước kia, “Ta nghĩ, không biết có nên gọi Cảnh Kiền trở về hay không. Tuổi ta đã lớn, còn có thể sống thêm bao nhiêu năm đây? Ta muốn khi sống có thể ở cùng các nhi tử. Còn nữa, Minh Trạm còn quá nhỏ, nay thống trị thiên hạ cần phải có Cảnh Kiền dạy hắn một chút thì mới được.”
Ngụy An trừng mắt nhìn Thái hoàng thái hậu, hỏi, “Việc này là ai nói với cô cô?”
“Không có ai nói với ta cả.” Thái hoàng thái hậu vẫn rất cứng mồm, “Ta tự mình nghĩ như thế. Mấy ngày trước người Thát Đát bao vây ngoài thành khiến ta sợ tới mức nửa tháng cũng ngủ không yên. Hầy, ta là một lão bà thì có quan trọng gì đâu. Nhưng giang sơn này là cơ nghiệp của tổ tông, ta rất lo lắng,”
Ngụy An lắc đầu, trong lòng không tán thành, cũng không dám nói thẳng để tránh tổn thương Thái hoàng thái hậu, “Cô cô, tuy người Thát Đát đến đây nhưng đế đô vẫn yên ổn. Hoàng thượng đã đánh bọn họ bỏ chạy về Tây Bắc rồi, ngay cả Thát Đát Khả Hãn, ngài biết Khả Hãn là cái gì hay không?”
Thái hoàng thái hậu suy nghĩ một chút, “Là Hoàng đế của Thát Đát đúng không?”
“Đúng, Hoàng đế của người Thát Đát đã bị Hoàng thượng đánh chết rồi.” Ngụy An tận lực dùng ngôn ngữ bình dân đơn giản nhất để giải thích cho Thái hoàng thái hậu nghe, nói tiếp, “Hoàng thượng vừa đăng cơ đã có thể đánh chết Hoàng đế Thát Đát, cực kỳ anh minh. Cô cô, ngài biết vì sao Thái thượng hoàng phải đến Vân Nam hay không?”
“Cảnh Kiền bảo là đi điều dưỡng thân thể?”
“Đúng, đây là một nguyên nhân.” Ngụy An ôn hòa nói, “Còn một nguyên nhân khác nữa, nếu Thái thượng hoàng cứ luôn luôn ở tại đế đô thì Hoàng thượng vĩnh viễn không thể tự mình đảm đương chính sự. Vì để Hoàng thượng trở thành một đế vương chân chính nên Thái thượng hoàng mới đến Vân Quý. Cô cô, Thái thượng hoàng có ý tốt đối với Hoàng thượng, ngài nên hiểu điều đó mới được.”
Thái hoàng thái hậu cảm thấy khó hiểu, “Vậy thì kêu Cảnh Kiền trở về dạy Hoàng thượng chẳng phải là giống nhau hay sao?”
“Nếu giống nhau thì Thái thượng hoàng cần gì phải đi Vân Quý?” Ngụy An hỏi lại.
Thái hoàng thái hậu tư duy đơn giản, cũng không biết cách tự biện, chỉ thở dài, “Cảnh Kiền có lòng đối với Hoàng thượng, cho dù là thân nhi tử thì cũng chỉ đối xử đến thế là cùng.” Nói như vậy, Thái hoàng thái hậu mơ hồ sinh ra một chút buồn bã, nghĩ rằng nếu Minh Trạm là thân nhi tử của Phượng Cảnh Kiền thì e rằng nhi tử của mình cũng không cần phải đến Vân Quý xa như vậy.
Ngụy An ôn hòa nhắc nhở, “Hoàng thượng là đích tử của nhị biểu huynh, cũng là đích tôn của ngài mà.”
Nghĩ đến tiểu nhi tử, nỗi buồn trong lòng của Thái hoàng thái hậu lại tiêu thất, mỉm cười gật đầu, “Đúng vậy, Hoàng thượng đối với ta cũng rất tốt.”
Ngụy An khuyên Thái hoàng thái hậu một hồi, nghĩ đến việc Hoàng thượng cố ý gọi hắn đến đây có phải là có dụng ý này hay không?
Dù sao nếu đã gặp phải chuyện này thì hắn sẽ khuyên một chút. Ngụy An hiểu rất rõ bản tính của Thái hoàng thái hậu, đầu óc đơn giản, cũng biết lắng nghe người ta khuyên bảo. Ngụy gia tuy là nhờ Thái hoàng thái hậu mà tiến thân, bất quá lão thái thái này thật sự không có bản lĩnh gì.
Cũng may huynh đệ Ngụy gia có đầu óc tỉnh táo, cho dù Ngụy An không có bản lĩnh nhưng cũng không khiến người ta chán ghét.
Nhận được mật báo ở Từ Ninh cung, Vệ thái hậu rốt cục có thể tạm thời thở phào một hơi.
Từ Doanh Ngọc trở về đế đô, sau khi ở nhà rửa mặt chải đầu đơn giản thì liền tiến cung bẩm báo công tác ở Thiện Nhân Đường Hoài Dương với Vệ thái hậu.
Minh Trạm nghe nói Từ Doanh Ngọc tiến cung, bèn vội vàng tiến đến xem thế nào.
Từ Doanh Ngọc đứng dậy hành lễ với Minh Trạm, Minh Trạm khoát tay, chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô nương người ta, cười nói, “Từ nữ quan không cần đa lễ, nửa năm không gặp, Từ nữ quan càng ngày càng xinh đẹp khoan thai.” Quả nhiên là vì người ấy mà dung nhan tiều tụy phần nào.
Không thể ngờ Lâm Vĩnh Thường có bản lĩnh như vậy, Minh Trạm lại cảm thán một phen.
Từ Doanh Ngọc là người vô cùng quy củ, nhất là đối mặt với Hoàng thượng thì nàng cũng không dám xem lời này trở thành lời ca ngợi. Hoàng thượng là nam nhân, một nam nhân ca ngợi một nữ nhân cũng không phải chuyện gì tốt. Từ Doanh Ngọc khiêm tốn nói, “Bệ hạ quá khen.”
Minh Trạm cười một trận, lại khen, “Là trẫm nói thật, qua tấu chương của Vĩnh Thường thì trẫm có biết Từ nữ quan tương trợ hắn rất nhiều. Hầy, Lâm Vĩnh Thường có ban cho ngươi thêm phần bổng lộc nào hay không?”
Từ Doanh Ngọc cảm thấy hình như lời này của Hoàng thượng có vài phần không đứng đắn, chỉ lắc đầu, không dám đáp lời.
“Lâm Vĩnh Thường đúng là keo kiệt, không sao, trẫm sẽ đền cho ngươi.” Minh Trạm nói tào lao một lúc cho đến khi Vệ thái hậu phái người đem lên trà hạnh nhân để bịt mồm Minh Trạm thì hắn mới chịu im lặng.
Từ Doanh Ngọc tiếp tục nói đến việc Thiện Nhân Đường được bố trí vài trạch viện ở Dương Châu, sau đó sửa lại để cho bệnh nhân bệnh nặng ở xa có thể lưu trú, như thế cũng tiện cho cả bệnh nhân và đại phu. Minh Trạm vội vàng xen vào một câu, “Cách này rất tốt. Tốt nhất là phân loại bệnh nhân rồi an bài phòng bệnh, còn phải dạy cho một số hộ lý biết sơ qua về dược lý thì mới được.”
Minh Trạm liền nói đến việc an bài hộ lý với Từ Doanh Ngọc, Từ Doanh Ngọc âm thầm gật đầu, thầm nghĩ, tuy rằng Hoàng thượng nói chuyện không quá đứng đắn nhưng khi nói đến chính sự thì lại chu toàn hơn bọn họ đã nghĩ rất nhiều, cảm thấy rất thán phục.