Hoàng Đế Nan Vi

Chương 126




Lý Phương và Trần Đại Báo dọn lên rượu nhạt chiêu đãi Nguyễn Hồng Phi.

Việc đã đến nước này Nguyễn Hồng Phi cũng không còn để tâm nữa, ăn uống thoải mái, thái độ thản nhiên, không hề hoài nghi Lý Phương có cho người hạ độc trong thức ăn của hắn hay không.

Lý Phương thấy tư thế của Nguyễn Hồng Phi như thế thì liền thở dài, “Đỗ lão đệ quả thật là đại anh hùng, lão Lý ta không thể sánh bằng ngươi.”

Trần Đại Báo bực mình, bắt người là hai người cùng nhau bắt, nhưng Lý Phương vừa đụng chuyện thì liền than thở với Quốc chủ Đỗ Nhược quốc, khen người ta chí khí, dập tắt oai phong của chính mình, thật sự khiến người ta nản lòng.

“Lý huynh, chúng ta ở trên biển xưng bá một phương, vô cùng khoái hoạt. Nay Lý huynh cam nguyện để người ta lợi dụng, đã mất đi khí thế hào hùng ngày xưa, cho nên mới nói như thế.” Nguyễn Hồng Phi ăn đã đời mới đặt đũa xuống, nói một cách cảm khái.

Nguyễn Hồng Phi tương đối thấu hiểu Lý Phương, biết rõ tính tình của người này. Huống chi Lý Phương vốn xưng bá một phương trên biển, người thế này sẽ không cam tâm bị hạ thấp.

Trần Đại Báo cười nói, “Chúng ta đương nhiên không thể sánh bằng Đỗ quốc chủ, nếu không thể tự xưng vương thì làm công hầu cũng có thể giành được phú quý cho con cháu.”

Nguyễn Hồng Phi cười ha ha, nhìn về phía Trần Đại Báo, “Trần lão huynh, mấy người chúng ta còn quan tâm đến chuyện phú quý hay sao? Có hạ nhân, có vũ khí, có thuyền buồm, trên biển có địa bàn, ngươi đến đế đô nhìn thử xem, làm gì có công hầu nào thoải mái như chúng ta cơ chứ?”

“Còn nữa, nói đến công hầu, nhị vị lão huynh liên thủ cùng vị công tử giấu đầu lộ đuôi kia, chẳng lẽ đã xác định hắn có thể làm chủ thiên hạ hay sao?” Nguyễn Hồng Phi cười hỏi.

“Nếu không phải đế đô bị vây hãm thì Quốc chủ cũng sẽ không vội vã về Đỗ Nhược quốc như vậy.” Nếu Lý Phương không có bản lĩnh thì Trần Đại Báo cũng không thể tiếp tục trông cậy vào hắn. Hắn vốn đã ganh tị với Nguyễn Hồng Phi từ lâu, nay bắt được Nguyễn Hồng Phi, phong độ của Nguyễn Hồng Phi càng thoải mái tự tại hơn đám hải tặc bọn họ, làm sao không khiến người ta khó chịu cho được, vì vậy Trần Đại Báo bèn chặn họng Nguyễn Hồng Phi.

Tuy rằng lúc trước hắn rất hâm mộ Nguyễn Hồng Phi có thể tạo quan hệ với Hoàng đế, bất quá lúc này hắn lại là người chiếm tiên cơ. Nhìn thấy đế đô bị người ta đánh chiếm, tiểu Hoàng đế nhà ngươi có thể ngồi ổn trên ngai vàng được bao lâu? Đợi đến lúc thay đổi triều đại thì Trần Đại Báo hắn đã sớm có giao hảo với tân quân, còn bắt được Quốc chủ Đỗ Nhược quốc, với công lao này thì nhất định sẽ được phong vương hầu.

Nguyễn Hồng Phi cười ha ha, lắc đầu nói, “Trần Đại Báo à Trần Đại Báo, ngươi thật sự là….Lời này là do vị công tử kia nói ư?”

Sắc mặt của Trần Đại Báo liền có chút khó coi, Nguyễn Hồng Phi cười nói, “Có câu, bạc đầu quen biết còn giương kiếm. Ngươi và hắn có giao tình thế nào? Hắn vừa nói mà ngươi đã tin sái cổ hay sao? Chẳng lẽ không hề hoài nghi điều gì ư? Ngươi suy nghĩ một chút đi, miễn bàn đến đế đô, chỉ cần nói đến binh mã trong tay ngươi, nếu có binh mã của triều đình đến bao vây thì ngươi nghĩ rằng chỉ vài ba ngày là ngươi có thể đánh bại bọn họ hay sao?”

“Đế đô là nơi nào? Hoàng đế ở nơi đó, vương công đại thần đều ở nơi đó, Cửu môn đề đốc có hai mươi vạn binh mã, năm nay vừa tu sửa tường thành. Đừng nói là công thành, cho dù đóng cửa tử thủ một năm cũng chẳng có gì là khó.” Nguyễn Hồng Phi cười hỏi, “Hay là các ngươi cảm thấy đương kim Hoàng đế là hôn quân, chỉ vài ba ngày là có thể bị người ta rượt đuổi tháo chạy?”

Nguyễn Hồng Phi thấy hai người đều không lên tiếng thì liền nói tiếp, “Vì sao ta phải vội vàng chạy về Đỗ Nhược quốc? Đương nhiên cũng là vì Hoàng thượng phân phó , và vì còn chuyện phải làm.” Bàn tay chỉ về phía hai người, Nguyễn Hồng Phi nói, “Ta đến đây là vì Lý huynh và Trần huynh.”

Kỳ thật Lý Phương và Trần Đại Báo cũng không rõ tình hình hiện tại của đế đô, bọn họ vẫn còn tập hợp ở trên biển, nhưng trên đất liền thì hai người đều là tội phạm bị Thiên triều truy nã, cho dù có lên đất liền thì nhiều nhất cũng chỉ đụng đến Chiết Mân Hoài Dương rồi quay trở về biển mà thôi. Về phần muốn đến đế đô thì phiêu lưu quá lớn, giống Lý Phương, hắn đặc biệt hiểu rõ cảm giác này, tiểu tình nhân vừa đi một chuyến đến đế đô đã suýt nữa dính vào quan tòa. Đương nhiên hắn biết là Nguyễn Hồng Phi người ta đã ra tay trợ giúp.

Lý Phương và Trần Đại Báo căn bản không rõ đế đô như thế nào. Cho dù bọn họ có đi mà không có quan hệ, không có chống lưng thì cũng không thể hỏi thăm được tin tức, cho nên bọn họ biết rõ việc này đều là có người nói cho bọn họ biết.

Về phần chuẩn xác hay không thì hiện tại chỉ cần nghe Nguyễn Hồng Phi hơi khiêu khích một chút là bọn họ đã cảm thấy trong lòng gợn sóng!

Nguyễn Hồng Phi nói như thế khiến hai người trở nên mơ hồ.

Nếu, nếu, nếu đế đô không có việc gì, công tử không thể đăng cơ, không làm được Hoàng đế thì mộng vương hầu của bọn họ đương nhiên cũng tan thành mây khói. Nhất là hiện tại còn đắc tội với Quốc chủ Đỗ Nhược quốc người ta nữa.

Lý Phương phản ứng nhanh nhẹn, cũng không lộ ra nội tâm thấp thỏm bất an, chỉ mỉm cười, “Hóa ra Đỗ lão đệ đến đây là để tìm chúng ta ư? Xem ra chúng ta có cùng suy nghĩ.” Còn bày đặt bắt chước lời của Nguyễn Hồng Phi.

Nguyễn Hồng Phi là người khôn khéo, nhất thời nhận ra ý của Lý Phương, Nguyễn Hồng Phi lắc đầu, “Ta và nhị vị Lý huynh Trần huynh cũng không giống nhau. Các ngươi cũng biết ta đã thiết lập quan hệ ngoại giao với đế đô, ta có quan hệ gì với Hoàng thượng? Đó là cùng ăn cùng mặc. Hoàng thượng chiêu đãi ta như khách quý, lúc này tuy rằng đế đô gặp khó khăn một chút, bất quá theo ta thấy thì không ảnh hưởng gì đến an toàn của đế đô. Cho dù Thát Đát có đánh đến kinh thành thì bọn họ cũng không thể vào được. Các ngươi suy nghĩ một chút đi, đây là địa bàn Thiên triều, nếu các nơi biết được Thát Đát gây nguy hiểm cho đế đô thì chắc chắn tất cả sẽ khởi binh cứu giá, người Thát Đát đến đây cũng chỉ phí công mà thôi. Nếu bọn họ muốn bao vây tấn công đế đô thì đúng là chịu chết, chiến bại chỉ là vấn đề thời gian.”

“Bất quá Hoàng thượng ở tại đế đô vẫn luôn nghĩ đến các ngươi.” Nguyễn Hồng Phi như cười như không mà nhìn hai người bọn họ, “Tuy rằng ta chưa gặp vị công tử cố ý khoa trương kia nhưng các ngươi tưởng rằng Hoàng thượng ở đế đô thì chẳng biết chuyện gì hay sao? Hoàng thượng đã biết rõ việc công tử liên thủ với các ngươi.”

“Từ lúc hắn nói những lời đó thì Hoàng thượng đã sớm có mật báo!” Nguyễn Hồng Phi thản nhiên nói, “Chúng ta giao hảo bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ còn phải khó xử nhau hay sao? Nay ta và đế đô thiết lập quan hệ ngoại giao, làm sao lại quên nhị vị huynh đệ cho được. Ta cũng biết các ngươi đều có ý chiêu hàng. Ta đem hàng hóa Thiên triều đến đây, ổn định giá để bán cho các ngươi, nói thật, ta chẳng những không được chia lợi nhuận mà còn phải bỏ thêm phí chuyên chở vào đó. Chẳng lẽ Hoàng thượng không biết chuyện này hay sao?”

“Hiện tại để ta nói thật với các ngươi, Hoàng thượng đã sớm nhìn rõ mọi việc, nhưng sau khi ta khổ tâm khuyên can thì ngầm đồng ý để chúng ta giao dịch.” Nguyễn Hồng Phi nghiêm mặt nói, “Các ngươi suy nghĩ một chút đi, điều này có nghĩa là gì?”

Trần Đại Báo là kẻ nông cạn, bị Nguyễn Hồng Phi lừa gạt một chút liền hỏi, “Hoàng thượng thật sự thánh minh như vậy, không so đo với chúng ta thật ư? Chẳng qua xưa nay huynh đệ chúng ta ở trên đất liền đã đắc tội với dân chúng, e rằng Hoàng thượng không dễ dàng ân xá cho chúng ta.” Hắn đã sớm thèm thuồng mậu dịch trên biển của Nguyễn Hồng Phi, nếu có thể thoải mái cùng Thiên triều buôn bán như Nguyễn Hồng Phi thì Trần Đại Báo hắn cũng không muốn tiếp tục cuộc sống hải tặc như trước nay!

Hải tặc bọn họ làm ra chuyện như vậy chẳng qua là vì chướng mắt vài ba thứ nhỏ nhặt của đám làng chài vùng duyên hải! Thật ra thứ bọn họ mong chờ chính là mậu dịch với Thiên triều.

Cho dù hiện tại đang gặp khó khăn nhưng Nguyễn Hồng Phi cũng không dễ dàng đồng ý bất cứ chuyện gì, hắn nghiêm mặt nói, “Điều mà ngươi lo lắng cũng chính là điều mà Hoàng thượng lo lắng. Các ngươi làm ra chuyện như vậy thì thiên hạ đều biết, Hoàng thượng muốn bao che cho các ngươi cũng phải ngầm bao che mà thôi! Không thể vì các ngươi mà làm mất lòng dân Giang Nam.” Nói đến đây Nguyễn Hồng Phi thấy Trần Đại Báo có chút luyến tiếc, nghĩ rằng mấy tên mãng phu không có bao nhiêu kẻ có mưu trí, Trần Đại Báo vừa nghe lời này mà không kinh ngạc, lại lộ ra thái độ đã chuẩn bị sẵn sàng. Nguyễn Hồng Phi chợt sáng tỏ, nhất thời cười lạnh, “Công tử chỉ dùng vài lời này để dọa các ngươi một chút, chẳng lẽ Trần huynh thật sự cho rằng việc chiêu hàng là vô vọng hay sao?”

Trần Đại Báo đã bị Nguyễn Hồng Phi khiến cho hồ đồ, hắn trừng to đôi mắt báo của mình, “Lão Đỗ, ta cũng không phải là người có bản lĩnh như ngươi mà đùa với những người này, còn thiết lập ngoại giao với triều đình như vậy. Ta không có bản lĩnh, binh mã cũng kém hơn cả Lý huynh, ta biết Hoàng thượng tài đức sáng suốt, nay Chiết Mân đã giới nghiêm, ta không thể lên đất liền, nhờ có lão Đỗ ngươi nghĩa khí nên mới có thể buôn bán một chút đồ vật với các ngươi để huynh đệ của ta còn có thứ mà tiêu dùng. Ngươi cũng đã nói e rằng Hoàng thượng khó có thể ân xá cho những việc trước kia chúng ta đã làm. Như vậy, ta cũng không thể ngồi xem tiểu Hoàng đế yên ổn, cùng lắm thì chết chung thôi!”

Nghe xong lời này thì Nguyễn Hồng Phi đã đoán được công tử lừa gạt đám người Trần Đại Báo bằng những lời nào. Nguyễn Hồng Phi phản bác, “Trần huynh, cơ hội đã đến tay vậy mà ngươi lại hồ đồ như thế.”

“Ngươi suy nghĩ một chút đi, nếu Hoàng thượng không muốn ân xá thì vì sao lại ngầm đồng ý để ta buôn bán với các ngươi?” Nguyễn Hồng Phi mỉm cười, “Con người mà, có ai mà không phạm lỗi. Có thể phạm lỗi cũng có thể lập công. Nếu Trần huynh lập công lớn vì triều đình thì đã có sẵn lý do để ân xá. Hoàng thượng không muốn xảy ra chiến tranh, cũng không phải Hoàng thượng sợ các ngươi.”

“Mà ngược lại là Trần huynh và Lý huynh sợ Hoàng thượng mới đúng.” Nguyễn Hồng Phi nói, “Nay Hoàng thượng vừa đăng cơ đã tu sửa cảng Thiên Tân, sau này tất nhiên sẽ xuống phía Nam xây cảng, việc mở cửa hàng hải đã được quyết định. Chúng ta kiếm ăn trên biển, Nhật Bản Nam Dương vận chuyển hàng hải tới lui, sau này việc mở cửa hàng hải được thực hiện thì chúng ta sẽ gặp khó khăn.”

“Nhất là chúng ta đã sớm mang danh hải tặc, Hoàng thượng mở cửa hàng hải tất nhiên sẽ phải bảo đảm hải lộ được thông suốt.” Nguyễn Hồng Phi nói tiếp, “Vì vậy chuyện đầu tiên khi mở cửa hàng hải là dẹp sạch sào phỉ.”

Trần Đại Báo và Lý Phương đều yên lặng, lúc trước bọn họ xưng bá trên biển là vì triều đình đóng cửa hàng hải, cũng không có hải quân, bọn họ thỉnh thoảng lên đất liền cướp bóc vài thứ, quan binh kéo đến thì bọn họ lại chạy ra biển, cũng không ai bắt được bọn họ.

Nhưng trên thực tế bọn họ quả thật không thể chống lại quân đội chính thức của triều đình, chỉ cần nhìn Minh Trạm quét sạch quan trường Chiết Mân Hoài Dương trước khi đăng cơ thì bọn họ liền biết cuộc sống của bọn họ sẽ khổ sở thế nào.

Cũng không cần dẹp sạch sào phỉ trên biển mà chỉ cần giới nghiêm ven biển thì bọn họ cũng chẳng thể làm được gì, cuộc sống càng thêm vất vả.

Nguyễn Hồng Phi mắng một câu, “Những lời này công tử phân tích với các ngươi rất đúng.”

“Chỉ tiếc vị công tử kia lại đem lòng tiểu nhân đo bụng quân tử.” Nguyễn Hồng Phi thở dài, tự châm một ly rượu rồi nói, “Hoàng thượng đích thân nói với ta, hắn không muốn khai chiến với các ngươi không phải là sợ các ngươi, mà là vì nghĩ rằng các ngươi cũng là người Thiên triều, huynh đệ dưới trướng của các ngươi cũng là người Thiên triều. Hoàng thượng không muốn đánh người trong nhà!”

“Tuy rằng hiện tại lênh đênh trên biển nhưng quê nhà vẫn còn thân thích đúng không? Chẳng lẽ không muốn quang minh chính đại về nhà thăm thân thích một chút hay sao?” Nguyễn Hồng Phi nói, “Đại trượng phu có ai mà không muốn áo gấm về làng? Làm phỉ tặc rốt cục cũng không mang tiếng tốt.”

“Hoàng thượng vẫn muốn dùng các ngươi, nhưng các ngươi lại không hiểu tâm ý của Hoàng thượng.” Nguyễn Hồng Phi lắc đầu thở dài, “Ta cảm thấy thật đáng tiếc cho các ngươi.”

Hai người Lý Trần khẽ biến sắc.

Lúc này một tiếng cười bất chợt vang lên, “Người ta hay nói Đỗ Nhược Vương vừa tài vừa đẹp, miệng lưỡi tuôn hoa, quả nhiên danh bất hư truyền.”

Nguyễn Hồng Phi ngồi ngay chủ vị, hắn vừa nhấc mắt liền thấy người nọ đẩy cửa bước vào.

Đế đô.

Tuy rằng tin bại trận đến rất nhanh nhưng người Thát Đát muốn đến đế đô cũng không nhanh như Minh Trạm đã tưởng. Thậm chí dân chúng xung quanh đế đô đã ẩn náu ổn thỏa mà quân đội Thá Đát chỉ mới đến ranh giới Hà Bắc.

Khi bọn họ được Dương Vũ Đồng dẫn đường đến đế đô thì bọn họ phát hiện cuộc sống ở nơi đây có một chút khác biệt so với bọn họ đã tưởng tượng.

Ở trong mắt người Thát Đát thì Thiên triều là vàng bạc châu báu đầy đất, gà vịt thịt cá khắp nơi, lương thực đầy bồn, dân chúng yếu ớt như những đám dê con.

Nhưng khi bọn họ xuyên qua những thị trấn, men theo đường nhỏ đến gần kinh thành thì lại phát hiện một vấn đề chính là tất cả thôn trang đều trống không, ngoại trừ chim chóc bay trên trời thì dưới đất đều không còn thứ gì, chỉ có tro tàn xơ xác.

Tát Trát cảm thấy may mắn, khi bọn họ đến đây đều khoác áo lông cừu, ít nhất có thể chống chọi với thời tiết đang càng ngày càng rét đậm ở nơi đây.

Lúc này Tát Trát cảm thấy khá là hãnh diện, nhớ đến lúc trước bị Chương Thú mang đi năm ngàn con ngựa, ngưỡng mặt nhìn sao sáng trên bầu trời đêm, hắn nói với Trần Kính Trung, “Vương thúc, nay tấn công đế đô dễ như trở bàn tay, không biết tiểu Hoàng đế có phái người đến cầu hòa với chúng ta không nhỉ?”

“Nếu muốn phái người thì hy vọng phái cái tên sứ thần khéo mồm kia đến!” Tát Trát cười lạnh.

Trần Kính Trung nói một cách lo lắng, “Không biết Cáp Mộc Nhĩ thế nào?”

“Sợ cái gì, cả nhà Tấn Quốc Công vẫn còn trong tay của chúng ta, cùng lắm thì đem đổi Cáp Mộc Nhĩ trở về.” Tát Trát hăm hở, cũng không so đo với việc thúc thúc nhắc đến vị ca ca mà hắn ghét nhất, cười nói, “Nhưng mà ta phải bắt Hoàng đế bọn họ đưa cho ta năm mươi vạn con ngựa thì mơi bằng lòng trao đổi!”

Ô Tắc Vương của bộ lạc Ô Tắc lớn tuổi hơn Tát Trát rất nhiều, đương nhiên trầm ổn hơn Tát Trát, cũng không nói những lời ngông cuồng, bây giờ chưa đến đế đô, chưa thấy bóng dáng Hoàng đế người ta mà nói mạnh miệng thì có tác dụng gì. Ô Tắc Vương chỉ quan tâm đến vấn đề trước mắt, “Khả Hãn, ngày mai chúng ta sẽ đến kinh thành, nên đi theo con đường nào để tiến đến đế đô?”

Tát Trát nhìn về phía Dương Vũ Đồng.

Người Thát Đát đã một lần đánh đến kinh thành đế đô, đó là chuyện xảy ra ở thời Đức Tông hoàng đế, Đức Tông hoàng đế là ai, luận về vai vế thì đó là cụ ông của Minh Trạm, tính ra thì cũng là chuyện năm mươi năm về trước.

Năm mươi năm về trước, Ô Tắc Vương là người nhiều tuổi nhất ở đây cũng chưa được sinh ra, lại càng không cần nhắc đến Tát Trát.

Cho nên người Thát Đát cũng không quen thuộc đường xá ở đây. Lần này bọn họ nhanh chóng tiến đến đế đô như vậy đều là nhờ công lao của Hán gian Dương Vũ Đồng. Với sự dẫn dắt của Dương Vũ Đồng thì bọn họ đi bằng những con đường nhỏ, xuyên qua các thôn trang thị trấn, bọn họ căn bản không đánh vào những thành trì có quân sự trấn giữ.

Cho nên người Thát Đát đến đế đô cũng không phải bằng đường chính diện, tốc độ của bọn họ chậm hơn nhiều so với dự tính, vì vậy cũng giúp dân chúng đế đô có thời gian di dời.

Dương Vũ Đồng xem như là người vững vàng, hắn đáp, “Nghe nói tân quân giả dối đa đoan, lúc này tiểu Hoàng đế nhất định đã biết chúng ta tấn công đến đế đô, để bảo đảm, chúng ta nên tránh đi đường cái.”

Tát Trát không đồng ý, hắn đánh vào Đại Đồng với khí thế oai phong, sĩ khí dâng cao, lúc này binh mã của hắn đầy đủ, nhân số lại đông đúc, mà sự thất bại của quân đội Đại Đồng khiến Tát Trát có cảm giác chiến tranh với người Thiên Triều tựa như sói nhập bầy dê. Vì vậy hắn liền nói, “Có gì mà sợ, ta và Ô Tắc Vương đều xưng vương ở thảo nguyên, mang theo dũng sĩ thảo nguyên thoải mái đến đế đô, chẳng lẽ còn phải lén lút nữa hay sao?”

Trần Kính Trung khuyên nhủ, “Tát Trát, Dương tướng quân quen thuộc quân sự của đế đô, có lẽ nên nghe theo Dương tướng quân thì hơn. Huống chi sau này chỉ cần chiếm được đế đô thì còn sợ không có thời gian để thoải mái hay sao?”

Tát Trát có suy nghĩ của riêng mình, hắn nói, “Lần này chúng ta đến đây là muốn đàm phán điều kiện với tiểu Hoàng đế, nếu không hùng hổ thì e rằng tiểu Hoàng đế sẽ không hiểu rõ tình cảnh của chính mình. Chúng ta phải dọa nạt khiến tiểu Hoàng đế sợ sệt thì khi đó muốn gì chả được.”

Tát Trát nói như vậy cũng không phải không có đạo lý. Trong chiến tranh thì khí thế rất quan trọng, ngươi phải thể hiện khí thế tất thắng thì mới được! Bọn họ phá nát Đại Đồng, tiếp theo là thẳng tiến đến đế đô, mục tiêu ngay ở trước mắt, lúc này Tát Trát chỉ muốn công thành, bắt giữ Hoàng đế, sau đó chính mình sẽ ngồi lên ngai vàng. Nếu không được thì cũng phải bắt chước Chương Thú lần trước đòi nợ tiểu Hoàng đế.

Dương Vũ Đồng nghe Trần Kính Trung và Tát Trát nói chuyện với nhau thì ánh mắt liền trầm xuống. Mệnh lệnh mà Dương Vũ Đồng phải thực hiện chính là khiến cho người Thát Đát bao vây kinh thành vài ngày, không bận tâm người Thát Đát các ngươi ký hiệp ước gì hoặc là cướp đoạt cái gì, sau khi xong thì trở về đi.

Nhưng nếu người Thát Đát muốn chiếm lĩnh kinh thành thì đây rõ ràng không phải mục tiêu của Dương Vũ Đồng.

Lúc này Dương Vũ Đồng bỗng nhiên nhận ra bọn họ mang theo gần mười vạn quân Thát Đát. Mà thủ hạ của Dương Vũ Đồng chỉ có năm ngàn. Dương Vũ Đồng phát hiện hắn căn bản không thể khống chế người Thát Đát! Nay muốn tiến hành chiến lược quân sự thế nào đối với đế đô đã không còn nằm trong quyền định đoạt của hắn!

Vào lúc này hắn không còn là kẻ chủ động tạo ra chiến tranh mà là kẻ dựa vào chiến tranh.

Dương Vũ Đồng cảm thấy rùng mình, trên mặt lại nói, “Dọc đường đến đây chẳng thấy dân chúng ở ngoại ô, có thể thấy được mọi người đã nhận lệnh di dời. Ta thấy đế đô đã củng cố phòng tuyết, toàn bộ đại quân đã rút vào kinh thành. Trận chiến này đánh với đế đô e rằng chẳng dễ dàng gì đâu.”

Tát Trát hừ một tiếng, gãi gãi chòm râu bám đầy tro bụi dưới cằm, đáy lòng khinh thường Dương Vũ Đồng nhát gan, trong mắt mang theo một chút miệt thị, “Ngươi không cần sợ, có Thát Đát chúng ta và người Ô Tắc ở đây thì tấn công đế đô hoàn toàn dễ như trở bàn tay. Yên tâm đi, Dương tướng quân, chủ nhân các ngươi muốn phần kia thì ta sẽ giữ lại cho hắn.”

Lời nói của Tát Trát đã hoàn toàn vượt quá giới hạn hiệp ước, Dương Vũ Đồng càng thêm lạnh tâm, bèn hỏi, “Như vậy theo ý của Khã Hãn thì ngày mai tiến đến đế đô theo đường nào?”

“Đi đường cái!” Tát Trát quyết định, “Ta muốn cho tiểu Hoàng đế của các ngươi nhìn thấy Tát Trát ta đã đến nơi!”