Hoàng Đế Là Gã Đại Lưu Manh

Chương 8: Gần đây sứ giả phiên bang rất u buồn.




Phải ngược dòng mấy ngày trước, hắn tại trà lâu mạc danh kỳ diệu (không hiểu nguyên nhân) bị ngọc thế của phiên triều mắng to giáo huấn. Phiên văn (tiếng nước ngoài) của hắn thực sự không được tốt lắm, ngọc thế nói lâu như vậy một câu hắn cũng không hiểu, nhưng nhìn sắc mặt của mỹ nhân có thể đoán được là đang mắng hắn.

Kết quả vài ngày sau, ngọc thế bị hoàng đế phái tới nhìn hắn. Cũng không biết là đối với hắn canh cánh trong lòng như thế nào, nhưng mỗi khi hắn đi đến thanh lâu, sắc mặt ngọc thế, quả thực là đen hơn đáy nồi.

Sứ giả phiên bang bên trong như có lửa cháy không chỗ phát tiết, cả người đều tiều tụy không ít, rốt cục thừa dịp ngọc thế không có tới, len lén chuồn ra dịch quán hái hoa uống rượu. (khổ = o =)

Sứ giả ngốc nghếch hơn người khác, bởi vậy được hầu rượu cảm thấy rất khoái trá. Kết quả trên đường trở về gặp Ngự Sử mới từ trong cung đi ra.

Sử giả phiên bang có chút uống hơi nhiều, thấy Ngự Sử cả mặt đều đen cũng chẳng e ngại, liền đi tới tiếp lời. Chưa nói được vài câu, đã bị mắng xối xả chuyện hôm nay đến thanh lâu.

“Ngọc, ngọc thế đại huynh a, nam, nam nhân tốt, thanh lâu cũng rất, tốt. Hoàng đế của các ngươi không phải cũng thích nam, nam nhân sao, nghe, nghe nói trong viện của hắn dưỡng rất nhiều. Nghe, nghe nói…”

Ngự Sử dừng bước, lạnh lùng nhìn sứ giả phiên bang.

Sứ giả phiên bang mạc danh kỳ diệu (không rõ nguyên nhân): “… Sao vậy, làm sao vậy, ngươi, hoàng đế của các ngươi không phải thích nam, nam nhân sao?”

Ngự Sử lạnh lùng nói: “Có đại vương của các hạ mới dưỡng nam nhân trong viện!”

—————————————————

Tướng quân dựa vào ngân thương, trong miệng ngậm cẩu vĩ ba thảo (cỏ đuôi chó), đứng như tượng trên tường thành nhìn về nơi xa xa.

Phó tướng chạy lên tường thành, hai tay đưa một phong công văn qua: “Kinh thành tới.”

Tướng quân tiện tay hủy đi thư, phong thư bị vo lại, nhìn thoáng qua thư, ném cho phó tướng. Phó tướng cũng nhìn một lần, phát hiện đều là lời vô ích của hoàng đế.

Phó tướng bực tức nói: “Đám mao tử (người tây), phái sứ giả vào kinh, bên này lại thường thường quấy rầy một hai lần, cũng không biết là có chủ ý gì. Trong kinh thành vẫn cứ ăn ngon, chiến báo đưa lên cũng không thấy một lần hồi âm.”

Tướng quân nhổ ra cẩu vĩ ba thảo, lười biếng đi về nơi ở của mình: “Lần trước ngươi tặng y phục cho Hoa cô nương kia phải không?”

Phó tướng ngẩn người, ngay tức khắc kiếm cớ chuồn đi.

Tướng quân vào phòng cởi y phục, trên cánh tay trái quấn một vòng băng gạc dày, cởi xuống từng tầng từng tầng một. Dùng nước trong bồn rửa vết thương, thay băng gạc sạch sẽ. Tùy tiện mặc lại y phục, đem phong thư bị vo tròn lúc nãy ném vào trong bồn nước.

Phong thư bị nước tẩm thấp, chậm rãi hiện ra những dòng chữ lam sắc như gà bới.

Tướng quân đọc xong những chữ như gà bới đó, cong khóe miệng, bàn tay vân vê phong thư ở trong nước. Mặc y phục xong xuôi, nhấc thương ra ngoài cửa: “Điểm binh!”