Hoàng Đế Không Làm Đi Làm Thái Giám

Chương 7




Tâm hung ác, dù sao đi nữa nếu muốn một đao đâm chết! Đem động thủ!

Ta vén màn lên, nhấc tay đó là một thanh loan đao sáng loáng, ngay lập tức một đạo hàn quang là đại công cáo thành ….

Bỗng nhiên hoàng đế mạnh trợn mắt ngồi dậy, hô to một tiếng:”Tiêu công công! Ngươi không đói bụng sao?”

“Đương” một tiếng đao tử trong tay ta bị hầu tử kia cứng rắn đánh bay!

Ta sửng sốt, liền nhìn đến Hiểu Thọ Thọ mắt buồn ngủ che chắn nhìn ta nói:”Ân … Tiêu công công? Ngươi ăn cơm xong?”

Trong lòng ta hoảng hốt, hầu nhi đáng giận! Cư nhiên tỉnh mộng, phá hư chuyện tốt của ta!

“Ôi chao? Tiêu công công!” Tiểu hoàng đế rốt cuộc chậm chạp tỉnh lại, liếc mắt một cái liền thấy ta tươi cười:”Ha hả, trẫm vừa rồi mới mộng ngươi..”

Ta còn đang ngơ ngẩn một thân y phục thích khách trộm theo dõi hắn, long tử nhi này cư nhiên mệnh tốt như vậy, mỗi lần đều cố tình tránh được một kiếp … Nhưng trái lại ta, lần này nên như thế nào hạ đài?

Hiện giờ cách ăn mặc rõ ràng như vậy, còn có thể không tiếp thu ta là thích khách sao?

Ta hoảng sợ nhưng mà giả cười nói:”Hoàng Thượng … Cái kia.. Tỉnh?” Làm sao bây giờ? Phải nghĩ biện pháp thoát thân!

“Tiêu công công? Khuya khoắt thế này đến phòng trẫm bồi trẫm sao? Còn có mặc giống thích khách vậy làm gì?” Hoàng đế nhu nhu mắt khó hiểu.

“Hoàng Thượng cẩn thận!” Ta linh cơ vừa động, một phen bổ lên giường hoàng đế, nương theo ánh trăng lờ mờ đem hắn gắt gao ôm lấy:”Hoàng Thượng, thần nghe động tĩnh ngoài cửa, sợ là thích khách tiến vào, riêng lại đây bảo hộ Hoàng Thượng!”

Ta vẻ mặt nghiêm túc nghiêm chỉnh ôm chặt sấu hầu tử kia, đem hắn kéo qua một bên, làm bộ giống như là có người muốn tới!

“Ô …” Hoàng đế bị ta ôm lấy có chút kéo tay không vội:”Tiêu công công..”

“Hư …” Ta tiếp tục diễn trò:”Không cần lên tiếng, cẩn thận!” Cám ơn trởi đất, kể từ đó ta ít phải giải thích cái gì, giả trang một chút, ấp ấp ôm ôm một cái, trong chốc lát rời đi cũng được! Kỳ quái, ôm tiểu hoàng đế còn cảm thấy rất thoải mái … nho nhỏ … mềm …

Ngay tại lúc này, tiểu hài nhi ta nắm lấy cũng nên buông tay trong lòng kia run rẩy, đột nhiên giữa cánh cửa lủi vào một hắc ảnh, cư nhiên cùng cách ăn mặc của ta giống nhau!

Ta hoàn toàn không biết người đến là ai, theo bản năng kéo hoàng đế lại gần hướng bên trong giường lui vào, tiểu hoàng đế đã khẩn trương, hai tay gắt gao nắm lấy thắt lưng của ta.

Người tới giống như con chuột tìm tòi ven giường, quay đầu lại chung quanh, sau đó rút ra một thanh đao “phập phập phập” liền hướng ổ chăn hoàng đế vốn nên nằm hung ác đâm xuống ba lần, tốc độ rất nhanh!

Hắc hầu tử này đang làm cái gì? Ta sững sờ không có phản ứng lại, chính là gắt gao chế trụ tiểu hoàng đế —— sau lại hồi tưởng lại, kia ta chỉ cần buông tay đẩy hắn ra ngoài chẳng phải rất tốt sao? Như vậy che chở hắn làm cái gì? Kỳ quái!

Hắc nhân kia dùng một thanh đao nhỏ đâm xong, vừa lòng khẽ cười một tiếng “Hừ!” Ngoan ngoãn ~ cư nhiên cùng giống đức tính Tiêu công công ta cười!

Một cái nhảy nghiêng nghiêng lảo đảo liền nhảy đi ra ngoài.

“Tiêu công công..” Hoàng đế sợ ngây người, vô thố.

Ta trong lúc nhất thời mới phản ứng lại: này, một thích khách! Thích khách chuyên môn ám sát Hoàng Thượng!

Chẳng lẽ trong cung trừ bỏ Tiêu công công ta, còn có người thứ hai muốn ám sát hoàng đế làm đại gia sao?

Trời ơi!

“Ô …” Hầu tử gầy yếu ở trong lòng ta lạnh run rẩy không ngừng:”Hắn là ai vậy …. Trẫm thật sợ!”

“Một thích khách!” Tuy rằng ta thật sự không thể nghĩ được có ai sẽ vào đêm ám sát? [ko phải ngươi cũng vậy sao?…. Thế nào? ta nói ko đúng a?? trừng cái gì!]

“Cái gì?” Hoàng đế run lên:”Trời ạ … May mà Tiêu công công ngươi ở đây … Nếu không trẫm liền đi đời nhà ma!” Tiểu hoàng đế túm ta cơ hồ muốn khóc!

Người nọ rốt cục là ai? Vì sao muốn nửa đêm ám sát? (ngươi là ai? còn không phải đến ám sát? Tác giả mắng.)[ đấy, mụ mụ ngươi còn nói như vậy nữa là…]

“Hoàng Thượng không phải sợ, có ta ở đây!” Hừ hừ, ta điên rồi? Cư nhiên bảo vệ hoàng đế? Còn cảm thấy tiểu tử này sở sở khả ái? Ta không phải muốn giết hắn sao? Đúng là điên rồi, quên đi, ngày mai, ngày mai nhất định tiễn ngươi quy thiên …

Đêm nay thì sao …

Ta quyết định hết mức hảo hảo bảo hộ hắn trước một buổi tối!

Ta không có để hoàng đế một lần nữa ngủ thẳng trên giường, cứ ôm sát hắn tựa vào đầu giường nghỉ tạm, sợ thích khách kỳ quái kia lại lần nữa quang lâm, vẫn là như vậy có vẻ an toàn.

Ta cư nhiên ở đây lo lắng an toàn của hoàng đế? Ta đại khái thật sự điên rồi! Không được, động thủ còn muốn vội, nếu không lại muốn …

“Ân …. Tiêu công công ở bên người trẫm, trẫm liền một chút cũng không sợ hãi!” Hảo mệnh hầu tử nâng hai mắt đẫm lệ lưng tròng lên, tựa hồ thực an ủi cười.

Hầu tử … Ta vốn là phải ở trong lòng mắng, cảm nhận được không có gì có thể mắng, kỳ quái, ai, thôi thôi …

“Hoàng Thượng, không còn sớm, bị kinh hách đi? Hiện tại ta ở trong này, không sợ.” Ta thiệt tình nói, đây là lời nói từ miệng của thích khách nên nói sao? Không giống!

“Ân …” Hắn gối lên cánh tay của ta, tay chân cùng sử dụng quấn ta, an tâm ở  trong tay một thích khách chân chính ngủ.

Uy uy uy!!!! Thối hầu tử! Ngươi, ngươi, ngươi áp đến tay ta.. Ta la hét, lại vẫn không làm cho hắn gối đầu nhúc nhích.

Hôm sau, ta tỉnh lại, cư nhiên mặt trời đã cao đến canh ba!

Ngẫm lại, vô nghĩa sao không phải! Một đêm chiếu cố hầu tử kia an ủi, chính mình trái lại hoàn toàn không hảo hảo ngủ.

Hầu tử? Hầu tử đâu? Ta cả kinh, không thấy tay nhỏ gầy của Hiểu Thọ Thọ.

Tìm kiếm chung quanh, bỗng nhiên nghe được oang oang tiếng đọc sách ——

“Long … Dương …”

“Đoạn ….tụ ….”

“Phân … Đào …”

… … …

Trừ bỏ vài tiếng chim kêu (chim? Hãn ~~), trong phòng tràn ngập thanh âm hoàng đế cố gắng đọc, thanh thanh lọt vào tai!

“Tiêu công công, Long dương! Tiêu công công, Long dương!” Một bên điểu nhi kia cố gắng bắt chước kêu lên!

Sấu tử này cũng thật dậy sớm! Ta một bên trợn mắt, điểu nhi kia liền không thí thanh nào.

“Tiêu công công! Ngươi tỉnh!” Tươi cười? Chẳng lẽ hoàng đế kia quên sự tình đêm qua sao? Cư nhiên cười đến sơn hoa rực rỡ?

“Ha hả, lại xem sách sao, Hoàng Thượng?” Ngươi cười, hừ hừ, ta cũng cười!

“Có vấn đề thỉnh giáo Tiêu công công!” Tiểu hoàng đế nghiêm túc hai tay giơ lên một quyển sách, một quyển sách tên viết “Đông cung đồ”!

Chỉ biết ngươi xem sách này hăng say! Hừ! “Hoàng Thượng phóng tâm nói!”

“Chữ ‘lữ’ vì sao ý hôn môi?” Hắn phi thường khó hiểu.

“Ha hả, chữ lữ sao?” Ta tiếp nhận sách, vuốt phẳng, hảo triển lãm Tiêu công công ta vạn đấu tài hoa:”Đó là cổ pháp phi thường cổ, hiện giờ đã sớm không dùng rồi!” (chú: phi thường phi thường cổ thời điểm đích xác đúng ý tứ, ngẫu nhiên tìm tòi tư liệu chuẩn xác mới dám viết ~~)

Hầu tử a, ngươi xem sách xem đến ngược lại vạn phần cẩn thận a!

“Ân … Vẫn là không rõ …”

“Hoàng Thượng hảo hảo nhìn xem!” Ta đắc ý thiên tư của bản thân:”Xem hình dạng chữ này, cao thấp hai miệng tương xứng, chẳng phải rất giống động tác hôn sao?” [cái chữ này này (呂) ]

“A! Qủa nhiên a!” Hiểu Thọ Thọ nghiêm trang lấy sách qua, nhập nghiên cứu sử sách kiểu khóa mi tự hỏi nói:”Ân … Tiêu công công nói thật tuyệt vời! Giống!”

Hừ, ta là ai? Lúc trước vào cung cùng ngươi cùng học, ta chính là.. Vân vân, chuyện cũ hổ thẹn năm xưa ngừng thôi! Ngừng thôi!

“Nga? Như vậy chữ ‘phẩm’ chẳng lẽ không phải ba người cùng hôn sao?” Hoàng Thượng bỗng nhiên linh quang hiện lên.  [phẩm đây (品) ]

“A? Này …” Trời ạ, hầu tử này! Như thế nào suy một ra ba?

“Không xong, trẫm cho tới bây giờ cũng không biết chữ ‘tuy’ nguyên lai là miệng sâu?” Hoàng Thượng cố gắng suy tư, phi thương nghiêm túc.

??????

” ‘Huynh’ là lão tử hôn đứa con?” Hắn tiếp tục .[ (兄) ]

“Hoàng, Hoàng Thượng!” Ta khóe miệng có chút động tác, không biết làm sao biểu đạt tư tưởng …

“Ân …’ngô’ —— một cái hôn có thể hôn đến bầu trời?” [ 吴]

” ‘ngốc’ —— đầu gỗ có cái gì hảo hôn?” [呆]

!!!!!!

” ‘biệt’ là dùng lực cầm đao bức người khác hôn mình sao? Ân … Không tu dưỡng, vẫn là ‘đạm’ hảo, không động đao, chính là dùng cách thỉnh cầu!”  [ chắc là hai chữ này (別) (啗)] 

.

“… …” Ta, vì sao cổ họng có cảm giác huyết khí? Muốn ói ra sao?

” ‘Hách’ —— hôn phía dưới? Đó là như thế nào?” Hoàng đế một bên suy tư một bên hướng chỗ ta tương quan nhìn lại . [吓]

!!!!!!! Ta một trận run rẩy!

“Không xong!” Bỗng nhiên hắn mạnh vỗ bàn kêu to:”Tiêu công công! Không xong!”

?????? “Hoàng Thượng???? ” Ta bị dọa đến ngã về phía sau.

“Sao? Mắng??” [晶, 呧]

“Phệ? Khóc?? Khí??? ” Hoàng đế giống như mười năm trước ăn phải độc dược hiện tại mới phát hiện kêu to. [phệ (吠), khí (噐)(器), khóc (唉), chắc là mấy chữ này, ta hêm hỉu lắm] 

Kêu xong, dùng một loại ánh mắt phi thường khủng bố nhìn ta …

“Hoàng Thượng!!!!” Ta không thể nhịn được nữa quát ngừng hắn lại —— không thể còn như vậy nữa! Ta, Tiêu công công, còn muốn phải sống một hồi đi!

… … Ta, có thể nói cái gì? Như thế nào giải thích? Ta cũng đồng dạng dùng ánh mắt khủng hoảng nhìn về phía hắn!

“Tiêu công công! Tiêu công công!” Tiểu công không đầu óc kia cư nhiên lúc này vọt vào, điên cuồng gào thét không ngừng.

“Có chuyện —— gì ——!” Ta một cỗ tử khí xông thẳng tắp lên đỉnh! Nhẫn! Phải nhớ kỹ nhẫn công của “tam công tam thụ môn” a!

“Trì tử hoàn công, đốc công của chúng ta tới hỏi Tiêu công công ban cho bạc, hay là vàng, hoặc là ngân phiếu, hay là ngọc khí trang sức …”

“Bản thân lĩnh đi!!!! Trướng phòng của ta!!!!! Muốn cái gì lấy cái đó!!!!!” Ta giận dữ đã quên mất chữ “nhẫn” kia.

Thẳng đến người nọ đi mau rồi, ta mới hít vào một ngụm khí! Gia gia của ta a!

“Tiêu công công? Cái gì trì tử?” Hoàng đế tựa hồ lại quên mới vừa rồi nghĩ đến chữ “khí” kia thần sắc kinh hoảng, tò mò hỏi ta.

“Úc? Hoàng Thượng, đây chính là lễ vật ta tặng cho ngươi!” Tới vừa lúc! Tiểu tử ngươi thiên mệnh đã hết, ha ha.

“Ôi chao? Lễ vật?” Hắn trước mắt quang huy bắn ra bốn phía:”Ha hả! Vì sao?”

“Kỷ niệm ta bồi Hoàng Thượng làm thái giám chơi đùa suốt mãn mười bảy ngày a!” Ta bịa bừa một lý do —— lung tung!

“A!! Muốn xem! Muốn xem!” Tiểu hầu tử kéo quần áo của ta nhảy dựng lên:”Qủa nhiên Tiêu công công đối trẫm tốt nhất! Ha ha ha “

“Đến, Hoàng Thượng đi theo ta, thần mang Hoàng Thượng đi xem!” Ta giảo hoạt cười, kéo tiểu thủ của đối phương, đắc ý đem hắn đi bước một dụ dỗ hướng cái kia —— hãm hại!

Hừ hừ hừ hừ … Trong lòng ta âm hiểm cười.

Hừ hừ hừ hừ … Tác giả trong lòng đồng dạng âm hiểm cười.

.

……