Hoàng Đế Của Ta - Nhất Lê

Chương 26




37.

Khi trận tuyết đầu mùa vừa rơi, Hoàng hậu băng hà tại Phượng Nghi Cung, lục cung khóc tang. Ta nhìn Phượng Nghi Cung treo đầy lụa trắng, nghe tiếng khóc bi thương gần xa, cảm thụ sâu sắc trên đời không còn Dương Hoàng hậu nữa. Không biết nàng phải chăng đã được toại nguyện ở bên người thương hay chưa, phải chăng đã nói cho người ấy những nỗi niềm đến chết vẫn chưa thể nói hay chưa.

Cũng giống như tuyết đầu mùa, tan đi rất nhanh. Bất kể là đau buồn, kinh ngạc hay là hờ hững. Chuyện Hoàng hậu tạ thế cũng dần tan biến trong thời gian vụn vặn ở hậu cung.

Chút liên quan cuối cùng giữa ta và Phượng Nghi Cung là vào đầu thu năm thứ hai. Đại cung nữ Ti Mai của Phượng Nghi Cung trước kia cầm văn kiện xuất cung muốn rời cung, lại bị người của Hiền Phi cố ý cản lại gây khó dễ. Ta bảo Thuý Tâm đuổi đám người kia đi, Ti Mai phức tạp nhìn ta rồi bái lạy.

“Nô tỳ tạ ơn Du Phi nương nương.” Ti Mai quỳ xuống đất, giọng điệu âm u đầy tử khí.

“Đứng dậy đi.” Ta biết Ti Mai trước nay không thích ta, cũng không muốn liên quan nhiều đến nàng. Nàng từ Dương phủ vào cung theo hầu Hoàng hậu. Hoàng hậu mất rồi, so với việc chết già trong cung, nàng có thể xuất cung quả thực là may mắn. Ta quan sát sắc trời rồi nói: “Nếu ngươi xuất cung thì phải mau lên, cửa cung sắp đóng rồi.”

“Bẩm nương nương, còn hai canh giờ nữa.” Ti Mai vẫn quỳ dưới đất, sắc mặt vẫn không thay đổi.

Ta hơi gượng gạo. Thời tiết hôm nay thực sự rất u ám, sắc trời đều tối hơn thường ngày rất nhiều. “Vậy ngươi cứ từ từ đi.”

“Du Phi nương nương, lời này có phải thật không?” Ti Mai ngẩng đầu, khuôn mặt gầy gò nhưng trong mắt lại lạnh lùng: “Nô tỳ ngày xưa từng mưu tính hãm hại nương nương, bây giờ nương nương lại tha cho nô tỳ?”

“Ngươi nghĩ bản cung muốn tìm ngươi tính sổ sao?” Ta hơi buồn bực nhìn Ti Mai. Quả nhiên lòng tốt lại bị xem thành lòng lang dạ thú, còn ngại gan lừa không có vị. “Người đã không còn, ân oán cũng tan thành mây khói. Trước đây ngươi chẳng qua cũng vì che chở hoàng… Tiên hoàng hậu, cũng không có tâm địa ác độc. Ngươi trung thành bảo vệ chủ, bản cung có thể thông cảm. Bản cung cũng không bị thương, cần gì phải truy cứu ngươi đến cùng. Ngươi cứ an tâm xuất cung đi.”

Ta vịn tay Thuý Tâm muốn rời đi. Vốn dĩ ta định mau chóng xử lý xong chuyện này sẽ đến hồ Vịnh Tự cho thiên nga ăn. Hoàng thượng sai người thả vài đôi thiên nga trên gò đất giữa hồ Vịnh Tự, nghe nói trắng muốt thanh nhã vô cùng đáng yêu. Thấy hôm nay trời không đẹp, ta không muốn trì hoãn thêm nữa, vội vã muốn chạy tới cho thiên nga ăn để mở mang tầm mắt.

“Trung thành bảo vệ chủ.” Ti Mai hơi ngạc nhiên, nhìn ta cười tự giễu. Đôi mắt mang theo sự ảm đạm ẩm ướt: “Du Phi nương nương sai rồi. Nô tỳ đích thực là không cam lòng thay Hoàng hậu nương nương, nhưng nói về hai từ trung thành, nô tỳ quả thực xấu hổ không còn mặt mũi. Người mà đời này nô tỳ cảm thấy hổ thẹn nhất chính là Hoàng hậu nương nương.”

Ta cùng Thuý Tâm đồng loạt quay người nhìn về cung nữ mảnh khảnh ấy. “Ngươi không phải người được Tiên hoàng hậu mang đến từ phủ đệ sao?” Cung nữ thiếp thân Dương Chiêu Nhi đích thân mang vào cung, vô cùng tín nhiệm. Sao lại nói áy náy với Dương Chiêu Nhi? Lại có ẩn tình gì sao? Phượng Nghi Cung đang giấu bao nhiêu bí mật chứ?

“Phải, nhưng cũng không phải. Nô tỳ bảy tuổi vào Dương phủ nhưng chưa từng hầu hạ Hoàng hậu nương nương. Một đêm trước khi vào cung mới phụng mệnh lão gia cùng tiểu thư vào cung.” Ti Mai đột nhiên nhìn về Thuý Tâm: “Vì sao lại chọn nô tỳ vào cung, chắc hẳn Thuý Tâm tỷ tỷ cũng có kinh nghiệm.”

“Thân thủ ngươi không tồi, hẳn là ám vệ mà Dương phủ bồi dưỡng.” Thuý Tâm cau mày, đột nhiên giật mình: “Ngươi vào cung không phải để bảo vệ Tiên hoàng hậu mà là giám sát Tiên hoàng hậu?”

“Vào cung năm mười bảy tuổi, bây giờ đã tám năm trôi qua rồi. Nô tỳ chưa từng nói thật với Hoàng hậu. Cho đến cuối cùng, thời khắc Hoàng hậu nương nương hấp hối lại nói với ta, nói rằng đệ đệ từ nhỏ bị lão gia bắt làm con tin của ta đã được an bài ổn thoả, đang ở Hối Văn Thư Viện ở ngoài cung. Nàng bảo ta xuất cung, cùng đệ đệ sống một đời yên ổn.” Ti Mai rủ mắt, nước mắt chợt lăn dài. “Nô tỳ mới hiểu thì ra Hoàng hậu nương nương đều biết. Người biết tất cả mọi chuyện nhưng nô tỳ cuối cùng cũng không cách nào bù đắp nỗi hổ thẹn này.”

Hối Văn Thư Viện nghe có chút quen tai. Ta cẩn thận nhớ lại, đúng rồi, đó là thư viện nổi danh nhất hẻm Thiên Phúc. Đại Nã Tư Không tiên sinh trong giới văn học đã từng dạy ở nơi này. Khi còn nhỏ ta đã từng nghe nhị ca nhắc đến nhiều lần. Huynh ấy và Dương Hiên khi đàm đạo văn học thường tụ tập ở đây, vì đó là nơi Dương Hiên được dạy dỗ từ nhỏ.

“Nếu Tiên hoàng hậu đã biết được thân phận của ngươi nhưng vẫn sắp xếp ổn thoả cho ngươi, chắc hẳn cũng hiểu trong lòng ngươi có nỗi khổ tâm.” Ta nén tiếng thở dài trong lòng. Lần này Dương Chiêu Nhi sắp xếp chắc hẳn là vì tình cảm dành cho cung nữ hầu hạ mình nhiều năm.

“Không.” Ti Mai nhìn ta, trong mắt đều là sự thống khổ lạnh lẽo: “Du Phi nương nương, người còn nhớ chiếc bình sứ Hoàng hậu nương nương trả lại cho người không? Nhị thiếu gia hồi nhỏ học trong Hối Văn Thư Viện, khi bị những tên công tử ức hiếp đã được nương nương lúc nhỏ ra tay cứu giúp. Người còn đưa cho Nhị thiếu gia một bình kẹo đường. Bình sứ ấy mới được Nhị thiếu gia cất giữ đến nay. Mấy năm sau, Nhị thiếu gia cũng nhiều lần để ý tới nương nương, ánh mắt chưa từng dừng lại trên người cô nương khác.”

“Thiếu niên đa tài chung tình với một người, nghĩ cũng thật mê hoặc. Tiểu thư vậy mà lại nảy sinh tình cảm nam nữ với ca ca ruột của mình. Sau khi lão gia phát hiện liền ra lệnh cho ta âm thầm giám sát. Du Phi nương nương, người biết nô tỳ thấy được điều gì không? Đích nữ Dương phủ không được yêu thương, khổ luyện tài nghệ, quy tắc quấn thân, trong lòng có tình cảm nhưng lại không thể yêu… Nô tỳ chưa từng thấy người làm cha nào có lòng dạ ác độc như thế. Ông ta thường ép con gái mình giết hại người khác, kéo con gái mình vào vũng bùn chính là để Hoàng hậu cảm thấy tự ti kém cỏi, khiến nàng không dám chạm đến ánh trăng trong lòng!”

“Dương lão đại nhân lợi dụng phe cánh của con trai ruột đấu đá lẫn nhau, lợi dụng con gái để truy quyền trục lợi. Khi ông ta chết đi bị chúng bạn xa lánh, không người nhặt xác, quả là trừng phạt đúng người đúng tội!” Ti Mai căm hận nghiến răng.

“Nhưng Hoàng hậu nương nương cũng đi rồi, tội nghiệt trong lòng nô tỳ cuối cùng cũng không thể rửa sạch.” Ti Mai vô vọng nhìn ta: “Du Phi nương nương, người có được ân sủng của Hoàng thượng, có được tình cảm chung thuỷ của nhị thiếu gia. Nhưng Hoàng hậu nương nương chưa từng được ai yêu thương. Nàng dành cho nhị thiếu gia tất cả chút ấm áp ít ỏi còn sót lại. Nhưng nàng đến chết cũng không biết, không biết thật ra nàng không phải là đích nữ Dương gia.” Tiếng khóc nghẹn ngào của Ti Mai mang theo cả nỗi bi thương ai oán.

Ta kinh ngạc đến ngây người. Dương, Dương Chiêu Nhi không phải là đứa trẻ mà  Dương gia đích thân sinh ra?

“Sau khi nô tỳ vào cung, lúc âm thầm liên lạc với lão gia mới vô tình biết được, chẳng trách ông ta lại ác độc như thế với nữ nhi của mình. Vì Hoàng hậu nương nương vốn được ông ta mua về thay thế cho đích nữ vừa đã đời đã chết. Ông ta chưa hề coi nàng là con gái, nuôi nàng trưởng thành giống như nuôi nô tỳ. Chẳng qua cũng chỉ là mài dũa đồ vật cho vừa ý mà thôi.

“Là nô tỳ, nô tỳ vì đệ đệ của mình nên không dám bẩm báo thật lòng với Hoàng hậu nương nương. Là nô tỳ hại nàng, nàng yêu nhị thiếu gia, vốn không nên nhẫn nhịn mang tội luân thường khiến tinh thần bị tra tấn, cũng không nên gánh vác gông xiềng thế tục nặng nề đến vậy.” Ti Mai ngửa đầu, ánh mắt toát ra nỗi đau buồn thấu xương. “Nô tỳ có chết cũng khó trả nợ, nhưng nô tỳ nghĩ hết cách cũng không thể nào thực hiện nguyện vọng duy nhất của Hoàng hậu nương nương.” Toàn thân Ti Mai run rẩy cùng cực, bỗng nhìn ta đầy mong mỏi: “Nô tỳ biết lời mời này không hợp lễ nghi, nhưng Du Phi nương nương rất được Hoàng thượng sủng ái, cũng là người lương thiện. Người có thể tha thứ cho nô tỳ, có phải cũng có thể bỏ qua hiềm khích trước kia mà giúp Hoàng hậu nương nương được không. Người hãy cầu xin Hoàng thượng đừng để Hoàng hậu nương nương nhập táng tại Hoàng Lăng, có thể an táng nàng tại…”

“Hỗn xược!” Thuý Tâm quát lớn Ti Mai. “Tang lễ của Tiên hoàng hậu đã qua, quan tài cũng đã sớm nhập táng tại Hoàng Lăng, nào có thể tuỳ ý di chuyển?”

“Cầu xin người, Du Phi nương nương! Cầu xin người, nô tỳ lúc này đã hết cách rồi!” Ti Mai không quan tâm lời ngăn cản của Thuý Tâm, chỉ một mực khóc lóc cầu xin.

“Hoàng thượng đã âm thầm bố trí lăng tẩm riêng cho Tiên hoàng hậu. Mặc dù không thể cùng an táng với Dương Hiên, nhưng sau khi chết nếu nàng có linh, linh hồn ắt sẽ tìm đến nơi mình muốn.” Ta nói với bóng người đang quỳ co ro trên mặt đất. Đây vốn là sự sắp xếp vô cùng bí mật của Hoàng thượng. Nhưng ta nhìn Ti Mai, nghĩ đến Dương Chiêu Nhi mà cảm thấy chua xót vô hạn, cũng không nhẫn tâm giấu nàng. “Ngươi đứng lên đi, sau khi xuất cung hãy sống thật tốt với đệ đệ, đừng cô phụ tấm lòng của Tiên hoàng hậu dành cho ngươi.”

“Nô tỳ… Tạ ơn nương nương, tạ ơn Hoàng thượng!”

Sau khi Ti Mai hoàn hồn lại liên tục dập đầu, gằn từng câu tạ ơn. Sau đó nàng lảo đảo đứng dậy, nhìn thành cung trùng điệp một lần cuối rồi quay người đi từng bước xiêu vẹo. Ti Mai mang theo bí mật cùng ân oán trong quá khứ, hoàn toàn biến mất ở con đường cuối cùng.

Ta vẫn luôn lơ đãng khi đến gò đất giữa hồ cho thiên nga ăn. Mây đen trên trời đã rất lâu chưa tan đi. Ta nhìn sóng biếc dập dờn trên mặt hồ Vịnh Tự, trong mắt là nỗi bi thương không thể lau đi. Người nông dân nuôi dưỡng báo, nhưng con báo lại thích người con trai. Thì ra câu chuyện mới mẻ mà Hoàng thượng nói, không phải Hoàng hậu là con báo đi thích nhị ca trong nhà mình, mà Hoàng hậu là con báo chứ không phải con gái ruột của người nông dân. Trên đời chưa từng có Dương Chiêu Nhi đang sống sờ sờ, chỉ trơ trọi một con báo đang vật lộn để sinh tồn dưới lớp vỏ bọc của Dương Chiêu Nhi.

“Lòng nương nương không yên sao?” Thuý Tâm thấy ta tựa vào đình nhỏ nhìn mặt hồ, ngơ ngác nhìn vũng bùn trên gò đất nửa ngày không nhúc nhích liền xích lại gần hỏi thăm.

“Thuý Tâm, ngươi lúc đó sao lại làm ám vệ?” Ta ngước mắt nhìn Thuý Tâm. Dung mạo Thuý Tâm cũng không xuất sắc, thế nhưng ánh mắt lại sáng ngời, toát lên sự cứng rắn. “Khi ngươi làm ám vệ, có phải cũng chịu khổ rất nhiều, chịu oan ức rất nhiều hay không?”

“Bẩm nương nương, thân là ám vệ, nô tỳ tất nhiên phải trải qua rất nhiều khổ cực.” Thuý Tâm cúi người nói nhỏ. “Thế nhưng do trong nhà nô tỳ khốn cùng, nếu không bán thân vào hầu môn vương phủ, cũng chỉ đành chết đói.”

Ta chua xót nắm tay Thuý Tâm, trong mắt lấp lánh. Hồi nhỏ ta đọc biết bao thoại bản anh hùng hiệp nghĩa như vậy, cho nên vẫn luôn ước ao được cầm kiếm thiên nhai cứu người nghèo khổ. Bây giờ nhìn lại, hình như chỉ giống gây ra rất nhiều phiền phức. Ta chợt cảm thấy rầu rĩ. “Bản cung không thể biết hết sở thích của nông dân và trẻ nhỏ. Con báo bị giam đến chết trong cung, bản cung cũng bất lực. Bản cung lớn lên trong sự nuông chiều, trông thấy thân thủ kinh người của ngươi lúc ấy cũng chỉ vỗ tay tán thưởng, lại không nhìn thấy những nỗi gian khổ mà ngươi từng chịu đựng. Nếu không phải bản cung có thai hoàng tử, sao có thể xứng nói đến mẫu nghi thiên hạ?”

“Sao nương nương lại nói hồ đồ như thế?” Thuý Tâm kinh hãi nhìn ta, hít sâu một hơi: “Nương nương, nô tỳ nhà nghèo khốn khổ sao có thể trách tội nương nương? Người khác bị giam giữ trong nhà tù sao có thể trách tội nương nương? Chẳng lẽ thiên nga trắng muốt, vũng bùn bẩn thỉu, cứ nhất định phải đẩy thiên nga xuống vũng bùn thì mới được xem là thiên địa công bằng sao?”

“Người trong thiên hạ sẽ hy vọng có Hoàng hậu như ta sao?” Ta nhớ lại đêm qua Thừa Nguyên Chỉ cầm tay mình, ánh mắt long lanh. Hắn nói trong lòng đã định được hoàng hậu, không cho phép có người lười biếng từ chối. Nhưng lúc này ta không phải lười biếng mà trong lòng có nỗi âu sầu, sợ làm không tốt ngôi vị lục cung chi chủ. “Bản cung chưa từng trải qua nhiều gian khổ, rất sợ không thể hiểu rõ nỗi khổ của người trong thiên hạ.”

“Cảm thông chúng sinh không dễ, vậy sao cần phải nếm trải hết nỗi khổ trong thiên hạ. Nếu như đã trải qua muôn vàn gian khổ, còn lại mấy người tồn tại tấm lòng lương thiện bao dung?” Thuý Tâm vội vàng biện luận nhưng ngữ khí lại rất dịu dàng. “Nô tỳ vừa vào cung đã hầu hạ nương nương. Mặc dù chưa từng phục thị những chủ tử khác trong cung, nhưng cũng đã nghe nói không ít. Nương nương chỉ cần nghĩ xem, nếu có một ngày Hiền Phi chiếm được vị trí Trung Cung, chẳng phải là con nhím thượng vị bắt được ai liền đâm người đó sao.” Giọng điệu Thuý Tâm chậm rãi. Mây đen trên trời dần bị gió thổi đi để lộ bầu trời trong xanh. “Nương nương tâm địa thiện lương, đối đãi với hạ nhân rất tốt. Hoàng thượng có thể xem trọng nương nương là may mắn của lục cung, phúc phần của thiên hạ.”

“Nương nương nhất định sẽ là một Hoàng hậu rất tốt.” Giọng Thuý Tâm vang vọng bên tai ta, ôn nhu mà kiên định.

“Vậy bản cung phải làm một Hoàng hậu tốt, cùng nỗ lực với Hoàng thượng, để thiên hạ bình yên, để con dân được vui vẻ an khang.” Ta nhìn về phía chân trời. Mặt trời lặn như hòn lửa, sắc vàng loang đầy trời. Chưa bao giờ có thời tiết đẹp như hôm nay, khiến cho lòng người nảy sinh ra một niềm hy vọng ấm áp.

Mùa xuân năm Tân Kiến thứ chín, khi cây cỏ đang đâm chồi nảy lộc, Hoàng thượng nắm tay ta trên đại điển phong hậu, nhận lễ từ trăm vị quan và lời chúc của các phi tần, nhận ấn phượng sách bảo, phong ta làm hậu, chính vị Trung Cung.