Hoàng Đế Của Ta - Nhất Lê

Chương 10




Ta thu lại suy nghĩ. Giờ phúc này ta đột nhiên hiểu vì sao ánh mắt Tề Nô Nhi luôn thẫn thờ vô định. Quả nhiên hôm ấy Hoàng thượng cũng có mặt ở hẻm Thuận Nghĩa, chỉ không lộ mặt ra mà thôi. Tề Nô Nhi là đầy tớ, hành sự dĩ nhiên phải nhìn sắc mặt chủ tử. Ta nói sao Hoàng thượng lại có thể biết ta bịa ra bài hát nói xấu Ninh Vương đây, nhất định là Tề Nô Nhi đã kể cho hắn. Tề Nô Nhi là người của Hoàng thượng lại dám nói dối là gia nô vô chủ. Vì sao Hoàng thượng lại đặt Tề Nô Nhi bên người ta? Vì ta đánh hắn trên lầu, vì muốn tranh giành đoạt đích với Thái tử, nên mới lợi dụng ta để giám sát Tề gia, tính kế Thái tử sao?

Ta lập tức thấy ớn lạnh.

“Trẫm không phải loại tiểu nhân như vậy.” Hoàng thượng thấy ta ủ dột cúi đầu suy nghĩ. Hắn đứng dậy gõ vào trán ta. Ta ôm trán thầm hận, chuyện gì xảy ra vậy. Sao mỗi lần có tâm tư đều bị hắn nhìn thấu.

“Sao có thể không tiểu nhân. Vì nhị ca ca lấy tẩu tẩu Hàn gia, cũng vì ta đánh ngài trên lầu nên ngài mới cố ý để Tề Nô Nhi nói dối. Ta khi đó mới chỉ có mười tuổi…”

Ánh mắt Hoàng thượng đột nhiên nhìn ta một cách sâu xa, ta đột nhiên dừng lại.

Ta mới có mười tuổi?

Mùa xuân năm Cảnh Đức thứ mười hai, lúc đó nhị ca ta gặp gỡ và cảm mến Hàn Giang Nguyệt, đích nữ Hàn gia. Hai nhà Hàn – Tề cũng không có mối liên hệ sâu sắc gì. Đó là vào một ngày đông nhiều tháng sau, nhị ca trong lúc vô tình trông thấy nữ tử Hàn gia mặc áo lông má vịt màu đỏ trong màn tuyết. Nhị ca ngẩn ngơ trước vẻ đẹp kinh diễm tuyệt sắc như bước ra từ trong thơ của nàng. Mà Hàn Giang Nguyệt cũng hâm mộ tài danh của Tề Viễn đã lâu. Gia đình môn đăng hộ đối, hai bên lại ái mộ lẫn nhau. Mấy ngày sau, hai nhà liền định hôn ước cưới tân nương về nhà. Mà mùa xuân ta gặp Tề Nô Nhi, khi ấy trong triều vẫn sóng yên biển lặng. Thái tử vẫn là Thái tử, Ninh Vương vẫn là Ninh Vương, trong triều không có đối chọi gay gắt kiểu ngươi sống ta chết. Khi đó dựa theo cách nói của Thái hậu, Tiên hoàng vẫn chỉ mong mỏi Ninh vương có thể sống bình an, phú quý cả một đời mà thôi.

Mà ta tự cho rằng lần gặp gỡ đầu tiên trên thành là một năm rưỡi sau đó, ngày trưởng tỷ tổ chức lễ cập kê. Trên thực tế đối với Hoàng thượng mà nói, hôm đó cũng không phải là lần đầu gặp ta.

Ta kinh ngạc nhìn Hoàng thượng, cảm giác bản thân giống như bỏ lỡ gì đó.

“Nghĩ thông suốt chưa?” Hoàng thượng khôi hài nhìn ta vùi đầu nghĩ xa xăm, xoay xoay hạt ngọc trên tay nhìn có vẻ rất thú vị.

Giống như có chút thông suốt, lại giống như không quá rõ.

Chẳng lẽ khi ấy Hoàng thượng thật sự trong lúc vô tình trông thấy ta giả làm anh hùng bị người khác bắt nạt, hắn nhất thời có lòng tốt mới sai Tề Nô Nhi ra tay tương trợ? Sau đó lại nhất thời có lòng để Tề Nô Nhi đồng ý vào bang Thiên Phúc của ta? Sau đó lặp đi lặp lại lòng tốt để Tề Nô Nhi theo ta chơi đùa khắp kinh thành? Mà ta lại lỗ mãng không biết tấm lòng người ta, còn đánh hắn trên tường thành. Phe Thái tử và phe Ninh Vương đang đấu nhau hừng hực khí thế, ta lại càng ra sức nói xấu hắn từ đầu đường đến cuối ngõ. Hắn vẫn nhịn cơn tức để Tề Nô Nhi bảo vệ ta chu toàn sau khi ta xuất phủ sao?

Hắn vì sao phải làm vậy? Ta đột nhiên cảm thấy, có lẽ ngay từ ban đầu ta đã nhìn lầm Ninh Vương.

Chỉ vì khi ấy sự ràng buộc của quan hệ thông gia giữa hai nhà Tề – Hàn đã sâu, có vinh cùng hưởng có hoạ cùng chịu. Trong lòng ta nghiêng về Tề gia, dĩ nhiên cũng sẽ nghiêng về Hàn gia. Vì nhị tẩu tài mạo song toàn, lại tự nhiên chọn xem nhẹ trưởng tử Hàn gia, Hàn Giang Lê là một tên vô lại làm nhục dân nữ dưới cuối ngõ. Vì thân phận Thái tử phi tôn quý được người người kính trọng, lại tự nhiên chọn tha thứ cho sự vô năng, mềm yếu của Thái tử, bỏ qua việc Thái tử có cả dàn mỹ nhân giai lệ ở Đông Cung.

Với ta mà nói, Hàn gia thấy Thái tử không thể đăng cơ mà mưu phản dẫn tới chém đầu cả nhà, Tề gia vì trước đó mưu hại Ninh Vương cũng tận số lưu vọng. Ta dùng thân phận nữ nhi của tội thần vào cung, giữa ta và Hoàng thượng có một mối hận thù ngăn cách. Nhưng nghĩ kỹ lại, những mối thù oán này vốn là Tề gia ta có lỗi với hắn, hắn quả thực cũng nên tức, nên buồn, nên giận. Nhưng hắn vẫn phong ta làm Tài tử, cũng không để ta làm nô tỳ mà cho ta ở tại Vĩnh An Cung. Mặc dù nhìn có vẻ cô quạnh đìu hiu, nhưng giờ lại là nơi cách xa hết thảy những hỗn loạn của hoàng cung. Nếu như với tính tình được nuông chiều xưa nay của ta, ở trong đám phi tần chỉ sợ lại trở thành một mớ rối bòng bong khó giải quyết.

Nghĩ kỹ lại, hắn quả thực rất hiểu ta, cũng sắp xếp vô cùng thoả đáng chu toàn.

Hiểu rõ tính nết của ta như vậy, ngày ở trên tường thành sao có thể là lần gặp đầu tiên? Sắp xếp thoả đáng như vậy, sao có thể vì ghi hận ta nên mới trả thù?

Thái hậu nói, Hoàng thượng thích một cô nương vốn không nên thích.

Lúc đầu ta chỉ cho rằng, có lẽ là vào một, hai năm sau khi ta nhập cung, sau khi ta hạ sinh Giác Nhi. Trong thời gian chung sống lâu dài hắn thương cho thân thế của ta, lại xen lẫn tình cảm với Giác Nhi, lâu dần mới tích thành một phần tình ý.

Bây giờ xem ra, có lẽ, có lẽ tâm tư của hắn đã xuất hiện sớm hơn chút, tình ý trong lòng cũng càng sâu hơn chút.

Ta đột nhiên cảm thấy băn khoăn một cách mơ hồ. Không thể nào, nếu như tính đến lúc hắn lần đầu gặp ta, khi ấy ta mới có mười tuổi. Hắn chẳng qua cũng chỉ mười hai tuổi…

“Hoàng thượng, ngài, ngài không cảm thấy khi đó ta quá nhỏ sao?” Ta đỏ mặt nhìn Hoàng thượng, tim đập rộn ràng.

Hoàng thượng không ngờ ta lại nghĩ ngợi lâu như vậy, lúc thì ngó Tề Nô Nhi lúc lại nhìn hắn, cuối cùng lại ngại ngùng hỏi một cái vấn đề như thế. Khuôn mặt lạnh lùng ngàn năm không thay đổi cuối cùng cũng chịu rung chuyển một chút.

“Trẫm từng nói khi ấy thích nàng sao, chẳng qua chỉ thấy thú vị thôi.” Hoàng thượng

lườm một cái, bên tai ửng đỏ.

Không thích? Ta nhất thời sửng sốt, trên mặt càng đỏ bừng lên. Mất mặt, mất mặt quá. Ai sẽ thích một tiểu nha đầu mười tuổi chứ.

“Hai, ba tháng sau mới thích.” Hoàng thượng đi tới trước mặt Tề Nô Nhi, ra hiệu Tề Nô Nhi đang vùi đầu xuống đất đứng dậy. Hoàng thượng đưa lưng về phía ta, ta không thể thấy biểu cảm trên mặt hắn, chỉ là ngữ khí có vẻ hơi khàn khàn: “Nàng rất khác biệt, trong sáng như ánh nắng bình minh, rực rỡ như đoá hoa sen trên phiến lá xanh. Vừa hào hứng lại thẳng thắn, không sợ trời, không sợ đất. Không toan tính, cẩu thả như người trong hoàng gia, cũng không cười giả tạo.”

Mặt của ta đỏ đến phát nóng, vậy cũng vẫn là lúc mười tuổi sao?

“Được rồi, trẫm đã thích nàng ngay từ khi nàng mười tuổi. Nàng cứ thầm đắc ý đi, đừng cứ cả ngày bảo trong lòng giống như dội nước ớt làm trẫm phiền lòng.” Hoàng thượng ra hiệu cho Tề Nô Nhi lui ra. Tề Nô Nhi nhanh chóng lui xuống, rất có phong thái của ta năm đó. Hoàng thượng xoay người nhìn ta, trong ánh mắt sáng rực hình như lại có vài phần buồn bực xen lẫn vài phần tình ý.

“Không có, không đắc ý, không đắc ý.” Ta bước đến cầm tay Hoàng thượng, khi ngẩng đầu nhìn hắn lại vẫn không nhịn được mà cong môi cười. Mười tuổi à, ta lúc mười tuổi đã có thể khiến Hoàng thượng chung tình với ta? Ta quả nhiên là người của Tề gia, không tầm thường chút nào!

“Tất nhiên không thể so với nàng, muôn vàn điều tốt mới giành được chút vị trí trong tim nàng, quả thực vất vả.” Thấy ta không thèm che giấu nụ cười, Hoàng thượng không biết nên tức hay nên cười đây.

Chút vị trí? Nếu chỉ là chút vị trí thì sao ta có thể vui sướng đến động tâm như thế? Tim đã sắp nhảy ra khỏi cổ rồi.

“Thừa Nguyên Chỉ, Thừa Nguyên Chỉ, Thừa Nguyên Chỉ…” ta ôm eo Hoàng thượng, vùi vào trong lòng hắn nũng nịu gọi tên. Mùi Long Tiên Hương ấm áp khiến ta chưa từng cảm thấy an tâm đến thế.

Thuý Tâm, Liên Nhị và một đám thái giám, cung nữ đã yên lặng lui ra ngoài từ sớm.

“Nàng lại…” Hoàng thượng dường như chuẩn bị tức giận, nói một nửa lại dừng, vươn tay ôm lấy ta. Hắn khẽ tựa cằm lên đỉnh đầu ta, ngữ khí vừa bất đắc dĩ lại vừa nuông chiều: “Được rồi, thích thì cứ gọi đi…”

21.

Mùa xuân năm Tân Kiến thứ sáu đến muộn hơn những năm trước rất nhiều, khi những cây liễu cạnh hồ Vịnh Tự đâm chồi nảy lộc đã sang đến cuối tháng tư. Sức khoẻ của ta cũng ngày một tốt, tinh thần ta cũng theo đó tốt hơn. Hoàng thượng càng cảm thấy hối hận trông thấy, hối hận vì trước đó để lấy lòng ta đã đưa Tề Nô Nhi, cũng chính là Gia Nghĩa đến trước mặt ta.

Từ khi bắt gặp tên “tiểu phản đồ” ngày xưa, ta vẫn luôn kiên nhẫn ngầm xúi giục tổng binh Vũ Lâm Vệ khờ khạo có võ công cao cường này trên mọi phương diện, dự định một lần nữa thu hồi Tề Nô Nhi về dưới chướng.

Làm vậy dĩ nhiên bởi vì lòng dạ ta vô cùng hẹp hòi, một là một, hai là hai. Dù ta cũng hơi vui vì Thừa Nguyên Chỉ đã ái mộ ta từ lâu, nhưng hắn thuận thế để Tề Nô Nhi làm gian tế và truyền lời lại cũng là sự thật. Ta muốn trả lại những gì hắn đã làm với ta.

Nhưng ta quên mất thứ bản thân am hiểu nhất là tự đấy đá đập chân mình

“Lúc trước sai người đưa vào phòng Gia Nghĩa mấy chục chồng áo đen cùng áo bào, sau lại bảo người bày đao kiếm khắp phòng. Bây giờ lại lấp đầy sân Vũ Lâm Phủ bằng những giỏ mận.” Hôm ấy, trong buổi chiều nắng ấm, Hoàng thượng ngồi xuống tràng kỷ ở Vĩnh An Cung, thuận tay ôm ta vào trong ngực: “Cũng rất kiên nhẫn.”

“Hoàng thượng quá khen.” Ta thản nhiên gật đầu, hành sự dĩ nhiên phải có mánh khoé. Đã muốn lôi kéo Tề Nô Nhi thì dĩ nhiên phải chiều theo ý hắn. Tề Nô Nhi thích áo đen, thích đao kiếm, thích ăn mận. Ta tin chắc mỗi một chiêu này đều sẽ bắn thẳng vào hồng tâm, trong lòng vô cùng tự hào.

“Chẳng qua chỉ là lôi kéo tổng binh Vũ Lâm Vệ của trẫm một cách trắng trợn thôi mà, trẫm không ngại.” Hôm nay Hoàng thượng dường như vui vẻ lạ thường vuốt ve ngón tay ta. Trong mắt có sự dịu dàng tinh tế. “Những cái khác thì cũng đành thôi, hôm nay còn sai người cơ hồ như muốn hái sạch mận trong Hối Ly Uyển, A Âm vất vả rồi.”

“Thần thiếp thấy mận trong Hối Ly Uyển năm nào cũng chỉ treo đầu cành mà không ai ăn liền tận dụng nó. Hoàng thượng không ngại thì tốt.” Ta thấy hôm nay Hoàng thượng không còn bàng hoàng giận run người như khi trông thấy ta tặng áo, tặng kiếm trước đó nữa. Ngược lại còn thật sự rất thư giãn và thích ý.

Chẳng lẽ bị ta chọc tức đến choáng váng rồi?

“Trẫm không ngại.” Cánh tay ôm eo ta của Hoàng thượng không hiểu sao nặng hơn ba phần, trong mắt lại mơ hồ có vài phần xấu xa: “Mà trẫm thấy nàng thích Gia Nghĩa như thế, đoán chừng rất mau sẽ cầu được ước thấy. Có lẽ ít ngày nữa hắn sẽ được đẩy vào cung nàng.”

Thần sắc này cực giống thợ săn nhìn vào con hươu đang bị lọt vào bẫy, đã nắm chắc thắng lợi trong tay nhưng lại không nói gì.

Ta chợt cảm thấy không ổn, giãy dụa muốn từ trong lòng Hoàng thượng ngồi dậy, lại bị hắn giữ chặt ở eo nên không thể động. “Hoàng thượng, trong cung thần thiếp không thiếu hộ vệ…” Ta càng nói càng không có sức. Hoàng thượng nhất định lại sinh lòng tiểu nhân nào đó mà ta không thể nhìn được.

“Chuyện này không liên quan tới trẫm.” Hoàng thượng dễ như trở bàn tay liền có thể thấy được ta đang thầm oán trách hắn, xích lại gần bên tai ta: “Mẫu hậu thấy nàng có lòng như vậy, có lẽ cảm thấy trong Vĩnh An Cung thiếu thái giám quản sự, ắt sẽ thành toàn cho nàng.”

“Sao cơ!” Ta ngồi bật dậy, kinh động đến Liên Nhị đang bưng chén trà.

“Thái hậu, Thái hậu muốn biến Tề Nô Nhi…thái giám, vì sao?” Ta tái mặt. Trong cung ta chưa từng thiếu thái giám quản sự gì đó. Tề Nô Nhi động đến Thái hậu lúc nào mà để bà phẫn nộ như thế?

“À, A Âm có điều không biết, mẫu hậu cực kì yêu hoa mận trắng li ti. Cây mận trong Hợp Ly Uyển được phụ thân và mẫu hậu đích thân trồng năm đó.” Hoàng thượng khoan thai đứng lên, cúi đầu mỉm cười: “Những quả mận ấy, mỗi năm mẫu hậu đều không hái chỉ là vì không nỡ mà thôi.”

“Không ai nói cho ta cả.” Ta trợn mắt há mồm, cảm thấy tim như ngừng đập. Tuy nói Thái hậu nể mặt Hoàng thượng nên mới không còn làm khó ta, nhưng trong lòng cũng không phải không có khúc mắc. Từ sau khi hạ sinh hai đứa con trai, thỉnh thoảng ta sẽ ôm hai đứa bé sơ sinh tới Thành Đức Cung thỉnh an. Sắc mặt Thái hậu mỗi lần nhìn thấy ta lại ôn hoà hơn trước. Một gậy lần này e là sẽ đánh về nguyên hình luôn.

“Sau khi trẫm kế vị, mẫu hậu nhìn vật nhớ người nên càng thêm thương tâm, rất ít khi đặt chân tới Hồi Ly Uyển mà chỉ dặn dò người dốc lòng chăm sóc cây mận trồng khắp vườn. Chuyện cũ từ xưa dĩ nhiên A Âm không biết.” Hoàng thượng tiếc rẻ thở dài. “Thương thay những quả mận mọc khắp vườn. Đoán chừng tin tức lúc này đã truyền tới cung mẫu hậu.”

“Hoàng, Hoàng thượng.” Ta túm vạt áo Hoàng thượng, trong đầu hoàn toàn trống rỗng. Ta không quan tâm tình cảnh của mình sẽ tệ đến mức nào, nếu Tề Nô Nhi vì ta mà đoạn tử tuyệt tôn, ta nhất định sẽ hối hận đứt ruột gan, cả đời này cũng sẽ không ngủ được một giấc yên ổn.

“A Âm yên tâm, trẫm tuyệt đối không đoạt đi thứ người ta thích, mà sẽ đưa người khác lên làm tổng binh Vũ Lâm Vệ.” Hoàng thượng nói xong liền đi ra cửa.

“Hoàng thượng cứu mạng.” Ta ôm chặt eo Hoàng thượng từ phía sau. Trên dưới cung này, người có thể làm Thái hậu nguôi giận ngoại trừ Hoàng thượng ra thì là ba đứa trẻ kia. Ta lập tức chọn dựa vào Hoàng thượng. Dù sao thì trong ba đứa trẻ kia, một đứa vừa bắt đầu nhận biết mặt chữ, hai đứa kia chỉ biết nhổ nước miếng.

“Có điều, nếu mẫu hậu biết trẫm có ý muốn thưởng cận thần thì đương nhiên sẽ không làm khó Gia Nghĩa.” Thân hình Hoàng thượng bất động, ánh mắt quét đến chỗ ta như đang thả mồi chờ thứ gì đó mắc câu.

Hả? Ta lập tức hiểu ý, càng ôm eo Hoàng thượng chặt hơn. Khương thái công câu cá, người ta nguyện mắc câu mà, ta hiểu! Ta lập tức dùng hành động thực tế cho thấy chính ta là người muốn mắc câu.

“Cảm tạ long ân của Hoàng thượng!” Ta lập tức nói ngọt như mía lùi. Vào cung đã nhiều năm, bản lĩnh biết nhìn mặt khi nói chuyện rốt cuộc cũng có chỗ tiến bộ.

“Nhưng lại vô duyên vô cớ, sao trẫm phải giúp nàng.” Ngữ khí Hoàng thượng đột nhiên trở nên khó xử, khí thế lại càng ung dung hơn. Dáng vẻ tiểu nhân nhìn ta như muốn nói: ngươi hiểu mà.

Phì, tiểu nhân. Ta nào phải loại người biết nịnh nọt.

“Vì Hoàng thượng hiểu rõ đại nghĩa.” Ta lập tức đáp lời, không mảy may do dự. Thanh âm trong veo mang theo ánh mắt sùng kính nhìn sau gáy Hoàng thượng.

Hoàng thượng chỉ đứng thẳng đấy mà không đáp lại.

“Vì Hoàng thượng bênh vực lẽ phải.” Ta nheo mắt nhìn thần sắc Hoàng thượng, chậm rãi di chuyển từ sau lưng đến trước người Hoàng thượng, cực kỳ khéo lép cọ vào lòng Hoàng thượng. Tiếng nói càng thêm kiên định hơn.

Hoàng thượng vẫn không biểu tình gì.

“Vì Hoàng thượng giúp đỡ chính nghĩa?” Lời nói của ta bất giác hơi do dự. Hai tay vuốt ve long bào vàng đen của Hoàng thượng có chút cháy bỏng. Khen đến mức đấy rồi còn không được sao?

Hoàng thượng sầm mặt lại.

“Vì Hoàng thượng… Hy sinh vì nghĩa… Thấy chết không chùn?” Ta nhỏ giọng ngập ngừng nói. Nếu còn không được, ta thật sự cạn ý tưởng rồi.

Trong mắt Hoàng thượng bắt đầu bốc hoả. Ta giờ khắc này mới ngộ ra được thế nào là những gì học được trong sách không đủ dùng. Trong lòng thầm oán hận nhất định phải để ba đứa trẻ kia cố gắng học hành, không thể để chúng bị thua thiệt như mẫu thân chúng. Trong lòng vẫn đang vắt óc trầm tư suy nghĩ làm sao để khen ngợi hành động vĩ đại này của Hoàng thượng.

Không biết mấy câu ca trước đó còn dùng được không?

“Hoàng thượng à…” Ta vừa định bắt đầu, Hoàng thượng đột nhiên nâng cằm ta lên, có chút tức giận nhìn ta chăm chú. Khi ta còn bé lại rất quen thuộc với ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép ấy. Khí thế ấy, chẳng lẽ Hoàng thượng còn muốn làm cha ta sao?

“Vì trẫm muốn nàng đưa trẫm thứ gì đó.” Hoàng thượng một tay đẩy ta ra, tay còn lại không ngừng vuốt lại long bào, dứt khoát cắt đứt suy nghĩ muốn hát dân ca của ta.

“Hả?” Ta có chút mù mịt. Hoàng thượng muốn buôn bán với ta sao. “Đưa thứ gì ạ?”

“Tự nàng nghĩ đi.” Hoàng thượng lại giống như thật sự nổi giận, lạnh lùng phất tay rời khỏi Vĩnh An Cung.