Hoàng Đế Của Hoàng Đế

Chương 8




CHƯƠNG 8.

Huyền Ngôn Nặc bị kinh sợ, nước mắt thiếu chút nữa chảy xuống nhưng vẫn cố nhịn, nói một câu “Xin lỗi” liền lui đi ra ngoài.

Huyền Ngôn Nặc cảm tháy rất không vui. Y cũng không làm sai gì, nói sai gì, chẳng qua chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi, sao Dật lại tức giận lớn vậy chứ?

Nhiều ngày sau đó, Huyền Ngôn Nặc thường thường thấy tú nữ được tuyển chọn ra vào tẩm cung của Dật, lúc đi vào thì vô cùng hài lòng, lúc đi ra mặt thì ửng hồng, càng hài lòng hơn, duy chỉ có người thứ nhất Huyền Ngôn Nặc bị triệu vào không được gọi lần nữa. Huyền Ngôn Nặc oán giận, tại sao Dật vẫn không tìm y? Không phải y cùng Dật ở chung rất được hay sao? Huyền Ngôn Nặc không hiểu gì cá.

Rốt cục, vào một buổi chiều nào đó, y quyết định đi tìm Dật.

Vừa đến trước cửa tẩm cung của Dật Thanh Thích y lại bị hai thị vệ canh cửa ngăn cản.

“Ai nha! Các ngươi làm gì vậy! Ta muốn gặp Dật.”

“… Dật?”

“… A… Chính là hoàng thượng.”

“À, hoàng thượng hiện tại không ở đây.”

“Không ở đây? Vậy các ngươi có biết hắn đi đâu rồi hay không?”

“Này… Chuyện của hoàng thượng chúng ta làm sao dám hỏi chứ?”

“À…”

Không thể thám thính được tin tức của Dật từ chỗ thị vệ, Huyền Ngôn Nặc chỉ có thể tự thân đi tìm. Kết quả, tìm hơn nửa ngày, ngay cả cái bóng của Dật hắn cũng không có thấy. Huyền Ngôn Nặc thương tâm cực kỳ, một mình buồn chán đi đến hồ nước trong cung. Kết quả trong đình đối diện hồ nước phát hiện Dật Thanh Thích đang ngồi xem sách. Huyền Ngôn Nặc tất nhiên là vô cùng vui sướng, hận không thể lập tức chạy đến, nhưng bởi bị hồ nước ngăn cản, Huyền Ngôn Nặc chỉ có thể ở cạnh hồ nước một bên phất tay một bên hô: “Dật!!!”

Bị thanh âm bất thình lình làm cho giật mình, Dật Thanh Thích ngẩng đầu tìm kiếm nơi phát ra thanh âm liền thấy Huyền Ngôn Nặc đang cực kỳ sung sướng ở đối diện hồ nước. Dật Thanh Thích trong lòng thì rất vui mừng, thế nhưng bởi chuyện ngày đó mà Dật Thanh Thích không có ý định để ý đến y.

Huyền Ngôn Nặc thấy Dật Thanh Thích chỉ là nhìn y một cái, lòng không khỏi có chút chán nản. Y dứt khoát đi qua hồ nước trực tiếp chạy đến ngồi xuống cạnh Dật, lắc cánh tay Dật Thanh Thích làm nũng nói: “Dật ~ vì sao ngươi gần đây không tìm ta chơi?”

Vẫn đi theo bên người Dật Thanh Thích, Trịnh công công lúc này thật rất muốn đá một cước.

Dật Thanh Thích mặt không đổi sắc rút tay về từ trong lòng Huyền Ngôn Nặc, lật sách bình tĩnh trả lời: “Trẫm có muốn tìm ngươi hay không là chuyện của trẫm.”

“Thế nhưng… Ta gần đây rất buồn chán a…”

“Vậy ngươi tìm người khác đi chơi đi.”

“Thế nhưng… ở cùng Dật thoải mái hơn.” Huyền Ngôn Nặc rất tủi thân cúi đầu.

Dật Thanh Thích nghe thấy câu này trong lòng mừng như điên không ngớt, nhưng biểu hiện ra ngoài vẫn thường thường nhàn nhạt: “Ồ? Vậy sao?”

“Đúng vậy đúng vậy.” Huyền Ngôn Nặc ra sức gật đầu.

Hắc, nói như vậy oa nhi này khẳng định là thích trẫm rồi.

Dật Thanh Thích liếc nhìn Huyền Ngôn Nặc. Vừa lúc đụng tới Huyền Ngôn Nặc nghiêng đầu nhìn hắn, thiếu chút nữa hắn liền không khống chế được, chỉ có thể nói: “Trẫm còn có việc, đi trước.” Dứt lời hắn liền đứng dậy rời đi.

Huyền Ngôn Nặc thấy Dật Thanh Thích phải rời đi lập tức đứng dậy nắm cánh tay Dật Thanh Thích nói: “Ta muốn cùng một chỗ với Dật.”

Dật Thanh Thích bị những lời này dọa hoảng sợ, không thể tin nổi nhìn Huyền Ngôn Nặc, lắp bắp hỏi: “Cái… Cái… Cái gì? Ngươi vừa nói cái gì?”

“Ta nói muốn cùng một chỗ với ngươi.” Huyền Ngôn Nặc nhắc lại thật rõ ràng.

Khuôn mặt Dật Thanh Thích đột nhiên đỏ, tim đập cũng nhanh hơn.

Loại biểu lộ trần trụi này hắn có thể không hiểu sao?

“Ý ta là ta ở bên cạnh ngươi ta thấy rất vui.” Huyền Ngôn Nặc sợ Dật Thanh Thích lý giải lệch lạc, lại giải thích một lần nữa.

Tim Dật Thanh Thích đập bình tĩnh lại. Hừ, thì ra là như vậy.

“Ừ, ” Dật Thanh Thích gạt cánh tay Huyền Ngôn Nặc ra, thấy Huyền Ngôn Nặc muốn đi cùng liền nói với y, “Ngươi không cần đi cùng.”

“Vì sao…”

“Không vì sao cả! Ngươi rất phiền.” Dật Thanh Thích rất không kiên nhẫn đáp lại rồi vội vã rời đi.

Lòng Huyền Ngôn Nặc khó chịu cực kỳ.