CHƯƠNG 38 PN1: QUÀ MỪNG ĐÊM THẤT TỊCH.
Hai người ngồi trên cái xích đu dưới cây nho to, Huyền Ngôn Nặc dựa lưng vào lòng Dật Thanh Thích hỏi: “Dật, ngươi nói xem, bầu trời thực sự có Ngưu Lang Chức Nữ không? Ngồi dưới cây nho có thể nghe thấy họ nói chuyện không?”
Dật Thanh Thích chon đầu vào hõm cổ Huyền Ngôn Nặc nói: “Đương nhiên có thể rồi, mọi người vẫn đều nói như vậy mà. Thế nhưng Ngưu Lang Chức Nữ ở trên trời khẳng định là không tồn tại. Mọi người luôn luôn có thói quen thêm thắt chi tiết vào các chuyện xưa, mới biến thành truyền thuyết như ngày hôm nay. Huyễn tưởng lúc nào cũng là tốt đẹp.”
“Ừm ~ cũng đúng…” Huyền Ngôn Nặc ở trong lòng Dật Thanh Thích cọ cọ, lại muốn đi ngủ. Dật Thanh Thích vỗ vỗ mặt Huyền Ngôn Nặc nói: “Tiểu Nặc! Tiểu Nặc! Đừng ngủ! Một lát nữa phụ thân ngươi muốn tới!”
“A? ! Phụ thân ta muốn tới? !” Huyền Ngôn Nặc lập tức mở mắt.
“Đúng vậy, phụ thân ngươi nói muốn cùng Dật Thanh Trí tới, cùng chúng ta đón đêm thất tịch.”
“A… Không phải chứ…” Huyền Ngôn Nặc mím môi.
Dật Thanh Thích bất đắc dĩ nhún vai.
“Tiểu Nặc ~ tiểu Nặc ~ phụ thân tới rồi ~~~” người chưa tới âm thanh đã tới trước, Huyền Ngôn Nặc miễn cưỡng xốc lại tinh thần nghênh tiếp hai người bọn họ đến. Từ sau khi cùng bọn họ thành thân, hai người kia không lúc nào là không quấn quít lấy Huyền Ngôn Nặc cùng Dật Thanh Thích, thật vất vả đợi được đêm thất tịch, cho rằng Huyền Nghị cùng Dật Thanh Trí sẽ như mình, kết quả bọn họ lại nữa rồi rồi ~! ! ! Thật là! Âm hồn không tiêu tan mà… (đại khái là nói vợ chồng nhà kia lúc nào cũng quấy rầy vợ chồng nhà ẻm tâm sự :)) ẻm ngỡ đêm thất tịch hai người kia cũng đi hẹn hò, ai dè đâu =))))))))
“Tiểu Nặc, làm sao vậy?” Huyền Nghị tiến đến trước mặt Huyền Ngôn Nặc, nhìn y mặt như khổ qua liền hỏi.
“Không sao cả.” Huyền Ngôn Nặc khổ não vươn tay tiếp nhận mấy thứ mà Huyền Nghị cho rằng rất cần trong đem thất tịch trong tay y, để lên bàn.
Dật Thanh Thích cầm lấy một cây châm tinh tế: “Kim… ? Định làm gì vậy?”
“Dù sao cũng có tác dụng.” Huyền Nghị lấy từng món từng món y mang tới đặt lên bàn, “Nè, vỏ sủi cảo, nhân bánh, đồng tiền, kim (kim khâu), quả táo. Ừ…”
“Ừ cái gì chứ! Phụ thân, người tới để làm gì?”
“Tập tục cần thiết mà, ” Dật Thanh Trí ở một bên giải thích, “Lẽ nào ngươi cả mấy thứ này cũng không biết sao?”
Dật Thanh Thích cùng Huyền Ngôn Nặc liếc nhìn nhau, Huyền Ngôn Nặc lắc đầu.
“Đêm thất tịch lễ còn gọi là hội Chức Nữ, các cô nương đều cầu Chức Nữ cho mình được khéo tay thêu thùa vào ngày này đó ~ có rất nhiều rất nhiều phương pháp! Ngày hôm nay chúng ta sẽ ăn sủi cảo! Nào, chúng ta đợi lát nữa làm sủi cảo, đem đồng tiền, kim, quả táo cho vào bên trong bánh, ăn được đồng tiền là có phúc, ăn được quả táo là sẽ kết hôn sớm, ăn được cây kim là được khéo léo, ” Huyền Nghị nói xong, bắt đầu làm sủi cảo, “Kỳ thực đồng tiền và quả táo đối với chúng ta không dùng làm gì, chúng ta sớm đã có phúc rồi, kết hôn sao… Cũng đã kết rồi ~ cho nên nói, xem ai ăn được cây kim nha.”
“Ăn được cây kim…” Huyền Ngôn Nặc nuốt nước bọt, “Ngươi xác định người ăn phải cây kim sẽ không nuốt châm xuống chứ?”
“Ôi chao? !” Huyền Nghị ngẩng đầu lên, “Hẳn là… Không thể nào.”
“Hẳn là? ! Ta van ngươi! ! ! Phụ thân, sẽ chết người đó.”
“Quên đi…” Huyền Nghị buông sủi cảo trong tay xuống.
Thấy vẻ mặt Huyền Nghị thất vọng, Dật Thanh Trí cũng không nhẫn tâm, liền đề nghị nói: “Điều không phải có chân mà. Đêm thất tịch không phải còn có phương pháp cầu Chức Nữ được khéo tay thêu thùa là xe chỉ luồn kim sao. Có thể thử xem.”
Dật Thanh Thích chịu không nổi nữa, nói: “Này, lễ Chức Nữ, cô nương mới có thể làm đi!”
Huyền Ngôn Nặc hung hăng đá hắn một cước.
Dật Thanh Thích lập tức đổi giọng: “Nhưng mà nam nhân hẳn là cũng có thể.”
Huyền Nghị thật vui vẻ ngẩng đầu, nói: “Tốt tốt, nhưng có… có chỉ sao?”
Ba người hai mặt nhìn nhau.
Huyền Nghị lạirất thất vọng cúi đầu.
“Trong cung hẳn là có, ta đi lấy.”
Huyền Ngôn Nặc nói chạy vào phòng, lấy ra chỉ thêu, đặt lên bàn.
“Xe chỉ luồn kim… Quy tắc là gì?” Huyền Nghị cầm lấy kim chỉ hỏi.
“Ai có thể một hơi thở luồn chỉ qua bảy cái kim thì người đó khéo léo.”
“Ta nào có mang nhiều kim thêu như vậy…” Huyền Nghị buông chỉ thêu, lại cúi đầu.
“Tiểu Nặc, đi theo ta.” Dật Thanh Thích lôi kéo Huyền Ngôn Nặc chạy đi rất xa rất xa.
Huyền Ngôn Nặc thực sự chạy không nổi nữa, hỏi: “Làm gì thế?”
Dật Thanh Thích dừng bước: “Đi bắt con nhện nha.”
Huyền Ngôn Nặc lập tức rút tay về: “Bắt để làm gì? Ta không muốn đi.”
Dật Thanh Thích nói: “Lễ Chức Nữ còn có phương pháp cầu khéo tay: chính là chúng ta đi bắt một con nhện, đặt vào trong hộp, ngày thứ hai mở hộp mặng nhện giăng đầy là được khéo léo. Hộp thì, trong hoàng cung có rất nhiều.”
“Được ~! Ta đây đi lấy hộp! Ngươi đi bắt con nhện.”
“Đi.” Dật Thanh Thích vui vẻ đáp ứng.
Sau đó không lâu, Huyền Ngôn Nặc cầm bốn cái hộp cùng Dật Thanh Thích xuất hiện. Huyền Ngôn Nặc phân mỗi hộp cho mỗi người, nóit: “Trong mội cái hộp này có một con nhện, Dật nói lễ Chức Nữ còn có một phương pháp chính là xem xem con nhện có thể giăng tơ vào ngày thứ hai hay không, nếu có chính là được khéo léo. Cho nên, ngày mai chúng ta đều mang ra xem đi.”
“Được được!” Dật Thanh Trí cùng Huyền Nghị đều thật vui mừng.
Huyền Ngôn Nặc cùng Dật Thanh Thích nhìn nhau cười, trở lại ngồi xích đu dưới cây nho, nhắm hai mắt lại.
Dật Thanh Trí cùng Huyền Nghị cũng ngồi xuống xích đu, nhắm hai mắt lại.
Sáng sớm ngày thứ hai, bốn người tụ lại mở hộp ra. Tâm tình tràn ngập chờ mong sau khi mở hộp liền tan biến: “A… Sao lại không giăng tơ…”
Con nhện chết.
Làm sao giăng tơ?
Nhìn biểu tình vô cùng phiền muộn của ba người, Dật Thanh Thích cười trộm trong lòng.
Toàn văn hoàn