CHƯƠNG 28.
Dật Thanh Thích nghe xong mấy câu này trong lòng tràn ngập cảm giác khó chịu.
Bản thân có bao giờ không nhân nhượng y? Huống chi y khóc có liên quan gì đến ta chứ? Hắn chẳng qua chỉ nói mấy câu nước mắt y liền rơi xuống, có thể trách ta sao?
Dật Thanh Thích suy nghĩ mà tâm phiền ý loạn (lòng phiền toái buồn bực), cào mạnh tóc, ngồi xuống ghế hờn dỗi.
=========================================================================
Bên kia, Huyền Ngôn Nặc tuy rằng cố chấp, nhưng vẫn bị Huyền Nghị khuyên mà kể lại mọi chuyện. Huyền Nghị gật đầu, nói: “Thì ra là thế ~ một việc rất đơn giản, vì sao các ngươi lại làm căng lên như vậy? Ngươi ngẫm lại mà xem, hắn phân tán hậu cung không phải là vì muốn ngươi không bị các phi tử đố kị mà hãm hại, thương tổn ngươi hay sao, ta nghĩ hắn không có làm sai đâu. Ngược lại là ngươi, quá mềm lòng. Ngươi là ngốc hay không.”
Huyền Ngôn Nặc bĩu môi: “Con đây có nói gì sai đâu? Đấm nữ nhân trong hậu cung đều rất đáng thương, còn chưa có làm ra chuyện gì đã bị hắn ném ra cung. Con không rõ, hắn không thích các nàng, vậy vì sao lại đưa bọn họ vào trong cung? Lẽ nào chỉ là vì biểu hiện vẻ quyền quý của chính mình hay sao? Danh phận cũng không cho các nàng còn chưa tính, càng quá đáng hơn chính là ngay cả một ánh mắt cũng không thèm bố thí! Người như thế! Con thấy mà khó chịu!”
“Thế nhưng, lỡ như sau khi con tiến cung bị người bắt nạt thì làm sao bây giờ? Cho nên phân tán hậu cung chính một biện pháp tốt không phải sao? Tiểu Nặc à, ngươi nghĩ một cái tốt của việc này.”
“Phụ thân!” Huyền Ngôn Nặc đứng bật dậy, “Vì sao ngay cả phụ thân cũng hướng về hắn! Người kêu con ngẫm cái tốt của việc này, vậy sao mấy người không nghĩ đến cái xấu của việc này đi!”
“Tiểu Nặc…” Huyền Nghị thấy Huyền Ngôn Nặc đột nhiên tức giận, bị dọa đến không biết làm sao, chỉ có thể nhẹ nhàng kêu một tiếng, cũng không có thêm hành động nào khác.
“Hừ.”
Huyền Ngôn Nặc cầm bao quần áo đi ra ngoài cửa, vừa lúc đụng phải Dật Thanh Thích vì nghĩ đến sắp điên mất đi ra hít thở không khí, nhìn cũng không thèm nhìn trực tiếp lướt qua hắn đi ra ngoài. Dật Thanh Thích thấy trên tay y cầm bao quần áo, biết y muốn rời nhà trốn đi, nhíu mày lại, xông lên vươn tay ngăn Huyền Ngôn Nặc lại, hỏi: “Ngươi làm gì?”
Huyền Ngôn Nặc quay đầu đi, không có trả lời.
“Huyền Ngôn Nặc! Ta hỏi ngươi cầm bao quần áo làm gì!”
Huyền Ngôn Nặc vẫn như cũ không có trả lời.
Dật Thanh Thích chỉ cảm thấy trong lòng có một sự tức giận dấy lên, hắn kéo đầu Huyền Ngôn Nặc lại hỏi: “Ngươi có nghe thấy lời nói của ta hay không! Vì sao không trả lời!”
“Ta làm gì liên quan gì đến ngươi! Ngươi là gì của ta chứ?”
“Ta là phu quân của ngươi!”
“Hừ, phu quân sao? Thật cuồn cười, chúng ta đây liền cắt đứt đi, ngươi hưu (li dị) ta là được rồi.”
“Ngươi…” Dật Thanh Thích chán nản, giận dữ nói, “Cắt liền cắt!”
“Tốt, vậy mời tránh ra, ta muốn đi ra ngoài tìm người, xin không nên ngăn trước mặt ta.”
“Tìm người? Nam…” Dật Thanh Thích vừa định hỏi, nhưng bởi vì câu nói vừa thốt ra đàng phải nuốt nửa câu sau lại, nói: “Thật không? Chịu không nổi cô đơn? Ta không nhớ rõ ngươi lại ti tiện như thế.”
Huyền Ngôn Nặc mở to hai mắt phản bác nói: “Ngươi không nên quá đáng!”
“Quá đáng? Là ta quá đáng hay là ngươi quá đáng? Ta làm chuyện này còn không phải là vì muốn tốt cho ngươi sao! Ta có thể nói cho ngươi, từ khi ta lên làm hoàng đế đến nay, ngươi là người thứ nhất khiến ta nảy lên ý niệm muốn phân tán hậu cung trong đầu, ta làm sai sao? Ta quá đáng ư? Ngược lại thật ra ngươi chính là cố tình gây sự!”
“Ta cố tình gây sự? ! Ta nói sai sao? Lẽ nào…”
“Được rồi được rồi được rồi, các ngươi đừng cãi nữa, ” Huyền Nghị cùng Dật Thanh Trí từ hai bên xuất hiện, kéo Huyền Ngôn Nặc và Dật Thanh Thích ra, nói, “Đừng hơi tí là lại cãi nhau.”
Dật Thanh Thích nói với Dật Thanh Trí: “Ngươi nghĩ rằng ta muốn cãi nhau sao? Là y quá đáng!”
“Rốt cuộc là ai quá đáng đây? Phiền ngươi nói một chút rõ ràng được chứ?”
“Ta nói chính là ngươi, là ngươi quá đáng ở bên kia cố tình gây sự!”
“Ta…” Huyền Ngôn Nặc tức giận công tâm (cách gọi trong đông y, chỉ tức quá phẫn nỗ mà dẫn đến hôn mê), không nghĩ tới thoáng cái liền hôn mê bất tỉnh.