CHƯƠNG 26.
Huyền Ngôn Nhược không thể làm gì khác hơn là buông tha việc hỏi Huyền Ngôn Nặc, ngược lại hỏi Dật Thanh Thích: “Này, các ngươi rốt cuộc làm sao vậy? Hình như tâm tình đều rất kém, nói ta nghe một chút đi.”
Dật Thanh Thích liếc mắt nhìn Huyền Ngôn Nhược, lại nhìn Huyền Ngôn Nặc thật lâu, đồng dạng cũng lắc đầu.
Bầu không khí cực kỳ nặng nề.
Lúc ăn cơm, Huyền Ngôn Nặc cùng Dật Thanh Thích cũng chỉ là tự mình ăn đồ của mình, đều không nói. Chỉ chốc lát sau, Huyền Ngôn Nặc buông chiếc đũa nói mình no rồi, lập tức rời đi. Dật Thanh Thích ngẩng đầu nhìn bóng lưng Huyền Ngôn Nặc rời đi, lòng khó chịu, suy nghĩ lại những lời đã nói ngày hôm nay, trong lòng bỗng nhiên kinh ngạc! Không chút suy nghĩ liền lập tức buông chiếc đũa, hắn chạy về phía Huyền Ngôn Nặc vừa đi. Huyền Ngôn Nặc đột nhiên cảm giác cánh tay bị người nào đó kéo, phản xạ quay đầu vừa nhìn, lập tức lại bắt đầu giãy giụa. Dật Thanh Thích cầm lấy cánh tay Huyền Ngôn Nặc không chịu buông, ôm chặt lấy thân thể Huyền Ngôn Nặc, hỏi: “Tiểu Nặc, tức giận sao?”
Huyền Ngôn Nặc quay đầu sang một bên, không có nhìn hắn.
Dật Thanh Thích thở dài, dùng hai tay kéo đầu Huyền Ngôn Nặc quay lại, nói: “Không phải chỉ là phân tán hậu cung sao? Có cần phải tức giận như vậy không? Ta cũng vì muốn tốt cho ngươi.”
“Hừ, người nào làm phi tử của ngươi thật đáng thương.”
Huyền Ngôn Nặc nhẹ giọng nói, lại bị Dật Thanh Thích đang ở gần trong gang tấc nghe được: “Phải, người làm phi tử của ta thật đáng thương cảm, thế nhưng… Ngươi cũng là phi tử của ta không phải sao, ngươi không có đáng thương, ngươi sẽ là nam phi còn lại duy nhất ngoại trừ hoàng hậu còn ở trong cung.”
Dật Thanh Thích định điểm lên mũi Huyền Ngôn Nặc lại bị Huyền Ngôn Nặc né tránh. Huyền Ngôn Nặc nói với Dật Thanh Thích: “Ta cũng là phi tử trong hậu cung của ngươi, ngươi cứ thẳng thắn trục xuất ta khỏi cung luôn đi.”
“Tiểu Nặc, ngươi… Không thích ta sao?”
“Phải, ta thích ngươi. Thế nhưng! Ta thích ngươi có ích lợi gì sao? Trước lúc ăn cơm ngươi đã nói cái gì? Ngươi nói ‘Ta chỉ sủng người, chưa bao giờ yêu người.’ Ta đây thích ngươi làm gì? Hiện tại ngươi luôn miệng nói ngươi thích ta, là gạt người đi? Được, cứ cho là hiện tại ngươi thực sự thích ta, thế nhưng sau đó thì sao? Nhiều nhất là coi ta như sủng vật, lúc vui vẻ thì vỗ đầu ta, không vui liền trực tiếp ném ta sang một bền, đúng không?”
Dật Thanh Thích cau mày nói rằng: “Ngươi nói bậy bạ gì đó?”
“Ta không nói bậy.”
Dật Thanh Thích vươn tay nắm vai Huyền Ngôn Nặc: “Ngươi đây là cố tình gây sự!”
“Ta không có!” Huyền Ngôn Nặc hất mạnh tay Dật Thanh Thích ra, xoay người rời đi.
Dật Thanh Thích lửa giận bừng bừng, vừa lúc thấy Huyền Nghị, Dật Thanh Trí Huyền Ngôn Nhược chạy đến. Dật Thanh Trí vỗ vai Dật Thanh Thích hỏi hắn rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Dật Thanh Thích vừa lúc liền quay sang trút giận lên y: “Ngươi không đi ăn tới đây làm gì? Ngươi lớn như vậy rồi, đền cả việc ăn đúng giờ cũng không biết sao? Mấy năm nay ngươi sống thế nào hả! A?! Ngày nào đó nếu như ngươi sinh bệnh cũng đừng tìm thái y! Hừ!”
Sau khi Dật Thanh Thích rống xong mấy câu này với Dật Thanh Trí liền rời đi.
Dật Thanh Trí bị Dật Thanh Thích mắng không rõ lí do, vẻ mặt đầy uất ức, không thể làm gì khác hơn là khóc lóc kể lể với Huyền Nghị: “Nghị nhi ~ ngươi xem đi… Hoàng huynh đều đối với ta như thế…”
Huyền Nghị vẻ mặt ghét bỏ chui ra phía sau Huyền Ngôn Nhược, né tránh Dật Thanh Trí đến gần.
Ở trong phòng, Huyền Ngôn Nặc sắp xếp quần áo vào bao, vừa sắp xếp xong đang định rời đi thì đụng phải Huyền Nghị đang đứng ở cửa. Huyền Ngôn Nặc rất không vui mếu máo: “Phụ thân.”
Huyền Nghị rất kỳ quái nhìn bao quần áo trên lưng Huyền Ngôn Nặc, hỏi: “Làm gì đấy?”
“Phụ thân người không thấy sao? Đương nhiên là đi ra ngoài rồi.”
“Đi ra ngoài? Ngươi có thể đi chỗ nào?”
“Đến chỗ Sở Quân tỷ tỷ.”
“Sở Quân? Ngươi ngốc à, nàng đã chết từ lâu rồi!”
“Con không ngốc! Con muốn đi đến mộ phần của Sở Quân tỷ tỷ.”