Hoàng Đế Bụi Đời Và Minh Chủ Đầu Gỗ

Chương 45




Sợi dây ký ức



Lúc này, Long Việt Băng từ màn luận võ trở về, đang ở lì trong phòng Triệu Du Vân không chịu đi ra ngoài.

“Ngươi không còn việc gì khác phải làm sao?” Triệu Du Vân rửa mặt xong, ngẩng đầu hỏi cái tên ở bên cạnh nãy giờ vẫn tủm tỉm cười nhìn mình. Ánh mắt nóng rực của Long Việt Băng khiến hắn cả người không được tự nhiên.

“Du Vân, ta yêu ngươi lắm ý.” Long Việt Băng ghé vào bàn, dùng tay chống cắm, cười dài nói “Ngươi thực sự là quá đáng tin quá ổn trọng quá khiến người ta động lòng.”

“Nếu như ngươi là đang nói về trận đấu của ta với Chu thiếu bảo chủ thì thôi đi…” Triệu Du Vân khiêm tốn nói “Nếu như không phải hắn vừa mới thi đấu xong, ta có lẽ không thắng được hắn.”

“Mặc kệ thế nào, thắng chính là thắng a. Tên kia vọng tưởng làm xấu mặt ngươi trước mặt mọi người, kết quả không ngờ tới mất mặt chính là hắn.” Long Việt Băng nhún vai “Hơn nữa đa số người dưới đài đều đứng về phía ngươi, ngươi thắng mọi người đều vui vẻ.”

“Ân…” Triệu Du Vân không phát biểu ý kiến của mình, chỉ hơi gật đầu.

“Du Vân a…” Long Việt Băng mỉm cười đứng lên, nhẹ nhàng đem thân thể của đối phương kéo vào lòng mình, thấp giọng kề bên tai hỏi “Nếu như ta không đoán sai… ngày mai hẳn là ngươi không có nhiệm vụ gì quan trọng nhỉ?”

“Ân… Luận võ bài vị đã kết thúc, nghỉ ngơi một ngày xong, chỉ còn lại ba ngày nghị sự cuối cùng.”

“Như vậy…” Long Việt Băng hôn lên cái cổ mảnh mai của đối phương, dùng giọng điệu mê hoặc để nói “Du Vân, đêm nay… chúng ta…”

Triệu Du Vân minh bạch ý tứ của Long Việt Băng, hơi có vẻ kháng cự:

“Hôm nay ta mệt chết đi được…”

“Du Vân…” Long Việt Băng ngắt lời hắn, làm ra vẻ ai oán “Mấy ngày nay ta đều phải nhẫn nại á… Ngươi nghĩ mà xem, võ lâm đại hội kết thúc, sau đó chúng ta phải đi Phượng Hoàng sơn thảo phạt Nguyệt Linh giáo, đến lúc đó chẳng phải sẽ càng không có cơ hội hay sao…?”

“. . . . .”

Triệu Du Vân không tìm được lý do nào ra hồn để từ chối, nhất thời không nói gì. Long Việt Băng thấy có cơ hội để lợi dụng, hôn sâu lên đôi môi khát vọng đã lâu.

Một phen hỏa nhiệt dây dưa, hai người trong lúc bất tri bất giác đã ngã về phía giường lớn trong phòng.

“Nhạc…” Triệu Du Vân cảm giác được động tác Long Việt Băng cởi y phục của mình, có vài phần do dự mở miệng “Ngươi không cảm thấy… bây giờ còn hơi sớm sao…”

“Nếu có nhiều thời gian như vậy, chẳng phải chúng ta có thể làm thêm vài việc hay sao…”

“Ngươi…”

Long Việt Băng ngẩng đầu, trên gương mặt tuấn mỹ mang theo một nụ cười tà ác “Du Vân thân yêu à, hiện tại mới hối hận… đã quá muộn rồi.”

Hai người chìm đắm trong tình ái lẫn ***, dần dần quên đi tất cả. Đương nhiên cũng không biết, Hoa Liên Sinh kỳ thực đã đến tìm họ, muốn báo cáo chuyện mình bị Chu Thanh Hà thấy gương mặt thật. Nhưng sau khi Hoa Liên Sinh đứng ngoài cửa nghe được tiếng rên rỉ khiến kẻ khác mặt đỏ tim đập, rất nhanh liền ly khai.

Chu Thanh Hà tự ý chuồn ra khỏi sài phòng, việc này bị Chu Thanh Văn biết được ra sức mắng mỏ một phen. Chu Thanh Văn bởi vì hôm nay tính toán sai lầm bại trong tay Triệu Du Vân, rơi vào cảnh dù được đứng hạng đầu nhưng vẫn làm trong lòng còn khó chịu, vậy nên tâm tình đương nhiên chẳng tốt lành gì. Sau khi trở về lại thấy cái tên đệ đệ ngu không chịu thua ai kia, Chu Thanh Văn đương nhiên là chẳng thèm nén giận.

“Uy Thiên bảo sao lại có cái loại bại hoại như ngươi! Suốt ngày không làm việc đàng hoàng, trong đầu chỉ biết nữ nhân nữ nhân! Bây giờ còn ở nhà người khác làm ta mất mặt! Ngươi có phải là muốn bị trúc xuất khỏi gia môn thì mới vui vẻ không hả?”

“Ca… Đệ sai rồi! Đệ sai rồi!” Chu Thanh Hà liều mạng xin lỗi, quỳ dưới đất ôm lấy chân Chu Thanh Văn “Thế nhưng hãy tin đệ đi mà! Lần này là đệ bị hãm hại… Đệ bị tiểu thị nữ kia của Triệu gia gài bẫy…!”

“Hừ, nói đi nói lại cũng bởi vì ngươi quá háo sắc, bằng không làm sao mà nàng ta có thể bẫy ngươi được?” Chu Thanh Văn oán hận phất ống tay áo, mắng “Tự tác nghiệt! Không thể sống!” (từ câu Thiên tác nghiệt vưu khả thứ, tự tác nghiệt bất khả hoạt)

“Dạ dạ dạ… là lỗi của đệ, tất cả đều là lỗi của đệ…” Chu Thanh Hà cuống quýt gật đầu “Nhưng mà ca ca à, huynh không cảm thấy Triệu gia cũng hơi bị quá kiêu ngạo hay sao? Đến một phó dịch nho nhỏ cũng dám đạp lên đầu lên cổ đệ… Cũng không biết Triệu Du Vân kia bình thường giáo dục hạ nhân thế nào, hay là hắn căn bản không coi Uy Thiên bảo chúng ta ra gì?”

“Triệu gia địa vị cao quý ra sao, xuất liên tục hai đời võ lâm minh chủ danh mãn giang hồ, Uy Thiên bảo nho nhỏ chúng ta thì tính là cái gì?” Chu Thanh Văn cười lạnh tự giễu “Hơn nữa hôm nay lại để Triệu Du Vân tăng thêm danh tiếng, sau này bọn họ sẽ càng có lý do kiêu ngạo.”

“Như vậy sao được!” Chu Thanh Hà bất mãn kêu gào “Bọn họ xưng vương xưng bá, bảo những người như chúng ta làm sao có chỗ đứng trên giang hồ đây?!”

“Sao được á? Hừ… nếu ngươi thấy không được thì hảo hảo luyện võ cho ta, tranh thủ một ngày kia đánh bại Triệu Du Vân a.” Chu Thanh Văn trừng mắt với đệ đệ không biết trời cao đất dày kia một cái “Ngươi cứ bớt gây phiền phức cho ta là đã phúc lắm rồi, còn tiếp tục như vậy nữa, ngươi sớm muộn gì cũng khiến cho Uy Thiên bảo không còn mặt mũi, không ngẩng đầu được trên giang hồ!”

Chu Thanh Hà bị huynh trưởng trừng mắt, khí thế nhất thời yếu đi rất nhiều, hắn không cam lòng lẩm bẩm “Thế nhưng… đệ vẫn rất để bụng chuyện bị một phó dịch nho nhỏ của Triệu gia giáo huấn… giờ đệ mở miệng là chỉ muốn oán hận.”

“Phó dịch của Triệu gia cũng đánh thắng được ngươi? Ha… Ta thấy ngươi thực sự là vô phương cứu chữa rồi đấy.”

“Không phải mà!” Chu Thanh Hà lập tức thanh minh “Phó dịch đó võ công thực sự rất cao!”

“Ô? Cao tới mức nào?” Chu Thanh Văn nheo mắt “Lẽ nào Triệu Du Vân lại có thể truyền thụ võ công cho phó dịch trong nhà?”

“Hắn dùng cũng không phải là công phu của Triệu gia…”

“Vậy là gì?”

“Khó đoán lắm, rất loạn, cảm giác như còn chưa thành hình… Thế nhưng có thể khẳng định là khinh công của hắn nhất định rất giỏi.”

“Giỏi tới mức nào?”

“Đại khái… ngang với ca ca…” Kỳ thực trong lòng Chu Thanh Hà rất muốn nói là ‘Có lẽ còn giỏi hơn cả ca ca ý!’

“Buồn cười! Điều đó không có khả năng!” Chu Thanh Văn hoàn toàn không tin “Trừ phi hắn không phải là hạ nhân của Triệu gia.”

“Đệ nghĩ hắn không giống hạ nhân.” Chu Thanh Văn nỗ lực hồi tưởng lại gương mặt bị che giấu dưới lớp vải hôm nay thấy “Hơn nữa hắn làm đệ cảm giác quen thuộc một cách khó hiểu, hình như từng gặp ở đâu đó…”

“Được rồi, ta không có lòng dạ nào để ngồi nghe ngươi nói lung tung.” Chu Thanh Văn không nhịn được ngắt lời đệ đệ “Ta muốn nghỉ ngơi, có gì mai nói tiếp.”

“Ca!!!”

Chu Thanh Hà còn muốn nói gì đó, nhưng Chu Thanh Văn đã đóng mạnh cửa lại. Đứng đần mặt ra một lúc, Chu Thanh Hà đành không cam lòng về phòng mình.

Chu Thanh Hà cả đêm ngủ không ngon. Trong đầu như đàn đứt dây, từ đầu tới cuối không thể đem vấn đề ghép với đáp án tương ứng.

Mãi đến sáng sớm ngày thứ hai, hắn trong lúc mông lung nghe được người đi qua trước cửa phòng hắn nghị luận về nguyên nhân cái chết của Lâm Hoàn, vấn đề vắt óc suy nghĩ thật lâu kia cùng đáp án mới đồng thời dần hiện ra trong đầu.

Sợi dây đứt rốt cuộc liền lại, cuối cùng hắn cũng nhớ ra nam nhân kia là ai rồi… Chu Thanh Hà hết hẳn buồn ngủ, sinh ra một loại cảm giác rợn tóc gáy.

Hắn đã từng xem qua bức họa phát lệnh truy nã tội phạm… cùng gương mặt của nam nhân kia, sao mà giống đến thế.

Nam nhân đeo mặt nạ kia… là Hoa Liên Sinh! Là Hoa Liên Sinh nghi phạm giết chết Lâm Hoàn, bị truy nã ở trên giang hồ.

Hoa Liên Sinh vì sao lại xuất hiện ở Triệu gia với thân phận một phó dịch? Triệu Du Vân vì sao lại cho hắn đeo mặt nạ, giấu hắn đi? Có phải kỳ thực Triệu Du Vân… cấu kết với phạm nhân? Cấu kết với ma giáo?

Sắp xảy ra chuyện lớn… sắp xảy ra chuyện lớn rồi… Nhất định phải nhanh chóng vạch trần âm mưu này!

Chu Thanh Hà trước nay chưa từng bị cảm giác kinh khủng vây quanh, trong lúc bị suy nghĩ miên man thúc đẩy, thậm chí đã nghĩ Triệu gia nhìn qua tựa như một ma quật. (hang ổ của… ma giáo/ma?)

“Ca! Ca… Không xong rồi! Không xong rồi!!!”

Hắn liều mạng gõ cửa phòng Chu Thanh Văn.