Hoàng Đế Bụi Đời Và Minh Chủ Đầu Gỗ

Chương 38




Lão nhân kỳ quái

Tới lúc tiệc rượu buổi trưa, Long Việt Băng theo như sự phân phó của Triệu Du Vân, đi tới đi lui trong đám hạ nhân giám sát công tác. Thứ tự chỗ ngồi hiện tại dựa theo thân phận địa vị của mỗi người trong chốn võ lâm để quyết định, từ chính sảnh xếp tới nội viện. Long Việt Băng đi vào nội viện, nghe được mấy người ở một cái bàn rất hẹp đang cá cược.

“Nào nào nào, chúng ta đoán xem kết quả luận võ chiều nay thế nào.” Một lão đầu trên người bẩn hề hề, tóc hoa râm, ngồi xổm trên ghế, nói với mấy người cùng bàn “Các ngươi nói xem đợi lát nữa thiếu bảo chủ Uy Thiên bảo Chu Thanh Văn đánh với Lưu bang chủ Cái Bang, ai sẽ thắng?”

“Đương nhiên là Lưu bang chủ của bản bang rồi.” Mấy người được hỏi vừa vặn lại là đệ tử Cái Bang, trăm miệng một lời nói giúp người nhà.

Lão đầu vuốt chòm râu thật dài, chậm rãi nói “Ngược lại ta nghĩ người thắng nhất định là Chu thiếu bảo chủ.”

“Đừng cho rằng bọn ta ca tụng người trong nhà.” Người đối diện nói khinh thường “Lưu bang chủ trải qua tang thương, kinh nghiệm phong phú, Chu thiếu bảo chủ tuổi còn trẻ ở phương diện này sợ rằng kém rất xa đấy.”

“Hậu sinh khả úy. Có người nói Huyễn Tuyết đao pháp của Chu thiếu bảo chủ đã luyện tới cảnh giới xuất thần nhập hóa rồi.”

“Hừ, Đả Cẩu Bổng pháp của Cái Bang chúng ta cũng không phải vô dụng.”

Long Việt Băng vốn tưởng rằng là người của hai bang phái đang tiến hành đấu võ mồm nhàm chán, định rời đi, chợt nghe lão nhân kia đổi khẩu khí, lại hỏi:

“Vậy các ngươi nói một chút xem, người lần này có thể leo lên vị trí thứ nhất trong võ lâm Long Hổ bảng là ai?”

Cũng may, lúc này mấy đệ tử Cái Bang kia không ngay lập tức nói ra đại danh của bang chủ nhà mình. Vắt óc suy nghĩ nửa buổi, có người rốt cuộc nói: “Ta nghĩ chính là Minh Kính đại sư của Thiếu Lâm…”

“Ân trang chủ Ánh Hồng sơn trang…”

“Chu trưởng môn Võ Đang…”

Lão đầu đưa tay về phía bầu rượu, còn nói ra một đáp án không giống với những người khác “Kỳ thực ta nghĩ, vị trí võ lâm đệ nhất nhân ý mà, sẽ thuộc về Triệu Du Vân… ai nha, hết rượu rồi.”

Ông tiếc hận dốc ngược bầu rượu trống không.

‘Bộp’ một tiếng, Long Việt Băng đem một bầu rượu khác đặt trước mặt lão nhân kia, mỉm cười nói “Ta cũng cho là như vậy.”

Người bên cạnh nhìn vị nam tử tuấn mỹ phi phàm trước mắt, có chút kinh ngạc với hành động bất ngờ của y.

“Lão nhân gia, mời từ từ dùng a.” Long Việt Băng phất tay với người ngồi tại bàn đó, rồi mới xoay người rời đi.

Buổi chiều thi đấu, Long Việt Băng cũng không đi xem, bởi vì Triệu Du Vân có chút lo lắng về Hoa Liên Sinh, vậy nên Long Việt Băng chủ động lưu lại, như vậy có vấn đề gì cũng có thể phối hợp.

Long Việt Băng vừa rảo bước tới phòng Hoa Liên Sinh, ngoài ý muốn phát hiện ở trong ngoại trừ Hoa Liên Sinh ra, còn một người nữa.

Thị nữ Hà Lan Đào đang ngồi trước giường Hoa Liên Sinh, xem ra hai người đang trò chuyện sôi nổi.

Thấy biểu tình bất thường của Long Việt Băng, Hà Lan Đào đoán mình có thể đã phạm phải sai sót, vội vã đứng dậy xin lỗi:

“Xin, xin lỗi… Nhạc quản gia…”

“Ngươi vào bằng cách nào?” Long Việt Băng cau mày hỏi.

“Nô, nô tỳ đi, đi… Đi nhầm cửa…” Đôi mắt to xinh đẹp của Hà Lan Đào nhất thời nổi lên hơi nước, khẩn trương tới mức líu cả lưỡi.

“Nhạc đại gia, Tiểu Đào vốn là tới đưa cơm cho Vương đại phu, kết quả đi nhầm tới phòng ta, chúng ta thuận tiện nói chuyện một chút.” Hoa Liên Sinh vội vã giải thích thay Hà Lan Đào “Ngài đừng trách cứ nàng.”

Ta không phải là muốn trách cứ nàng, ta chính là lo lắng thay cho sự an toàn của ngươi ngươi có hiểu không hả… Hoa Sinh huynh? Long Việt Băng bất đắc dĩ thở dài, chỉ chỉ vào Hà Lan Đào “Nơi này không còn chuyện của ngươi nữa, lui xuống phía dưới đi.”

“Dạ… Cảm, cảm ơn Nhạc quản gia…” Hà Lan Đào vừa gật đầu vừa luống cuống lùi ra cửa, còn không cẩn thận bị cánh cửa làm vướng chân một chút.

“Vượng Tài.” Đợi sau khi thân ảnh của Hà Lan Đào hoàn toàn biến mất, Long Việt Băng nghiêm mặt nhìn người ngồi trên giường “Ngươi rốt cuộc có để lời ta nói vào tai không đấy hả? Ta không phải đã nói ngươi đừng có đi dọa người sao?”

“Thế nhưng lần này là không thể tránh a…” Hoa Liên Sinh đầy vẻ thương cảm biện giải cho chính mình “Hơn… hơn nữa Tiểu Đào nàng là người tốt, cũng không có bị dáng vẻ của ta dọa…”

“Ngươi gỡ mặt nạ xuống cho nàng ta xem rồi?!” Long Việt Băng quá sợ hãi.

“Không có!!! Ta nói mình xấu xí, nàng cũng không ép ta cởi mặt nạ, nàng còn an ủi ta…”

“Vậy là tốt rồi…” Tim Long Việt Băng cuối cùng cũng được thả lỏng. Hoa Liên Sinh này a… nếu không ngoan ngoãn một chút, sớm muộn gì cũng hại y sớm mọc tóc bạc.

“Sau này ngươi đừng lui tới với nàng nữa.” Chuyện này đối với ngươi mà nói là kiến nghị tốt nhất, có câu là ‘phòng nhân chi tâm bất khả vô’ mà. (không thể không có lòng đề phòng người)

“Vì sao?” Không ngờ Hoa Liên Sinh thoáng cái nhảy dựng lên, lớn tiếng ồn ào rất không ngoan, dường như lời vừa rồi đã chọc đúng chỗ đau của hắn.

“Ngươi còn hỏi vì sao?” Long Việt Băng trừng mắt với hắn “Cô nương người ta đẹp như vậy, ngươi thì xấu như thế, lẽ nào ngươi muốn con cóc mà đòi ăn thịt thiên nga? Một người xấu làm lỡ dở đời hoàng hoa khuê nữ người ta ngươi có xấu hổ hay không hả? Có khi còn bị người xung quanh nói thành hoa nhài cắm bãi phân trâu… Da mặt ngươi dày thì không nói làm gì, nhưng cô nương người ta thì sao? Nếu xấu thì ngoan một chút cho ta, bớt tác quái đi!”

Lời nói chỗ này một chữ ‘xấu’ chỗ kia một chữ ‘xấu’ nghiêm trọng đả kích lòng tự trọng yếu đuối của Hoa Liên Sinh, hắn chảy nước mắt co quắp bên mép giường, dùng thanh âm cực kỳ yếu ớt để nói:

“Ta hiểu rồi…”

Long Việt Băng giơ tay ra xoa xoa đầu hắn “Vượng Tài… ta cũng là nghĩ tốt cho ngươi thôi, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, sau này ta nhất định sẽ giúp ngươi tìm một người vợ khiến ngươi vừa ý, ta cam đoan với ngươi a.”

Aii… Lẽ nào đây là sinh mệnh Hạch Đào cùng Hoa Sinh đã định trước là sẽ dây dưa với nhau sao? Long Việt Băng không nói gì hỏi trời xanh.

Đi ra khỏi phòng Hoa Liên Sinh, Long Việt Băng còn định chạy về chính sảnh, không ngờ lúc đi ngang qua trù phòng thì mơ hồ nghe được bên trong truyền ra âm hưởng quái dị.

“Ưm ưm…”

“Ực ực…”

Là Tiểu Hoa ở trong sao? Long Việt Băng hiếu kỳ đẩy cửa gỗ của trù phòng ra, thoáng cái ngây ngẩn cả người.

Hôm nay rốt cuộc là mùng mấy… sao lại có đại quỷ tiểu quỷ toàn bộ chạy tới tác quái.

Lão đầu bẩn thỉu gặp lúc trưa ở tiệc rượu kia, đang ở trong trù phòng ăn uống thả cửa. Chỉ thấy tay trái ông một cái đùi gà, tay phải một bình rượu, ăn tới mặt mày hồng hào, rất khoái hoạt.

Trên mặt đất còn rải rác bình rượu và xương gà, xem ra người này đã ở đây một lúc lâu rồi.

“Ông…” Long Việt Băng thực sự không biết nên phản ứng thế nào.

“Oa ha ha ha… Đã lâu không có thứ tốt như vậy để ăn… thơm quá.”

Cho dù bị phát hiện, lão đầu cũng không có nửa điểm kinh hoảng, còn cười to chẳng để ý đến ai.

“Lão nhân gia… hình như giờ cơm tối còn chưa tới nhỉ?”

“Thế nhưng ta đói bụng mà…”

“Ăn vụng đồ của người ta là hành vi cực kỳ vô đạo đức đó…” Long Việt Băng cười lạnh, chậm rãi cầm cây chổi lớn phía sau cửa lên “Ta nghĩ hiện tại cần phải dọn dẹp trù phòng một chút.”

“Đừng như vậy… Đừng kích động…” Lão đầu vội vàng quăng bình rượu bật dậy, cợt nhả “Chi bằng chúng ta chơi trò chơi đi, ngươi đoán xem ta là ai?”

“Xin lỗi, ta không có hứng thú…” Chỉ có hứng thú cho ông ăn đập thôi.

“Vậy, ngươi đã đoán không ra, ta có thể cho ngươi mấy phương án lựa chọn…” Lão đầu vừa lùi về phía sau vừa cười bồi nói “Một, ta là Lâm Hoàn… Hai, ta là Hoa Liên Sinh… ba, ta là đương kim thánh thượng… Bốn, ta là…”

“Ta không thèm chọn.” Chỉ muốn đập ông thôi!

“Oa a… Ngược đãi người già a…!”