Ngày kế, Long Việt Băng đi cùng Triệu Du Vân tới Mộ Dung gia vấn an Mộ Dung Thanh Vũ ốm đau.
“Vân ca ca, huynh không được hiểu lầm muội đâu đó… Muội cũng không phải đặc biệt tới xem hắn, chỉ là trùng hợp đi ngang qua đây mà thôi.”
Lâm Giác vừa thấy Triệu Du Vân tới, lập tức cười ngọt tới gần, sắc mặt thay đổi so với lật sách còn nhanh hơn, hoàn toàn không để ý sắc mặt của Mộ Dung Thanh Vũ đang ngồi trên giường khó coi tới mức nào.
“Mộ Dung công tử, ngươi đã khỏe lên chút nào chưa?”
Triệu Du Vân cũng không quên mục đích tới đây, lùi về sau giãn khoảng cách với Lâm giác.
“Cảm ơn đã quan tâm, ta còn chưa có chết.” Mộ Dung Thanh Vũ khịt mũi, trả lời đầy giận dữ.
“Thanh Vũ, sao con có thể ăn nói với khách nhân như vậy được.”
Đã quá năm mươi nhưng diện mạo vẫn hiên ngang như cũ, Mộ Dung Phi đi vào, trừng mắt với Mộ Dung Thanh Vũ.
“Cha…”
“Mộ Dung thế bá.”
“Du Vân thế chất a.” Mộ Dung Phi tươi cười vỗ vai Triệu Du Vân “Ngươi chịu đến thăm thằng con không hiểu chuyện của lão phu, thật sự khiến người ta vui vẻ. Nếu như Thanh Vũ nó có chỗ nào mạo phạm thì hãy thông cảm cho nó.”
“Đâu có đâu có.”
Mộ Dung Thanh Vũ mất hứng, bắt đầu ồn ào “Con vì sao phải cần hắn thông cảm?”
“Thanh Vũ! Con còn chưa bị giáo huấn đủ hả?” Mộ Dung Phi trừng mắt với tiểu nhi tử, ngược lại vẻ mặt ôn hòa nói với Triệu Du Vân “Du Vân thế chất và Lâm cô nương thường ngày hiếm khi quang lâm hàn xá, hôm nay đồng thời tới chơi, chính là vinh hạnh to lớn của lão phu. Lão phu đã sai người chuẩn bị rượu và thức ăn ở trong viện để khoản đãi nhị vị, mời nhị vị tới thưởng thức, theo lão phu tới đó đi.”
“Ngài thực sự là quá khách khí.”
“Cha!” Mộ Dung Thanh Vũ hỏi ỉu xìu “Còn con thì sao ạ?”
Mộ Dung Phi nhướng máy, nghiêm khắc nói “Ăn ăn ăn, con suốt ngày chỉ có biết ăn, hôm nay không có phần con!”
“. . . . . .”
Long Việt Băng nhìn sắc mặt của Mộ Dung Thanh Vũ, biết hắn lúc này rất muốn hỏi một câu ‘con rốt cuộc có phải do cha sinh ra không vậy nè’.
Thực là một kẻ đáng thương a…
Mộ Dung Phi dẫn Triệu Du Vân và Lâm Giác đi. Long Việt Băng cũng không đi theo bọn họ, mà ở lại trước giường Mộ Dung Thanh Vũ.
Mộ Dung Thanh Vũ liếc liếc nam tử đứng bên giường, hỏi khó hiểu:
“Ngươi còn đứng đây làm gì?”
“Ta lưu lại, là có chút việc muốn thương lượng với công tử.” Long Việt Băng cười cao thâm.
“Ta với ngươi có cái gì đáng thương lượng?” Mộ Dung Thanh Vũ nghi hoặc hỏi. Hắn cũng không quên hôm đó tới Triệu Gia nam nhân này đã khiến mình khó chịu thế nào, vậy nên khẩu khí tự nhiên cũng mang theo chút địch ý.
“Chúng ta giao dịch đi.” Long Việt Băng nghiêng đầu nói “Ta giúp ngươi giải quyết vấn đề Triệu Du Vân, ngươi giúp ta giải quyết vấn đề Lâm Giác, thế nào?”
“Là sao?” Mộ Dung Thanh Vũ nhất thời chưa hiểu mô tê gì.
“Ôi dào… Không hiểu à?” Long Việt Băng chậm rãi lắc đầu, giải thích “Nói đúng ra thì là, ta muốn Du Vân ngươi muốn Lâm Giác, chúng ta hợp thành hai cặp, như vậy kết cục mọi người đều vui mừng, thật tốt.”
“Ngươi…” Mộ Dung Thanh Vũ hiển nhiên là có chút hoảng sợ, há hốc miệng “Ngươi… hóa ra là ngươi thích… nam nhân?”
“Đúng, ta thích nam nhân.” Long Việt Băng thản nhiên thừa nhận,lập tức phát hiện thân thể Mộ Dung Thanh Vũ đang bắt đầu run, quấn chặt chăn hơn, không khỏi cười lên khanh khách “Yên tâm… với loại như ngươi ta không có hứng thú đâu.”
“Nhưng, nhưng… ngươi định làm Triệu Du Vân yêu ngươi như thế nào?”
“Cái này ta tự nhiên sẽ có biện pháp.” Long Việt Băng nhún nhún vai “Huống hồ Du Vân cũng không có cảm tình đặc biệt gì với Lâm Giác.”
“Thật không…?”
“Ân. Nhưng hiện tại trọng điểm là Lâm Giác cứ quấn chặt lấy Du Vân không tha.” Long Việt Băng than thở “Thanh Vũ lão đệ a, cái này cần ngươi nỗ lực hơn đấy.”
“Nhưng… Lâm tiểu thư hình như rất ghét ta…” Mộ Dung Thanh Vũ sầu não nói.
Xem ra tiểu tử này cũng tự mình biết mình mà…
“Không sao, không phải hôm nay Lâm Giác chủ động tới thăm ngươi sao? Đây là bước ngoặt trong mối quan hệ của các ngươi a…” Long Việt Băng nói khá tự tin “Ta dạy cho ngươi mấy chiêu, đảm bảo Lâm Giác sẽ một lòng với ngươi.”
“Thật sao?!” Bệnh nhân trên giường nhất thời hai mắt sáng ngời, cả người có vẻ bừng bừng khí thế.
Long Việt Băng gật đầu, đi thong thả vài bước trong phòng, giả vờ bí mật nói:
“Đó là một chiêu tốc chiến tốc thắng mà… chính là…”
“Là cái gì?”
“Hạ dược Lâm Giác, sau đó hai người các ngươi gạo nấu thành cơm, đến lúc đó nàng ta chắc chắn sẽ một lòng vì ngươi.”
Mộ Dung Thanh Vũ nghe xong mục trừng khẩu ngốc, mặt chợt đỏ quạch, liều mạng lắc tay:
“Không được không được! Nếu làm vậy, Lâm tiểu thư sẽ hận ta cả đời! Ta cũng sẽ suốt đời phỉ nhổ bản thân! Làm một nhân sĩ chính phái, sao có thể sử dụng ba cái thủ đoạn hạ lựu để bức bách nàng theo ý mình được…”
“Được rồi được rồi…” Long Việt Băng vội ngắt lời thao thao bất tuyệt của đối phương, trong lòng thầm bất mãn ‘Đúng là bảo bảo ngoan ngoãn’.
“Ngươi đã không muốn dùng chiêu này, vậy chỉ còn cách cố gắng. Ngươi phải biết rằng ai cũng có lòng thích hư vinh, tâm hư vinh của Lâm Giác lại càng lớn so với người thường, vậy nên ngươi phải thường xuyên ca ngợi nàng, lấy lòng nàng, thỏa mãn tâm hư vinh của nàng, đây là mấu chốt để thành công.”
Mộ Dung Thanh Vũ có chút tin lời Long Việt Băng, gật lia lịa như gà mổ thóc.
“Bất luận Lâm Giác đối với ngươi thế nào, ngươi cũng phải đề cao tinh thần một không sợ khổ, hai không sợ chết. Bất cứ lúc nào, vô luận ở đâu, đều phải cho nàng ấn tượng ngươi rất đáng tin cậy. Lúc nàng buồn chán thì cùng nàng nói chuyện phiếm, lúc nàng vui vẻ thì vui cho nàng, lúc nàng bất lực thì giúp đỡ, lúc nàng lạnh thì khoác thêm áo, lúc nàng khóc thì an ủi, lúc nàng tức giận thì cho nàng trút giận, lúc nàng mắng chửi tuyệt không cãi lại, lúc nàng đánh ngươi ngươi phải để mặc nàng đánh, lúc nàng muốn giết người thì tự mình chấm dứt… A, không, nhầm nhầm. Nói chung, dù là thái độ của nàng với ngươi có tệ tới mức nào, ngươi cũng phải vững tin ‘núi xanh còn không sợ không có củi đốt’, ngươi cũng phải tin vào đạo lý lâu ngày nhất định có thể sinh tình cảm… nhớ kỹ, nam nhân quan trọng nhất không phải là mặt, mà là tâm.”
“Là tâm…?” Mộ Dung Thanh Vũ như thể thấy được ánh rạng đông trong đêm tối.
“Đúng, là tâm.” Long VIệt Băng khẳng định lại những lời này. Tuy rằng trong đầu y lại nghĩ là “Nam nhân quan trọng nhất cũng không phải là mặt, mà là tiền.”
“Ngươi là nói… Ta chỉ cần làm theo lời ngươi bảo, nhất định sẽ thành công?” Mộ Dung Thanh Vũ đến giọng cũng bắt đầu run rẩy.
“Đúng!”
“Nhạc quản gia… Hôm nay ta mới phát hiện, ngươi là thần do ông trời phái xuống cứu vớt ta a…” Mộ Dung Thanh Vũ kích động khác thường, giống như ngày mai là lấy được Lâm giác, không quản thân thể suy yếu bò xuống giường ôm chặt lấy Long Việt Băng.
“Rốt cuộc… rốt cuộc cũng có người hiểu ta… có thể giúp ta rồi…” Nói xong, hắn còn khóc rống lên.
Ai… xem ra thường ngày bị Lâm Giác làm cho ủy khuất nhiều lắm, hắn dù sao cũng chỉ là một hài tử sức chống đỡ không cao…
“Ngoan, ngoan.” Long Việt Băng như thể dỗ tiểu hài tử, vỗ nhẹ lưng đối phương, an ủi “Tất cả rồi sẽ tốt đẹp thôi.”
Mặt khác, Triệu Du Vân mãi không thấy Long Việt Băng tới, cảm thấy rất kỳ quái, quay lại phòng Mộ Dung Thanh Vũ để tìm, không ngờ vừa bước vào phòng liền thấy hình ảnh Mộ Dung Thanh Vũ và Long Việt Băng đang dính lấy nhau.
Trong ngực bắt đầu nảy sinh cảm giác khác thường. Triệu Du Vân không quấy rầy bọn họ, mà im lặng lui ra.
Đó rốt cuộc là… có chuyện gì xảy ra?