Đêm đó Long Việt Băng trở lại Triệu gia, thấy Triệu Du Vân vẫn đứng đợi ở cửa.
Hoàn toàn không hiểu tình hình, Long Việt Băng vẻ mặt hớn hở chào hỏi Triệu Du Vân.
“Nhạc Băng… Ngươi vẫn còn có mặt mũi quay về cơ à? Thái thú không làm thịt ngươi sao??!”
Triệu Du Vân cúi đầu mở miệng, giọng nói âm trầm, vừa nghe đã biết là tâm tình hắn lúc này đang rất xấu.
“A? Ta vì sao lại không có mặt mũi trở về?” Long Việt Băng mờ mịt không hiểu “Chủ nhà a… Vì sao ngươi phải nghiêm mặt như vậy? Để dây thần kinh trên mặt thả lỏng một chút cũng không được sao?”
“Trong lòng ngươi rõ nhất ────!” Triệu Du Vân đi tới phía sau cửa, lấy ra một cây mộc côn vừa to vừa dài, tức giận nói “Nếu như không phạm tội gì, vì sao lại bị quan binh bắt? Ngày hôm nay ta sẽ thay liệt tổ liệt tông Triệu gia xử phạt tội nhân ngươi!”
“Chủ nhà! Bình tĩnh a…” Long Việt Băng mồ hôi lạnh chảy đầy người nhìn mộc côn trên tay đối phương. Cây côn đó to tới không tầm thường… Không biết chủ nhà có biết là, dùng cái thứ này đánh vài cái thì không chết cũng tàn phế hay không…
“Ngươi bảo ta bình tĩnh thế nào hả?” Triệu Du Vân trợn mắt, lớn tiếng chất vấn “Nói! Rốt cuộc ngươi phạm phải tội gì? Giết người hay là phóng hỏa? Cướp của hay là bắt cóc?!”
Mắt thấy Triệu Du Vân sắp lấy cây côn đánh vào người mình, Long Việt Băng nào dám đứng nguyên tại chỗ nữa, vội vã bỏ chạy.
“Chủ nhà… ngươi hiểu lầm rồi…” Y hoảng loạn tránh trái tránh phải “Nếu như ta thực sự phạm tội… sao còn có thể quay về được?”
“Hừ, với bản-lĩnh của ngươi, nhất định là đã hạ độc Thái thú rồi chạy về đúng không?!”
“Ta…” Ai kêu bản thân thường ngày làm cho lắm việc xấu vào, hiện giờ quả thực là hết đường chối cãi a…
“Triệu gia sao lại có cái thứ tai họa như ngươi?! Ngươi bảo ta làm thế nào để ăn nói với liệt tổ liệt tông đây? Bảo ta còn đâu mặt mũi đi gặp gia gia ta?!”
Hai người đuổi bắt trong hoa viên hồi lâu, căn bản không có cơ hội giải thích rõ ràng, còn lãng phí khá nhiều thể lực.
“Chủ, chủ nhà… ngươi dừng một chút có được không…”
“Muốn ta dừng… ngươi dừng trước đi…”
“Ta không dừng…”
“Vậy ta đây cũng không dừng…”
Nửa canh giờ liền cứ đối thoại vô nghĩa như vậy.
Chạy đến mức hầu như hư thoát cũng không thấy ai ra can ngăn. Long Việt Băng thầm nghĩ nếu cứ tiếp tục thế này cũng không phải là biện pháp, không thể làm gì khác hơn là dừng trước, mang ý chí quyết tử xoay mạnh người lại nói:
“Dừng ──!”
“!!!” Ầm một tiếng, cây côn to không gì sánh được hung hăng nện xuống bên chân Long Việt Băng.
“Nguy hiểm thật…”
Suýt chết… Long Việt Băng nhất thời toát mồ hôi lạnh.
“Chủ nhà…”
Hoảng hốt ngẩng đầu, nhưng không mong muốn nhìn thấy dáng vẻ hùng hổ của Triệu Du Vân, xuất hiện trước mắt… là tú nhan đỏ ửng vì vận động, cùng một đôi con ngươi có thể nói là… bao hàm ai oán.
Bị cặp mắt mỹ lệ kia nhìn chằm chằm, tim Long Việt Băng run lên, hầu như không thể nhúc nhích nữa.
“Ngươi… rốt cuộc có biết ta lo lắng tới mức nào không hả?”
Mỹ nhân cắn môi dưới, hung hăng đạp y.
“A…?” Hơi hơi ngớ ra, sau đó lập tức phản ứng lại.
Triệu Du Vân… hóa ra là lo lắng cho y sao? Lo lắng quá… thành tức giận?
Long Việt Băng bỗng thấy mình rất rất rất vui sướng.
“Đã nói là hiểu lầm rồi mà… Ta không phạm tội, cũng không hạ độc Thái thú.” Long Việt Băng ôn nhu mỉm cười nói “Kỳ thực ta và Thái thú là người quen cũ, hắn bất quá là muốn đùa chúng ta chút thôi. Hắn giải ta về phủ, là vì ôn chuyện.”
“Thật sao…?” Triệu Du Vân sợ run một chút, nghi hoặc hỏi.
“Thật, ta việc gì phải lừa ngươi?”
Quả thật là không cần phải lừa hắn a… Còn nếu cần, Long Việt Băng đương nhiên sẽ lừa. (Cái suy nghĩ rách nát gì thế này?)
“… Dù sao giấy không gói được lửa, ta hiện tại tạm thời tin ngươi.” Triệu Du Vân nhẹ nhàng gật đầu “Ngày mai Lý gia mở tiệc chiêu đãi tân khách, mời tất cả đại hộ nhân gia trong thành tới để đón tiếp Thái thú đại nhân, ngươi đã là người quen cũ của Thái thú, vậy cùng ta đi dự tiệc đi.”
“Không thành vấn đề.” Long Việt Băng cười hì hì nói “Có điều, chủ nhà a, hôm nay có thật là ngươi rất lo lắng cho ta không?”
“Ừm…” Triệu Du Vân có chút xấu hổ quay đầu đi “Bởi vì ta nghĩ, nếu như không có ngươi…”
“Thì sao?” Long Việt Băng hăng hái chờ đợi đáp án.
“Ta nghĩ, nếu không có ngươi, nhà của ta có khả năng sẽ lại nghèo rớt…” Triệu Du Vân chớp mắt, nhẹ giọng đáp lại “Cuộc sống như thế quả thật đáng sợ…”
Vì vậy… có ai đó ngã bịch xuống đất.
Lý gia là thủ phủ của thành này, làm đủ loại buôn bán lớn nhỏ, liên quan đến rất nhiều hành nghiệp. Chủ nhân Lý gia – Lý Thuận ngoại trừ lúc buôn bán ra, thì cho người ta ấn tượng là một người hào sảng, không câu nệ tiểu tiết. Hơn nữa ông bình thường hay xuất tài lực vì việc của võ lâm và triều đình, vậy nên nhân duyên cũng không tệ.
Hôm đó, tiệc tẩy trần cho Thái thú tân nhiệm Ngô Ảnh Trạch là do Lý gia tổ chức. Triệu Du Vân tính tình chính trực thành thật, không biết a dua nịnh hót, vậy nên không chuẩn bi lễ vật gì, tay không mà đi.
Đợi tới lúc đến Lý gia, Triệu Du Vân nhìn lễ vật chất cao như núi, mới ý thức được mình hình như có chút không giống người thường.
“Chủ nhà, không sao đâu.”
Thấy Triệu Du Vân có vẻ bối rối, Long Việt Băng lập tức thoải mái hắn.
“Yên tâm đi, Ngô đại nhân sẽ không nhận lễ vật của bọn họ đâu. Ngược lại, nếu ta cho ngươi mượn một thứ tặng Ngô đại nhân, hắn không chỉ nhận, hơn nữa nhất định sẽ rất vui vẻ.”
“Vật gì thần kỳ như vậy?” Triệu Du Vân tò mò hỏi.
“Chính là cái này.” Long Việt Băng lấy từ trong ngực ra một tờ giấy mỏng, đưa cho Triệu Du Vân.
Trang giấy đó xem qua không biết là có từ đời thuở nào. Triệu Du Vân cẩn thận mở ra, thấy mặt trên có những chữ xiên xẹo viết một bài thơ cực tệ ──
Một đóa hai đóa ba bốn đóa, năm đóa sáu đóa bảy tám đóa.
Hoa nhi kiều diễm nhiều biết bao, gió lớn thổi qua toàn bộ rơi.
“Thứ vớ vẩn lộn xộn này…” Triệu Du Vân nhíu mày “Thái thú đại nhân có sở thích sưu tầm những thứ kiểu này sao?”
“Đừng coi thường nó nha, đây là bảo bối trước đây ta mất rất nhiều công sức mới tìm ra, Thái thú đại nhân muốn còn không được ý…” Long Việt Băng cười đến sâu xa “Chủ nhà, dù sao ngươi cứ theo như ta bảo mà làm.”
Không lâu sau, Ngô Ảnh Trạch mặc thường phục giá lâm. Trang phục bình thường khó mà át được khí thế tuấn mỹ bức nhân của hắn. Mặc dù hắn đã tới ba mươi lăm, nhưng bề ngoài thoạt nhìn không nhiều tuổi hơn Long Việt Băng là mấy.
Trong lúc nhất thời, tiếng tán thán nổi lên bốn phía, tất cả mọi người khen ngợi Thái thú đại nhân mới tới là nhân trung long phượng, đồng thời dâng lễ phẩm quý giá lên. Nhưng hết thảy đều y như Long Việt Băng dự đoán, Ngô Ảnh Trạch không nhận bất cứ lễ vật nào trong số đó.
Vào lúc đó Triệu Du Vân bước lên phía trước, đưa trang giấy kia nói:
“Tại hạ có một món quà nhỏ, mong Ngô đại nhân vui lòng nhận cho.”
Mọi người thấy lễ vật đó chỉ là một tờ giấy rách, lại chưa từng nghe nói Triệu gia có văn nhân học sĩ nào, nói vậy trên tờ giấy đó cũng không viết những câu thơ cực phẩm gì, trong tiếng nghị luận còn phát ra vài lời châm biếm rất nhỏ.
Ngô Ảnh Trạch có chút hiếu kỳ tiếp nhận tờ giấy mỏng, vừa mở ra nhìn, trên mặt nhất thời xuất hiện nụ cười rực rỡ.
“Đây là lễ vật tuyệt vời nhất ta từng được nhận trong đời. Phi thường cảm tạ Triệu minh chủ.”
Mọi người thấy Ngô Ảnh Trạch không chỉ nhận thứ đó, lại còn vui mừng cực kỳ, không khỏi bội phục bản lĩnh của Triệu Du Vân, đồng thời cũng suy đoán rốt cuộc trên trang giấy đó là viết cái gì.
Là danh thi? Hay là danh họa?
Ngô Ảnh Trạch nhìn lướt qua Long Việt Băng ở bên cạnh Triệu Du Vân, hai người trao đổi một nụ cười nhẹ đầy thâm ý.
Đương nhiên… mọi người sẽ không biết , trên trang giấy đó chỉ viết một bài thơ cực dở.
Đương nhiên… mọi người lại càng không biết, đó chính là bút tích của đương kim thánh thượng Long Nhược Đình lúc bốn tuổi rưỡi…
Nhân vật vĩ đại tới cỡ nào, cũng sẽ có một vài chuyện tương đối mất mặt đó mà…
Nói chung, giao dịch này tuyệt đối không thể để tiểu hoàng thúc biết, bằng không mình chết chắc… Long Việt Băng cười trộm, thầm nghĩ trong lòng.