Hoàng Đế Bệ Hạ Hắc Hóa

Chương 35: Thái tử điện hạ cười mà không nói!




 Từ Canh kể lại tường tận mọi chuyện về khung dệt cho Hồng Gia Đế nghe, lại nói: “Tuy rằng đây là một mốn đồ tốt, nhưng Tân thị lang đã nhiều lần dặn dò nói không nên vội vã phát triển nó, nhi tử cảm thấy rất là khó hiểu, cẩn thận suy nghĩ lại, cảm thấy lời ông ấy nói rất có đạo lý.”

            “Con nói thử xem.”

            “Tân thị lang nói, một khi phổ biến khung dệt, người thật sự có tiền mua được nó cũng không nhiều, dân chúng bình thường vẫn sẽ sử dụng khung dệt thủ công của nhà mình, nhưng khung dệt mới này có thể dệt vải nhanh gấp ba lần khung dệt cũ, thời gian ngắn hơn, tất nhiên chi phí dệt vải sẽ giảm xuống, giá vải cũng sẽ tự động giảm theo, nhưng mỗi ngày dân chúng bình thường vẫn phải dệt vải, giá cả giảm xuống cũng sẽ khiến thu nhập bọn họ giảm theo, khung dệt này không chỉ không có lợi cho bọn họ, ngược lại còn có thể khiến cuộc sống của bọn họ trở nên gian nan hơn.”

            Hoàng đế nghe vậy sắc mặt dần dần ngưng trọng, trầm mặc một hồi lâu mới thấp giọng nói: “Hắn nói rất có đạo lý.”

            “Còn gì nữa không.” Từ Canh lại nói: “Tân thị lang còn nói, một khi phát triển khung dệt này, đám thương gia thấy sẽ có lợi, có thể sẽ muốn phá hoại việc trồng cây dâu… “

            “Chuyện này không thể được.” Gương mặt hoàng đế lập tức biến sắc, “Cày quốc chính là  huyết mạch của quốc gia, tuyệt đối không thể  để bị tổn hại dễ dàng như vậy được, quả thật nên bàn bạc chuyện này kỹ càng hơn. Tân Nhất Lai đã tìm ra cách giải quyết chưa?”

            “Tân thị lang nói vẫn còn phải suy nghĩ lại, chuẩn bị sang năm sẽ viết tấu trình lên.” Từ Canh thấy vẻ mặt hoàng đế lo lắng, sợ ông quá bận tâm, lại vội vàng khuyên nhủ: “Phụ hoàng người cũng đừng quá lo lắng, cho dù có như thế nào, rốt cuộc làm được khung dệt này vẫn là chuyện tốt, về phần phát triển như thế nào mới tốt, tất nhiên đám triều thần sẽ nghĩ ra biện pháp giải quyết, văn võ bá quan cũng không phải là bù nhìn. Người nên thả lỏng tinh thần, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, không cần phải nhọc lòng suy nghĩ. Hài nhi nghe Từ Phúc Xương nói gần đây người ngủ không ngon, chắc chắn là do lo nghĩ quá nhiều, không thể để chuyện này tiếp tục như thế được. Ừm, buổi tối hài nhi sẽ đến bồi người nói chuyện, nhất định phải tận mắt nhìn thấy người đi ngủ mới rời khỏi đây.”

            Hoàng đế thấy hắn hiếu thuận, trong lòng ngọt ngào giống như được ăn mật đường, nhưng trên mặt lại cố ý ra vẻ không cho là đúng, “Là do Từ Phúc Xương chuyện bé xé ra to thôi, con đừng có nghe hắn. Trẫm chỉ thỉ thoảng mới mất ngủ thôi, không có gì đáng ngại.” Nhưng mà đối với việc Từ Canh đề nghị buổi tối bồi ông đi ngủ, trái lại hoàng đế không có từ chối. Không biết đã mấy năm rồi ông và nhi tử chưa ngủ cùng nhau?

            Hồng Gia Đế nhớ tới chuyện xưa, khó tránh khỏi xúc động, “Lúc con sinh ra nhỏ như một con mèo con vậy, ngay cả tiếng khóc cũng vô cùng nhỏ, bi bô ê a, khiến trẫm lo lắng muốn chết, sợ nuôi con không lớn được. Không ngờ mới một thời gian mà đã cao như vậy, nếu mẫu hậu con biết được con hiểu chuyện hiếu thuận như vậy, không biết sẽ vui mừng thế nào.”

            “Mẫu hậu ở trên trời nhìn thấy phụ hoàng không biết quý trọng bản thân như vậy, không biết sẽ tức giận thế nào.” Từ Canh không nói gì nữa quay sang khoác cánh tay Hồng Gia Đế nói: “Bên ngoài trời vẫn còn sáng, hài nhi bồi phụ hoàng đi dạo trong sân nhé. Người đi bộ nhiều sẽ mệt mỏi, buổi tối ngủ cũng ngon hơn.”

            Rốt cuộc Hồng Gia Đế không nỡ từ chối hắn, trong lòng vui vẻ đi tản bộ cùng hắn, kết quả vừa mới đi ra ngự hoa viên không được bao xa đã gặp Tạ quý phi và Từ Long. Tâm tình của Hồng Gia Đế đột nhiên mất hứng.

            Buổi tối trong bữa tiệc trừ tịch (giao thừa), đám triều thần và mệnh phụ kinh ngạc phát hiện Tạ quý phi không có có mặt, bên cạnh Hồng Gia Đế chính là Mẫn phi ngày thường vô cùng an phận, mà thái độ của Nhị hoàng tử Từ Long lại vô cùng khác lạ, thương ngày hắn ta là người luôn luôn sôi nổi nhưng hôm nay lại cực kỳ thành thật, ngoại trừ mời rượu Hồng Gia Đế, gần như trong suốt bữa tiệc hắn ta không nói chuyện với ai cả, dáng vẻ buồn bực không vui.

            Các đại thần cũng không ngốc, lập tức suy đoán có phải trong cung đã xảy ra chuyện gì đó mà người ngoài không biết. Sau khi lặng lẽ sai người đi nghe ngóng thì biết được, a, hóa ra là Tạ quý phi thất lễ trước điện thờ bị bệ hạ trách phạt cấm túc ba tháng, ngay cả chuyện quản lý hậu cung cũng tạm thời giao cho Mẫn phi và Thục phi quản lý…

            Đối với việc Từ Long đang thất thế, Từ Canh lại tỏ ra rất bình tĩnh, không hề dương dương đắc ý, cũng không bỏ đá xuống giếng, giống như những chuyện này không hề có liên quan đến hắn. Hắn càng lạnh nhạt như vậy, ngược lại đám triều thần càng cảm thấy hắn có phong thái của quân tử.

            Mặc dù Tạ quý phi bị cấm túc, nhưng Từ Long vẫn có thể đi thăm. Từ Long trẻ tuổi, mới chịu một chút ủy khuất đã cực kỳ tức giận, sau khi về cung đã đuổi hết toàn bộ cung nhân ra ngoài, Tạ quý phi đã trải qua nhiều chuyện, vẫn còn miễn cưỡng bình tĩnh được, chỉ là bị Từ Long đi tới đi lui khiến cho đầu óc choáng váng, không nhịn được nói: “Con dừng lại đi, đi qua đi lại khiến đầu ta đau muốn chết.”

            Từ Long tức giận dừng bước đi đến trước mặt Tạ quý phi ngồi xuống, vội la lên: “Nương, người cũng phải nghĩ biện pháp đi, nếu lại tiếp tục như vậy, con và người cũng không thể tiếp tục sống yên ổn trong cung này.”

            Tạ quý phi hừ lạnh, “Trước mắt ta đang bị phụ hoàng của con cấm túc, ngay cả cửa cung cũng không  ra được, có thể có cách nào chứ? Con có bản lĩnh thì phải học tập thái tử, cố gắng lấy lòng ra vẻ thông mình trước mặt phụ hoàng của con, những chuyện đó còn có tác dụng hơn mọi điều ta nói.”

            “Nương, đến lúc nào rồi, mà người còn nói với nhi tử những lời này.”

            “Nếu không thì sao?” Tạ quý phi tức giận nói, nói xong bà ta lại hơi nhụt chí, oán giận nói: “Phụ hoàng con chính là tảng đá che không nóng, nhiều năm rồi ta làm thiếp phục tùng nịnh nọt ông ta, nhưng ông ta chưa bao giờ để trong lòng, trong mắt chỉ có một mình tên tiểu tiện chủng Từ Canh kia, giống như con không phải là con của ông ta vậy. Ngẫm lại thật sự là khiến người ta tức giận! Một ngày ông ta còn che chở Từ Canh, hai mẹ con chúng ta cũng đừng mong có thể ngẩng đầu lên.”

            Từ Long sợ hết hồn, “Nương, đừng nói là người muốn – – “

            “Con đừng có nói càn!” Tạ quý phi cuống quít che miệng  hắn ta, gương mặt xinh đẹp tràn ngập sợ hãi, nhanh chóng ép giọng nói xuống vừa trầm vừa khàn, “Đang ở trong cung, những lời như thế này có thể nói lung tung sao, con không muốn sống nữa hả!”

            Từ Long giãy giụa thoát ra khỏi tay của Tạ quý phi, vẻ mặt dữ tợn nói: “Nếu như để Từ Canh thoải mái chậm rãi khuếch trương thanh thế, hài nhi thật sự là sống không nổi nữa. Hắn ta là cái thá gì chứ? Bất kể là học thức hay tài cán có điểm nào so được với con chứ, phụ hoàng bị mù rồi mới cảm thấy hắn giỏi hơn con.”

            “Phụ hoàng con bị mù, chảng lẽ đại thần trong triều cũng mù sao?” Tạ quý phi lạnh lùng nói: “Trước kia Từ Canh bất kham, nhưng mấy tháng gần đây có chỗ nào thua kém con? Bây giờ chuyện xây dựng hải quan hắn làm rất tốt, đám triều thần có ai không khen hắn, thái hậu hao hết tâm tư nhét hai thư đồng cho hắn nhưng ngay cả mặt của bọn chúng Từ Canh cũng không thèm nhìn, nếu con cho rằng hắn vẫn còn dễ bị bắt nạt giống như trước đây vậy thì nên cuốn xéo càng sớm càng tốt đi, còn muốn đoạt vị, đấu thắng hắn sao?”

            Trong lòng Từ Long rất không phục, nhưng lại phải thừa nhận Tạ quý phi nói rất có đạo lý, nghiến răng nghiến lợi hừ nửa ngày, mới giải thích: “Không phải là hắn có Tân Nhất Lai để nhờ vả sao? Chuyện xây dựng hải quan tất cả đều do một tay Tân Nhất Lai gánh vác, Từ Canh thì có bản lãnh gì chứ, chỉ là có cái danh tiếng dễ nghe mà thôi. Phụ hoàng thiên vị, Từ Canh chỉ hơn con có nửa tuổi đã bắt đầu làm ban sai(*), còn đưa chuyện tốt như thế cho hắn làm, con lại chỉ có thể cả ngày ở trong Thượng thư phòng đọc sách, cho dù có bản lãnh cũng không có nơi để phát huy.”

(*) Ban sai: Từ cũ chỉ những công việc trong quan phủ hoặc quân đội, chỉ việc bắt phu và trưng thu tài sản cho quan phủ ngày xưa.

            “Có năng lực thì thế nào chứ?” Tạ quý phi bất đắc dĩ nói: “Đám triều thần nghe tiếng gió đoán trời mưa, Tân Nhất Lai tự mình đẩy công lao lên đầu Từ Canh, chẳng lẽ văn võ bá quan còn phải đứng ra nói chuyện thay cho Tân Nhất Lai, rằng chuyện đó không có liên quan đến thái tử?” Bà ta hơi dừng lại, không cam lòng nói: “Trái lại tên Tân Nhất Lai này là một vị quan giỏi, mới trở về kinh thành được nửa năm đã lập được không ít thành tích, mà nhân duyên cũng không tồi, vài vị đại thần Nội các càng thêm tán thưởng hắn ta. Chỉ tiếc hắn ta thuộc phe Từ Canh.”

            Từ Long không vui nói: “Còn không phải là bởi vì thời điểm hắn trở về kinh Tạ gia phái người chặn giết hắn, mới đẩy hắn đến phe Từ Canh sao. Mấy cữu cữu (cậu) cũng thiệt là, không giúp được thì thôi, lại còn không ngừng gây cản trở. Dầu gì Tân gia vẫn còn là đại thần Nội các, bọn họ cũng dám xuống tay, không phải là đang kéo cừu hận cho con sao?”

            “Cữu cữu con cũng không phải là không hiểu chuyện như vậy, là do bọn người dưới lấy tiền làm loạn.” Vừa nhắc tới chuyện này Tạ quý phi cũng rất là bất đắc dĩ, những cửa hàng của Tạ gia bị phân bổ quá lớn, trong đám tộc nhân tốt xấu lẫn lộn, khó tránh khỏi có vài người dựa vào quyền thế Tạ gia để làm loạn ở bên ngoài, không ngờ lần này rước lấy một đống lộn xộn cho nhi tử. Nếu có thể lôi kéo được Tân Nhất Lai, bọn họ sẽ như hổ thêm cánh, tiểu tử Từ Canh sao có thể là đối thủ của bọn họ.

            Tạ quý phi đau đầu vuốt vuốt huyệt thái dương, không biết Từ Long lại nghĩ tới điều gì, đột nhiên ánh mắt sáng lên, thần thần bí bí nói: “Nương, ta nghe nói dưới gối của Tân Nhất Lai có một nữ nhi bảo bối.” Đôi mắt của Từ Long đã sớm nhìn chằm chằm Tân gia, bí mật phái không ít người đi tìm hiểu tin tức của Tân gia, tất nhiên sẽ biết được dưới gối của Tân Nhất Lai còn một khuê nữ.

            Tạ quý phi chợt nhíu mày, “Ta còn khó hiểu tại sao hầu như ngày nào Từ Canh cũng chạy đến Tân phủ, hóa ra là vì nguyên nhân này.”

            Bà ta liếc Từ Long một cái, đắc ý cười, “Thế nào, con đã nghĩ ra biện pháp gì rồi? Việc này chỉ sợ không dễ dàng, bên trong bên ngoài Tân gia giống như một cái thùng nước vậy, người khác hoàn toàn không thể chen vào. Ngay cả cô nương kia con cũng không thể gặp, còn có biện pháp gì chứ? Nếu con thật sự muốn đến chỗ phụ hoàng cầu xin, bảo đảm vừa mở miệng sẽ bị phụ hoàng con mắng phải quay về.”

            Từ Long nói: “Biện pháp do người nghĩ, chỉ cần con có tâm, còn sợ không đối phó được một tiểu nha đầu sao. Đến lúc con trở thành con rể của Tân Nhất Lai, con lại muốn nhìn xem rốt cuộc ông ta sẽ giúp ai?”

            Tạ quý phi cũng không lạc quan giống như hắn, “Con nghĩ cũng hay lắm. Con cái của Tân gia đều là hồ ly, con chỉ cần không cẩn thận, hắn lập tức có thể níu lấy chân ngựa của con đó, sẽ đoán ra con muốn làm gì. Nếu nhà bọn bọ biết được chủ ý của con, đừng nói tới chuyện cưới nữ nhi của bọn họ, nói không chừng còn tức giận mà đến trả thù con. Trước mắt lúc này tốt nhất con nên đàng hoàng, ta còn đang bị cấm túc, nếu con thật sự xảy ra chuyện gì, ta cũng không thể nói giúp cho con được đâu.”

            Từ Long không cho là đúng đáp: “Con biết rồi, người yên tâm đi, con sẽ không làm loạn đâu.”

            “Đúng rồi, ” Từ Long bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, thần thần bí bí nói: “Con nghe nói Tuệ Vương thúc cũng gặp chuyện rồi, tri châu Thiên Tân là Nghiêm Cử giật giây một nhóm người đến bến tàu gây chuyện bị Cố Hưng bắt lại, kết quả thẩm vấn bọn người đó khai ra Nghiêm Cử. Nghiêm Cử kia chính là người của Tuệ Vương thúc.”

            Tạ quý phi cười, “Ơ, lúc này đúng thật là náo nhiệt. Không phải thời gian qua Vương thúc kia của con luôn tự xưng là nhàn vương không thích quản chuyện sao, lúc này người của mình cư nhiên lại chống đối với thái tử, để ta nhìn xem hắn giải quyết việc này thế nào. Còn có thái hậu bên kia nữa, nếu lúc này Tuệ vương bị thua thiệt, lão thái hậu nhất định sẽ vì nhi tử mà gây náo loạn. Bà ta tất nhiên sẽ không dám hướng về phía phụ hoàng con, nhưng thái tử sẽ chạy không thoát đâu. Chúng ta ở một bên nhìn thôi, nói không chừng còn có thể chiếm được tiện nghi đó.”

            “Hài nhi cũng nghĩ như vậy.” Gương mặt Từ Long lộ vẻ châm chọc, “Lần trước Từ Canh gạt cung nữ thái hậu ban thưởng qua một bên, lần này còn như vậy, thái hậu chắc chắn sẽ phát hỏa nha.”

            Hai mẹ con bọn họ hả hê chờ xem kịch vui, nhưng không ai biết được vừa sang năm mới nha môn mở cửa, Cố Hưng đã trình tấu lên, Hồng Gia Đế chỉ bắt giữ Nghiêm Cử để trừng phạt, hoàn toàn không đề cập gì đến chuyện Tuệ vương. Từ Long vô cùng tức giận, nhất thời không nhịn được lặng lẽ sai người đánh tiếng cho Ngự sử, để hắn dâng tấu tố cáo Tuệ vương.

            Nhưng Hồng Gia Đế vẫn không có phản ứng, tấu sớ lưu lại không trả lời, đám triều thần giống như chưa có chuyện gì xảy ra, ngay cả Tân thái phó luôn ghét ác như thù cũng không hề nhắc tới chuyện đó, khiến Từ Long tức giận muốn nôn ra máu.

            Thái hậu và Từ Canh không có đấu đá với nhau, trái lại không biết tại sao tin tức Từ Long bí mật giật giây Ngự sử dâng tấu tố cáo Tuệ vương lại bị truyền ra ngoài, thái hậu tức muốn đòi mạng, liên tiếp mấy tháng đều tìm cớ bắt bẻ Từ Long, nói gần nói xa ép buộc hắn ta tội ngỗ nghịch bất hiếu. Sau khi Tạ quý phi biết tin, cũng gọi hắn ta đến chửi mắng một trận, chất vấn hắn ta vì sao không thương lượng với mình đã tự tiện chủ trương.

            Từ Long vô cùng ủy khuất, “Con đâu có biết được Tuệ Vương thúc lại thông thạo tin tức như thế, vốn đã cố ý tìm một người được che giấu rất kỹ càng, thế nhưng ông ta lại có thể đoán ra được đó là người của con, bởi vậy có thể thấy được ông ta cũng đang chằm chằm chúng ta.”

            Tạ quý phi cả giận nói: “Hắn là con trai trưởng của thái hậu, con cũng không thử nhìn xem hắn đã kinh doanh ở kinh thành bao nhiêu năm, nói không chừng bên cạnh con cũng có người của hắn đó. Về sau làm việc ngàn vạn lần không được lỗ mãng như vậy nữa, mọi chuyện đều phải thương lượng trước với ta. Mới bao nhiêu tuổi mà muốn đấu với Tuệ vương, con đấu được với hắn sao?”

            Từ Long bị mắng, đã biết điều hơn rất nhiều, trong tư tưởng lại càng không cam lòng, chỉ suy nghĩ làm sao khiến cho Tuệ vương chịu chút đau khổ, tạm thời bỏ Từ Canh đang trục lợi ra sau đầu.

            Về phần tại sao tên Ngự sử ra mặt tố cáo Tuệ vương bị vạch trần, thái tử điện hạ chỉ cười mà không nói.

(*) Một số hình ảnh về khung dệt của Trung Quốc cổ đại: