Lúc nhanh chóng đến Dung Duyệt Hiên, Phượng Thất Tầm tinh mắt bắt được một thân ảnh lén lút. Nhìn thân hình dường như là nam nhân đã có tuổi.
Nam nhân này mặc áo vải thô ráp, khoác trên người áo tơi dính đầy nước mưa. Hắn đang nấp ngoài cửa Dung Duyệt Hiên thò đầu vào nhìn, thỉnh thoảng nhìn quanh quẩn trái phải, nhìn thế nào cũng đều là dáng vẻ không phải người tốt.
Phượng Thất Tầm đưa mắt ra hiệu cho Đạt Nhi. Đạt Nhi gật đầu, bước nhanh về phía trước bắt lấy vạt áo nam nhân kia, nghiêm nghị hỏi: "Người nào lén lén lút lút làm gì ở đây thế?"
Cả người nam nhân run lên một cái, giãy dụa muốn thoát ra, lại bị Đạt Nhi đá vào đầu gối một cái, quỳ sụp xuống trong mưa.
Phượng Thất Tầm chậm rãi đi tới trước mặt nam nhân kia, cao cao tại thượng liếc nhìn hắn: "Ngẩng đầu lên."
Nam nhân tự biết chạy không thoát đành phải ngẩng đầu nhìn lên Phượng Thất Tầm. Đợi sau khi thấy rõ khuôn mặt nam kia, Phượng Thất Tầm cùng Đạt Nhi đều giật mình. "Trần thúc."
"Lão nô bái kiến Nhị tiểu thư." Vẻ mặt Trần thúc khó chịu nói.
"Không phải ngươi đưa Đại tiểu thư đi Thông Châu à, sao lại xuất hiện ở chỗ này?" Phượng Thất Tầm cau mày hỏi.
Trần thúc thở dài, hối hận nói: "Xa phu đưa Đại tiểu thư đi Thông Châu không phải lão nô, là A Xương, cháu của lão nô."
Hóa ra ngày xuất phát hôm đó, Trần thúc không biết là ăn phải đồ gì, bụng vô cùng đau đớn. Mắt thấy sắp đến canh giờ xuất phát nhưng hắn đừng nói là đi đường ngày cả đứng thẳng người cũng là một vấn đề.
Vừa lúc này chất nhi của hắn là A Xương tới. A Xương là nông dân trồng rau, quanh năm đưa đồ ăn cho các gia đình giàu có, kỹ thuật đánh xe ngựa cũng coi như thành thạo. Sau khi nghe được nỗi khổ của Trần thúc, A Xương lập tức xung phong nhận việc thay Trần Thúc đưa Phượng Di Dao đi, đồng thời vỗ ngực đảm bảo tuyệt đối sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề gì.
"Haizz, ai mà biết đi chuyến này lại xảy ra chuyện lớn như vậy, thế này bảo ta phải làm sao bây giờ."
Trên mặt Trần thúc hiện lên hối hận không thôi, thực sự nhìn không giống như giả vờ.
"Vậy sở dĩ ngươi lưỡng lự ở trước cửa Dung Duyệt Hiên là đang do dự không biết có nên đi vào nói cho Dung di nương biết chuyện này không à?"
Trần thúc nhẹ gật đầu, than thở nói: "Nếu biết A Xương xảy ra chuyện lớn như vậy thì dù ta có đau bụng đến chết cũng nhất định không để hắn đưa Đại tiểu thư đi."
Phượng Thất Tầm liếc mắt nhìn Trần thúc một chút, nhàn nhạt nói: "Đi đi, chuyện đã xảy ra rồi có hối hận cũng không có tác dụng gì. Chắc giờ Dung di nương đang đau lòng đó, nếu bây giờ ngươi đi vào tám chín phần mười sẽ bị lấy ra khai đao đó."
Trần thúc nghe xong lập tức sợ hết hồn: "Cái này, cái này phải làm sao bây giờ?"
"Ngươi đi về trước đi, chuyện này để ta nói với Dung di nương giúp ngươi."
"Tạ Nhị tiểu thư, tạ ơn Nhị tiểu thư." Trần thúc vội vàng dập đầu, thiên ân vạn tạ nói.
Đuổi Trần thúc đi xong Phượng Thất Tầm nhấc chân bước vào Dung Duyệt Hiên.
Đạt Nhi bước nhanh đến thay nàng che dù, có chút khó hiểu hỏi: "Tiểu thư, người thật sự muốn giúp Trần thúc thay hắn nói chuyện này cho Dung di nương à?"
Phượng Thất Tầm hơi dừng bước liếc mắt hỏi lại: "Tại sao lại không chứ đây chính là một cơ hội tốt để lấy lòng Dung di nương."
"Tiểu thư đây là muốn lôi kéo Dung di nương à?"
Phượng Thất Tầm khẽ gật đầu lại lắc đầu:
"Phải, cũng không phải. Trong Ung Vương phủ lợi ích đan xen, phức tạp khó phân, có vài người coi như không thể làm minh hữu thì tốt nhất cũng không cần trở thành địch nhân. Bởi vì ngươi sẽ vĩnh viễn không biết được những người hận ngươi kia lúc nào sẽ lặng lẽ đi đến sau lưng ngươi lơ đãng đâm ngươi một đao đâu."
"Tiểu thư nói rất đúng, nô tỳ xin thụ giáo."
Nhìn vẻ mặt thành khẩn của Đạt Nhi, Phượng Thất Tầm mỉm cười, nhấc chân giẫm lên bậc thang ở chính phòng: "Đi thôi, chúng ta vào nào."
#Naughtycat
Theo dõi bọn mình để xem những chap mới nhất nhé. 💜💜💜
Nhớ bình chọn cho bọn mình nhé 😘
Luôn tiếp nhận ý kiến đóng góp của bạn❤️