Sau khi tiễn Phượng Thất Vân về, Phượng Thất Tầm trở lại phòng, ngồi xuống bên cạnh bàn chậm rãi nheo mắt... nàng đã sớm nghĩ tới cơ hội này.
Đời trước, đại thọ 60 tuổi của Thái hậu là do chính tay Hách Liên Dục toàn quyền phụ trách, Hách Liên Dục tâm tư tỉ mỉ, lại là hoàng tôn mà thái hậu sủng ái nhất, một bữa tiệc chúc thọ tất nhiên sẽ dành được vô số lời khen ngợi, đặc biệt là vũ khúc Cửu Phượng Triều Dương của Phượng Cửu Dạ, càng nhận được sự tán thưởng không ngớt của thái hậu. Mà Phượng Cửu Dạ cũng nhờ vậy mà một điệu múa làm chấn động kinh sư, dành được danh hiệu đệ nhất mỹ nhân.
Nhớ tới kiếp trước, nàng vốn tinh thông vũ đạo, nhưng bởi vì té ngã mà chân bị thương, do đó Phượng Cửu Dạ mới có cơ hội thay thế nàng biểu diễn. Trong mắt Phượng Thất Tầm tràn đầy hận ý ngập trời.
Nàng vốn còn ngây thơ tin rằng bị thương chân chỉ là sự cố ngoài ý muốn, không hề nghĩ tới là do có người cố tình sắp đặt., hơn nữa không những cướp đi mỹ danh của nàng, còn đồng thời cướp luôn cả hậu vị. Trong cơn phẫn nộ, nàng gắt gao siết chặt tay, móng tay cấu vào thịt nhưng nàng không hề có cảm giác.
Cho đến khi tiếng kinh hô của Trăn Nhi vang lên, Phượng Thất Tầm mới nhìn thấy máu tươi từ bàn tay mình chảy ra, nàng một mảnh mơ hồ. Trăn Nhi vội vàng chạy vào trong phòng, lấy ra kim sang cùng băng gạc, lại bưng từ bên ngoài vào 1 chậu nước trong, cẩn thận rửa sạch vết thương trong lòng bàn tay của Phương Thất Tầm.
"Thù hận lớn cỡ nào cũng không nên tổn thương chính mình". Phượng Thất Tầm câu môi cười lạnh
" Thân thể đau, tâm mới không thấy đau".
Trăn nhi ngước mắt nhìn Phượng Thất Tầm, trong đôi mắt vốn điềm tĩnh tràn đầy hận ý, đau đớn hiện rõ trong khóe mắt. Nàng lại tiếp tục cúi đầu xuống, nhẹ nhàng bôi thuốc, băng bó, cuối cùng thắt lại trên mu bàn tay Phượng Thất Tầm 1 nút thắt.
Sau khi làm xong hết thảy, Trăn Nhi thu dọn thuốc cùng băng gạc, đứng lên cung kính nói:"Nô tì lui xuống, dù có chuyện gì tiểu thư cũng đừng tổn thương chính mình!"
Cửa phòng mở ra rồi đóng lại, Phượng Thất Tầm vẫn thất thần nhìn lòng bàn tay đã được băng bó chắc chắn.
Ngày mai nàng sẽ gặp Hách Liên Dục.
Hắn là nam nhân đầu tiên mà nàng yêu ở Kiếp trước, bọn họ cuối cùng sẽ... gặp nhau sao?
Phượng Thất Tầm nhớ mang máng, nàng yêu Hách Liên Dục là bởi vì lúc nhỏ vô tình gặp mặt. Hắn theo Hoàng thượng đi Kinh giao săn thú, lúc đấy hắn là một thiếu niên mười bốn mười năm tuổi có vẻ ngoài tuấn tú phi phàm.
Hắn mặc mãng bào đỏ tía, oai hùng ngồi trên lưng ngựa, khoảnh khắc đó lọt trong mắt nàng, thế nên vài năm sau, Phượng Thất Tầm luôn nhớ mãi không quên Hách Liên Dục. Sau đó để chuẩn bị cho tiệc mừng thọ thái hậu, Hách Liên Dục đã đến Ung vương phủ, đó coi như là lần đầu họ thật sự gặp mặt.
Ngày trước gặp Hách Liên Dục là một thiếu niên, lần này gặp hắn đã trưởng thành, từng cái giơ tay nhấc chân đều quý khí bức người, vậy nên đối với một người thầm mến hắn từ lâu như Phượng Thất Tầm, lại càng chìm đắm sâu hơn.
Nghĩ tới đó, Phượng Thất Tầm cười lạnh trong lòng, tươi cười tự giễu.
Cảnh gặp lại ở đời trước nàng mơ hồ không nhớ rõ, nhưng mà dù có mơ hồ thế nào, dù cuộc gặp ngày ấy có lãnh đạm hay ấn tượng đi nữa, thì cũng sẽ không giống với cuộc gặp ngày mai- một người là Thái tử điện hạ tôn quý, một người là quận chúa vương phủ bị phạt trong nô viện.
Phượng Thất Tầm đứng lên bước đến bên cửa sổ, nhìn về phía mặt trời đang nhô cao, đôi môi anh đào bặm lại. Lời của Phượng Thất Vân trước khi rời đi vang lên trong đầu nàng:" Thất Tầm, đây là cơ hội duy nhất của muội, nếu bỏ qua, họ sẽ trăm phương ngàn kế chèn ép muội, muội sẽ không có cơ hội thứ hai đâu"
"Đúng vậy, cơ hội cuối cùng__ ta nhất định sẽ nắm thật chặt!" Phượng Thất Tầm tự nhủ.
#YY
Theo dõi bọn mình để xem những chap mới nhất nhé. 💜💜💜
Nhớ bình chọn cho bọn mình nhé 😘
Luôn tiếp nhận ý kiến đóng góp của bạn❤️