Liền ở thời điểm Phượng Thất Tầm sắp đập thẳng tắp ở trên miệng giếng , một thân ảnh nhỏ xinh nhanh như tia chớp chạy tới. Cùng với một tiếng trầm thấp la hét:
"Tiểu thư cẩn thận!"
Nàng chỉ cảm thấy một cánh tay mạnh mẽ hữu lực ôm trên eo nàng, làm nàng hoảng hốt cho rằng cứu nàng là một nam tử, mà không phải Trăn nhi lo lắng trước mắt.
Sau khi cứu Phượng Thất Tầm, Trăn Nhi chuyện thứ nhất chính là trên dưới kiểm tra một hồi, sau đó ngữ khí thân thiết dò hỏi:
"Tiểu thư, người không sao chứ?"
Có lẽ là trong giọng nói của Trăn Nhi có sự quan tâm rõ ràng làm cảm động Phượng Thất Tầm, lại có lẽ là nàng trong mắt lập loè lo lắng làm tâm nàng xúc động, tóm lại Phượng Thất Tầm trong lòng ấm áp, mỉm cười nói:
"Ta không có việc gì, ít nhiều có ngươi ra tay đúng lúc......"
Lời nói của nàng còn chưa xong, đã bị một tiếng nam nhân vang dội đánh gãy, "Hảo tài giỏi thân thủ, hảo một nha đầu hộ chủ!"
Phượng Thất Tầm cùng Trăn Nhi cùng quay đầu, đồng thời nhìn về phía đại môn Dệt Lam uyển, chỉ thấy Phượng Thất Vân mặc một trường bào dệt gấm màu xanh nhạt, tóc đen như mực tất cả buộc ở sau đầu, mặt mày như họa quả nhiên là một bức tranh công tử thế gian vô song tươi đẹp.
Phượng Thất Tầm cười nghênh hướng nam tử chậm rãi đi tới, nhẹ gọi một tiếng: "Đại ca......"
Phượng Thất Vân hơi gật đầu, ánh mắt không khỏi chuyển qua trên người Trăn nhi đang cúi đầu im lặng, bên trong tràn ngập tìm tòi nghiên cứu, "Nha đầu mới thu? Xem ra lần này bị phạt tới Dệt Lam uyển, ngươi lại có thu hoạch không nhỏ!"
Một tia mất tự nhiên hiện trên mặt Trăn Nhi, bất quá thực mau lại biến mất không thấy, mà nàng cúi đầu ủ rũ càng thêm thấp.
Phượng Thất Tầm nghe ra trong giọng nói của Phượng Thất Vân có ý chế nhạo, liền đi tới hai bước, ngăn cách tầm mắt ý vị không rõ của Phượng Thất Vân:
"Đúng vậy, đã học xong giặt quần áo, cũng học xong quét tước, đích xác thu hoạch lớn!" Nàng cố ý xuyên tạc ý tứ Phượng Thất Vân.
Phượng Thất Vân không vạch trần lời nói của nàng, vẫn còn cười ôn nhuận vô hại: "Ta coi ngươi đâu chỉ là học xong giặt quần áo quét tước, liền nói chuyện đều nhanh mồm dẻo miệng không ít!"
"Nhận đại ca khích lệ!" Phượng Thất Tầm vừa cười vừa chắp tay.
"Ngươi nha!"
Phượng Thất Vân liếc ý cười nhợt nhạt, vẻ mặt là bộ dáng không để ý, nhấc chân hướng tới phòng Phượng Thất Tầm đi.
Phượng Thất Tầm cũng không có lập tức đuổi kịp hắn, mà là rũ mắt đối phía sau Trăn Nhi thấp giọng nói: "Có một số việc ta không hỏi, không đại biểu ta không muốn biết, Trăn Nhi, ta hy vọng ngươi hiểu rõ một việc —— ta không muốn cưỡng bách ngươi đem tất cả sự tình của ngươi đều nói cho ta, bởi vì mỗi người đều có bí mật riêng, cũng yêu cầu lưu giữ bí mật, nhưng việc người của ta có võ công như vậy cũng không ảnh hưởng tới sự tình toàn cục, ta ít nhất cũng được biết đi?"
Trăn Nhi vẫn duy trì bộ dáng suy sụp như cũ, "Thực xin lỗi, tiểu thư......"
"Không cần xin lỗi, chỉ cần nhớ kỹ lời ta nói là được."
Phượng Thất Tầm giương mắt, nhìn Phượng Thất Vân đã muốn đi tới cửa, vừa lúc dừng lại chờ nàng đi đến. Nàng lúc này mới thu liễm biểu tình thất vọng vừa mới dâng lên trên mặt, bước nhanh hướng tới Phượng Thất Vân.
"Đại ca đều đi tới cửa, sao không trực tiếp đẩy cửa vào?"
"Tục ngữ nói rất đúng, khách nghe theo chủ, chủ nhân chưa đến, ta làm sao có thể tùy tiện vào được?" Phượng Thất Vân nghiêng mắt liếc nàng, nói chuyện ngữ khí giống như một văn nhân cổ hủ.
Phượng Thất Tầm nhướng mày cười nhạt một tiếng, đẩy cửa ra bước vào, ""Lần này đại ca có thể theo ta tiến vào rồi !"
Phượng Thất Vân cuối cùng liếc mắt nhìn Trăn nhi đang cúi người thu thập y phục, nhấc chân rảo bước tiến vào trong phòng, ánh mắt nghiêm túc nhìn Phượng Thất Tầm, ngữ khí không khỏi có chút lo lắng nói: "Đem một nha đầu không rõ lai lịch như vậy lưu tại bên người không cảm thấy quá mức qua loa sao?
#DiệpThiênLam
Theo dõi bọn mình để xem những chap mới nhất nhé. 💜💜💜
Nhớ bình chọn cho bọn mình nhé 😘
Luôn tiếp nhận ý kiến đóng góp của bạn❤️