Hoàng Cưới

Chương 69: Mật ngữ




Edit by Hạ Vi Lam
Chương 69 : Mật ngữ
Vĩnh Gia đế tự mình đặt tên cho cháu trai, gọi là Chu Diệu, nhũ danh liền gọi là Diệu Ca. Diệu Ca ăn uống ngủ nghỉ đều có nhũ mẫu chiếu cố, thân thể Từ Nhu Gia cũng khôi phục rất tốt, lúc đầy tháng Diệu Ca, Từ Nhu Gia khí sắc hồng nhuận thư thái đến tinh tế, so với trước đó thì càng minh diễm đến động lòng người. Gương mặt kia non non xinh xinh, Thái hậu và Lục thị đều mười phần là ghen tị.
Chu Kỳ không ghen tị, hắn chỉ là thèm ăn. Từ Nhu Gia vừa ở cữ xong, gần một năm Thái tử điện hạ liền không kịp chờ đợi mà đem Thái Tử phi như nước trong veo ôm đến trên giường. Xong chuyện, hai vợ chồng đều thở hồng hộc.
Bình phục hô hấp xong, Chu Kỳ đem thê tử nhỏ nhắn xinh xắn ôm vào trong ngực, cái gì đều không cần nói, cứ thế mà ôm đến toàn thân thoải mái. Từ Nhu Gia có chuyện muốn hỏi hắn, chỉ là xấu hổ mở miệng, biểu ca đến biểu ca đi, chính là nói không nên lời. Chu Kỳ bị nàng chọc cười, bắt lấy tay nàng đang loạn động hỏi: "Đến cùng có chuyện gì?" 
Từ Nhu Gia thật sự là quá hiếu kỳ, lúc này mới ghé lỗ tai Chu Kỳ, giọng nhỏ mà hỏi. Chu Kỳ cẩn thận hồi tưởng một lát, chi tiết nói: "Tựa hồ không có gì thay đổi."
Từ Nhu Gia rất vui vẻ, lại không quá tin tưởng, chống cánh tay lên nhìn chằm chằm vào ánh mắt của hắn: "Thật ư?" 
Chu Kỳ vừa muốn gật đầu, ánh mắt bỗng nhiên biến đổi, chợt bỗng nhiên đem Từ Nhu Gia ép đến dưới thân, cười nhẹ nói: "Vừa mới ăn tươi nuốt sống, hiện tại nhai kỹ nuốt chậm, ta muốn một lần nữa cảm thụ xem có đúng không."
Khuôn mặt Từ Nhu Gia đỏ bừng, hai tay nhỏ cùng một chỗ nắm thành quả đấm muốn đánh hắn, lại bị Chu Kỳ đồng thời chụp kéo lên đỉnh đầu.
Cùng bề bộn nhiều việc chính sự với Chu Kỳ, tháng ngày trôi qua, Từ Nhu Gia đặc biệt dễ chịu, lúc thời tiết tốt liền ôm Diệu Ca đi nói chuyện với Thái hậu, Lục thị, tổ tôn ba đời cùng ở một chỗ, so với trong Đông Cung náo nhiệt hơn nhiều, không nói những cái khác, Lục thị liền có vô số chuyện lý thú có thể trò chuyện. Mới đầu Thái hậu không quen cái miệng của Lục thị, nhưng Lục thị giảng cố sự đối với Thái hậu đều là đặc biệt mới mẻ, nghe nhiều, Thái hậu ngược lại càng ngày càng thích Lục thị hơn, mỗi ngày đều gọi cung nhân chuẩn bị nước trà hạt dưa, chờ để nghe chuyện.  
Mà Vĩnh Gia đế, Chu Kỳ làm xong chính sự đi tới, thường mới đến cổng Từ An Cung, liền có thể nghe thấy bên trong có rất nhiều tiếng cười. Cười to nhất đương nhiên là Lục thị, thứ hai chính là Vọng Ca, sau đó là Thái hậu. Từ Nhu Gia tuổi còn trẻ, phải chú ý uy nghi của Thái Tử phi, cười vẫn vô cùng ưu nhã. Bọn họ thế này mà so với Tiêu Dao, hoàng hậu, Diêu Đức Phi đều thanh lãnh hơn nhiều. Diêu Đức Phi còn tốt, nàng vẫn luôn không nhận được sự chào đón của Vĩnh Gia đế, cho nên chua một trận xong Diêu Đức Phi liền nghĩ thông suốt rồi, chỉ còn chờ nhìn hoàng hậu cùng mẹ chồng với nàng dâu và Lục thị náo nhiệt.  
Hoàng hậu không có hảo tâm tình giống Diêu Đức Phi. Vĩnh Gia đế đã sớm không còn sủng ái, hoặc là nói sớm liền từ bỏ tranh giành rồi, nhưng mà nàng là hoàng hậu, con của nàng là Hoài Vương danh chính ngôn thuận chính cung là con trai trưởng, dựa vào cái gì Vĩnh Gia đế muốn đem chi vị Thái tử ban cho Lão Tứ?
Cũng bởi vì Lão Tứ cứu được cháu trai ruột của nàng? Hoàng hậu không phục, dưới cái nhìn của nàng, coi như Lão Tứ không xuất thủ, các thái y cũng có thể trị tốt cho Huyên Ca, Lão Tứ chỉ là nhặt được tiện nghi thôi. Mà Hoàng Thượng sở dĩ bất công với Lão Tứ, hoàn toàn cũng do Lục thị hồ mị vững vàng ôm lấy trái tim của Hoàng Thượng. Một khi Lục thị thất sủng, Lão Tứ cũng sẽ cùng thất sủng theo, như vậy cơ hội của nàng cùng con trai sẽ liền đến.    
Rõ ràng điểm ấy, hoàng hậu bắt đầu giả vờ hiền lành, thừa dịp ngày tốt lành Thái hậu đại thọ sáu mươi tuổi, cười xin chỉ thị Thái hậu, có thể hay không thay Hoàng Thượng mở một buổi tuyển tú, hậu cung phong phú, dù sao hiện tại hậu cung phi tần quá ít, cũng đều là phi tử trước kia của Vĩnh Gia đế, đếm tới đếm lui có mỗi bốn người.  
Hoàng hậu nói lời này, Từ Nhu Gia, Lục thị, Diêu Đức Phi cùng Lý Thuận tần không được sủng ái nhất đều nhìn lại. Diêu Đức Phi đong đưa cây quạt xem náo nhiệt, Lý Thuận tần sụp mi thuận mắt, giống như hết thảy đều không có quan hệ gì với nàng ta. Từ Nhu Gia lặng lẽ quan sát Lục thị, phát hiện Lục thị thần sắc như thường, tựa hồ cũng không thèm để ý Vĩnh Gia đế muốn tuyển tú.
Từ Nhu Gia thật sự buồn bực. Lục thị đối với cữu cữu là tình cảm gì chứ?
Nếu như Chu Kỳ muốn chọn tú, Từ Nhu Gia khẳng định sẽ rất thương tâm, tức giận sau đó lại không để ý đến hắn đâu. Thái hậu cũng muốn biết Lục thị nghĩ như thế nào, làm mẹ ruột của Vĩnh Gia đế, con trai Hoàng đế còn kém chút nữa liền muốn đem tâm can phổi móc ra đưa cho Lục thị, Lục thị như vậy mà lại còn không chịu để bụng đối với con trai... 
Ngẫm lại, trong lòng Thái hậu đều không thoải mái. Bởi vậy, Thái hậu cố ý nói: "Hoàng hậu nói có lý, ngày khác ta cùng Hoàng Thượng thương lượng một chút."
Đạt được sự từ ủng hộ bà bà, hoàng hậu liếc mắt tới Lục thị, có chút đắc ý mà cười. Ngày thứ hai, Thái hậu thật sự cùng Vĩnh Gia đế đề cập tới việc này. Vĩnh Gia đế nghe xong tuyển tú là hoàng hậu nói ra, sao có thể đoán không được tâm tư của hoàng hậu?
Nói rõ là ghen ghét Lục thị, không phục hắn lập Lão Tứ làm Thái tử, hoàng hậu liền quanh co lòng vòng muốn cho Lục thị, Lão Tứ ngột ngạt. Vĩnh Gia đế thích Lục thị, coi trọng Lão Tứ, hoàng hậu làm khó họ, chính là làm khó hắn.  
"Trẫm mỗi ngày vất vả quốc sự đã đủ bận rộn, huynh đệ Lão Tứ bọn họ cũng đã làm cha, trẫm cũng không muốn lại nhiều thêm mấy đứa cháu trai với cháu gái." Vĩnh Gia đế cự tuyệt đề nghị của mẫu hậu. 
Thái hậu mới không quan tâm con trai Hoàng đế có tuyển tú hay không, chỉ hừ hừ: " Nhưng đáng tiếc, ta nhìn thấy Lục thị rất vui vẻ, tựa hồ cũng không ngại nhiều tỷ muội theo nàng nói chuyện phiếm đâu."
Mặt Vĩnh Gia đế đen lại, hoàng hậu hi vọng hắn tuyển tú, Lục thị thế mà lại vui vẻ ư?
Rời khỏi Từ An Cung, Vĩnh Gia đế trực tiếp đi tìm Lục thị, hắn cũng phải nhìn xem Lục thị có bao nhiêu vui vẻ. Kết quả Vĩnh Gia đế sải bước chạy tới, liền thấy Lục thị quả nhiên đang cười, cười đến mắt phượng đều nhanh híp lại thành hai sợi chỉ. Vĩnh Gia đế trầm xuống, lạnh lùng trừng mắt về phía Lục thị đang vui vẻ với tiểu nhi tử. Vọng Ca quá sợ mặt lạnh của lão Hoàng đế, một cước liền chạy.
Lục thị nghi hoặc mà hỏi hắn: "Ai chọc giận ngươi rồi sao?"
Vĩnh Gia đế lập tức trừng nàng một chút.
Lục thị: ...
Nhìn chằm chằm Vĩnh Gia đế một lát, Lục thị không để ý tới hắn nữa, phân phó cung nữ bày cơm, trời đang chuẩn bị âm u, nàng rất đói.
Nàng còn có tâm tình ăn cơm sao? Vĩnh Gia đế cười lạnh, ngồi đều không muốn ngồi, quay người đi ra ngoài, đi tới cửa, Vĩnh Gia đế lại quay đầu, cười như không cười đối với Lục thị nói:
"Ngày mai trẫm liền hạ chỉ tuyển tú, ngươi vui không?"
Lục thị trợn mắt hốc mồm. Vĩnh Gia đế nhấc chân muốn đi. Lục thị thấy thế, ngực lập tức vọt ra lửa, từ mâm đựng trái cây bên trong nắm lên một chùm vải rồi hướng Vĩnh Gia đế mà ném:
"Ngươi dám! Ngươi dám tuyển tú, ta liền không sinh con trai cho ngươi nữa!" 
Vĩnh Gia đế: ...
Nàng đều đã sinh cho hắn hai đứa con trai, loại uy hiếp này có ý nghĩa gì ? Hắn hiện tại chẳng lẽ còn thiếu con trai? Bất quá, Lục thị tức giận làm Vĩnh Gia đế hài lòng.
Hắn quay người, ngoài ý muốn xem kỹ Lục thị: "Ngươi không cho trẫm tuyển tú?"  
Lục thị tức giận nhìn chằm chằm hắn. Nàng làm sao có thể muốn hắn tuyển tú?
Trước kia tại Vương phủ, hắn là Vương gia tôn quý, nàng vừa mới tiến kinh là đậu hũ Tây Thi, nào dám hi vọng xa vời Vương gia trượng phu vẫn luôn sủng nàng? Về sau Vĩnh Gia đế quả nhiên cùng hưởng ân huệ, thậm chí liên tiếp mấy tháng đều không tiến phòng nàng, Lục thị cảm thấy đặc biệt bình thường, liền an tâm đợi tại Tiểu Nguyệt cư.
Nhưng bây giờ không giống, Vĩnh Gia đế liên tiếp mấy năm đều chỉ sủng nàng, còn phong con của nàng là Thái tử, Lục thị cảm thấy đặc biệt có mặt mũi, tựa như nàng dâu quý, trượng phu đối tốt với nàng, con trai có tiền đồ, thời gian này nhiều hơn mấy phần tự tin ! Nhưng mà nàng thoải mái, Vĩnh Gia đế đột nhiên muốn cho nàng ngột ngạt, để hoàng hậu nhìn nàng như trò cười, Lục thị sao có thể không tức giận?   
"Ngươi dám tuyển, ta liền đánh con của ngươi!" Nổi nóng Lục thị, chỉ vào bụng nói.
Vĩnh Gia đế: ...
Hắn khó có thể tin mà nhìn chằm chằm vào bụng của Lục thị: "Ngươi lại mang thai nữa ư?"
Tình hình này làm sao như thế giống như đã từng quen biết?
Lục thị xác thực lại mang thai, mà nàng có cảm giác, lần này mang nhất định là con gái, nhưng vì có thể uy hiếp Vĩnh Gia đế, Lục thị liền nói thành con trai. Vĩnh Gia đế mới không thèm để ý con trai hay nữ nhi, hắn để ý chỉ là Lục thị đối với hắn có tình cảm !
Hiện tại phát hiện Lục thị vô cùng vô cùng để ý tới hắn, mà lại mang cốt nhục của hắn, Vĩnh Gia đế nhất thời cực kỳ vui mừng, đuổi cung nhân đi, hắn đi hai ba bước tới bên người Lục thị, khó nén kích động ôm lấy nàng nói:
"Ngốc, trẫm không bao giờ tuyển tú đâu, bất quá trêu chọc ngươi thôi, yên tâm, coi như ngươi không có hoài nhi tử, trẫm cũng sẽ không đụng tới những nữ nhân khác."  
Con mắt Lục thị đi lòng vòng, cường điệu nói: "Không động vào những nữ nhân khác, cũng không tuyển tú!"
Vạn nhất tuyển, đối mặt nhiều tiểu mỹ nhân nũng nịu như vậy, Lục thị không tin được hắn
. Thấy mùi dấm lớn, nụ cười của Vĩnh Gia đế càng ngày càng sâu, lập tức nói: "Được, không tuyển tú, ngươi nói cái gì chính là cái đó!" 
Lục thị rất hài lòng, nhịn không được tưởng tượng hoàng hậu biết được việc này sẽ thế nào, khẳng định rất đặc sắc.
Hừ, muốn nhìn chuyện cười của nàng, không có cửa đâu!
Vĩnh Gia đế không tuyển tú, còn chạy tới Trung cung dạy dỗ hoàng hậu một trận. Hoàng hậu chẳng những chịu mắng, còn nghe nói tin vui của Lục thị. Lục thị là người giấu không được chuyện, bí mật này liền đem nói cho con dâu. Từ Nhu Gia nghe mùi vị, kỳ thật Lục thị không phải là bởi vì ghen mới phản đối chuyện tuyển tú của cữu cữu, nhiều hơn chính là vì mặt mũi!
Nhìn cữu cữu vui vẻ, nhất định là hiểu lầm. Nhưng Từ Nhu Gia quyết định để cữu cữu tiếp tục hiểu lầm, để giúp trong cung hài hòa hơn.
Trở lại Đông cung, trời tối người yên, Từ Nhu Gia dở khóc dở cười đối với Chu Kỳ thuật lại việc này. Chu Kỳ không biết nên nói gì, mẫu thân, cũng coi là một kỳ nữ rồi.    
"Biểu ca, chàng đó, nếu như tương lai có người khuyên chàng tuyển tú, chàng có đáp ứng không?" Ghé vào trong ngực của Chu Kỳ, Từ Nhu Gia nghĩ đến mình, nghiêm túc hỏi.
Chu Kỳ cười, sờ lấy đầu của nàng nói: "Sẽ không bao giờ."
Từ Nhu Gia nhìn hắn một hồi, bĩu môi nói: "Đáp ứng nhanh như vậy, xem ra chính là thuận miệng nói để cho ta vui."
Chu Kỳ: ...
Hắn bất đắc dĩ nói: "Vậy nàng hỏi một lần nữa đi."
Từ Nhu Gia thật sự hỏi lại một lần nữa.
Chu Kỳ vẻ mặt nghiêm túc, suy nghĩ nửa ngày, hắn bỗng nhiên kéo chăn mền, nhắm mắt lại nói: "Ngủ đi."
Từ Nhu Gia: ...
Nàng tức giận đến giật chăn mền ra, trừng mắt với Thái tử điện hạ mà nói: " Chàng vẫn chưa trả lời ta." 
Chu Kỳ mở to mắt, trong mắt mỉm cười: "Bây giờ mà đáp, nàng sẽ tin ư?"
Từ Nhu Gia rốt cục hiểu rõ ý của hắn. Nàng cười, lắc đầu.
Ánh mắt Chu Kỳ ôn nhu: "Khi nào trả lời thì nàng mới tin ta?"
Từ Nhu Gia nghĩ nghĩ, hướng Chu Kỳ lung lay, nói khẽ: "Khi hai chúng ta đều tóc trắng xoá, khi đó chàng lại trả lời ta, ta mới tin."
Chu Kỳ gật đầu, đem người kéo đến trong ngực, ôm nàng nói: "Được, khi chúng ta đều già, ta lại trả lời nàng một lần nữa."
Biểu ca, chàng sẽ tuyển tú sao?
Sẽ không, cả một đời cũng không biết, bởi vì có nàng là được rồi.
Tác giả có lời muốn nói : chính văn đến đây là kết thúc, bởi vì nếu như muốn chính văn viết đến lúc Chu Kỳ đăng cơ, liền khó mà tránh khỏi muốn Thái hậu, cữu cữu qua đời, quá thương tâm, cho nên sáng mai sẽ trực tiếp viết một phiên ngoại, giao phó kết cục của một số người ~ .
Quyển sách này trước đó mở hố hơn nửa năm, lúc ban đầu ta dự tính chính là cho tình cảm cữu cữu Lục thị, biểu ca biểu muội viết thành cái dấu chấm tròn, cho nên cái tình tiết khác đều tương đối đơn giản, xin lỗi.
Ừ, cái khác nhiều lời cũng không có ý nghĩa gì, cảm tạ các đại gia một đường ủng hộ, hi vọng về sau còn có thể viết ra tác phẩm để các ngươi hài lòng, ta sẽ cố gắng, tuyệt không từ bỏ.